Năm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng…

Chương 15

Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga GiườngTác giả: Hướng Sinh Hoạt Đê ĐầuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng… Trong phòng, Lục Tiến Dương ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục viết báo cáo. Dưới ánh đèn, anh mặc bộ quân phục được là thẳng tắp, dáng ngồi ngay ngắn, gương mặt góc cạnh sắc bén. Đôi môi mỏng mím chặt, anh chuyên tâm ghi chép. Viết xong một đoạn, anh lại rút một cuốn sách trên giá bên cạnh ra, tra cứu rồi lại tiếp tục viết.Khi đã viết xong, anh cất báo cáo đi, sắp xếp mọi thứ trên bàn về đúng vị trí ban đầu, không sai một ly.Thu dọn xong xuôi, Lục Tiến Dương nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm. Anh đứng dậy, lấy quần áo tắm rửa trong tủ, ôm chậu vào phòng tắm.Tắm xong trở về, Lục Tiến Dương nằm xuống giường.Nhắm mắt lại, suy nghĩ của anh không tự chủ mà quay về cảnh tượng trên chuyến tàu.Trong giấc mơ…Trong không gian nhỏ hẹp của buồng vệ sinh, một thân thể mềm mại nhào vào lòng anh. Đôi môi đỏ mọng phủ lên môi anh, chiếc lưỡi mềm ẩm như một con cá linh hoạt chui vào giữa kẽ môi anh. Cơ thể anh căng cứng, hơi thở hỗn loạn, bàn tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn vô thức siết chặt lại. Tiếp đó, những ngón tay trắng nõn bắt đầu v**t v* yết hầu anh, men theo chiếc cổ dài, rắn chắc, lần vào cổ áo, từ từ cởi từng chiếc cúc trước ngực, cho đến khi những đầu ngón tay đẩy bung cả thắt lưng…Khoảng ba giờ sáng.Tôn Trường Chinh bị mắc tiểu nên tỉnh giấc. Mơ màng khoác quần đi vệ sinh xong, anh đi ngang qua phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy xôn xao bên trong. Nửa đêm nửa hôm ai lại không ngủ đi giặt giũ vậy? Thật là chăm chỉ quá!Tôn Trường Chinh bước vào, và phát hiện người bên trong chính là…"Đội trưởng Lục?!"Trước bồn nước, Lục Tiến Dương mặc chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi bộ đội màu xanh, vẻ mặt nghiêm nghị, tay không ngừng vò thứ gì đó. Theo mỗi động tác, cơ bắp cánh tay anh lại gồng lên, các mạch m.á.u và gân xanh cũng nổi rõ.Tôn Trường Chinh đi lại gần, nhìn kỹ thì thấy không phải quần áo, mà là khăn trải giường!Anh lẩm bẩm: "Đội trưởng Lục bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng thật đấy, nửa đêm cũng dậy giặt khăn trải giường."Giặt khăn trải giường...Sau tai Lục Tiến Dương chợt ửng hồng một cách kín đáo.Anh lại nghĩ đến giấc mơ nóng bỏng ban nãy. Hình ảnh cô gái mềm mại, nũng nịu gọi anh, làm anh đỏ mặt, tim đập thình thịch... Sau nhiều năm giữ mình, đây là lần đầu tiên anh có giấc mơ như vậy. Khi tỉnh dậy, chiếc khăn trải giường đã…"Về ngủ đi." Lục Tiến Dương lạnh lùng liếc nhìn Tôn Trường Chinh.Tôn Trường Chinh còn đang buồn ngủ rũ mắt, nhìn thêm một cái rồi vội vã chuồn ra ngoài.Về phía gia đình họ Lục, Ôn Ninh và Diệp Xảo dùng chung một phòng ngủ. Giường của mỗi người được kê sát tường, có một lối đi nhỏ ở giữa.Sau khi nằm xuống, Ôn Ninh kéo chăn lên, chuẩn bị nghỉ ngơi.Diệp Xảo lên tiếng: "Ninh Ninh, em ngủ chưa?"Biết rõ là hỏi cho có, Ôn Ninh trợn mắt trong bóng tối, đáp: "Chuyện gì vậy chị?"Diệp Xảo cảm thán: "Chị thấy chúng ta thật may mắn, gặp được cô Tần và chú Lục tốt bụng như vậy. Họ thật lòng xem chúng ta như con gái để chăm sóc. Anh Lục Diệu cũng tốt. Không biết tính cách của anh Tiến Dương thế nào, nhưng nhìn ảnh thì thấy anh ấy rất chính trực, chắc chắn có nhiều cô gái thích lắm."Ôn Ninh không biết cô ta muốn nói gì, chỉ ừ một tiếng cho qua.Diệp Xảo bỗng đổi giọng thân tình như một người chị tâm lý: "Thật ra chị biết vì sao dì Ninh lại đưa em đến thủ đô. Bố dượng muốn ép em gả cho anh chàng ngốc nghếch kia phải không? Nếu họ phát hiện em chạy đến thủ đô, không chừng sẽ đuổi theo tới đây.""Chuyện hôn nhân, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Trên danh nghĩa, bố dượng vẫn là cha của em, nếu ông ấy nhất quyết bắt em về, gia đình họ Lục không có quyền cản đâu. Em có nghĩ tới, lúc đó em sẽ phải làm sao không?"Ôn Ninh giả vờ hoảng sợ: "Chị Diệp Xảo, thế thì em phải làm sao bây giờ?"Diệp Xảo thủ thỉ: "Bà ngoại chị nói, con gái có thời, phải tranh thủ lúc xuân sắc rực rỡ nhất để tìm được một tấm chồng. Em nhìn xem, em xinh đẹp như vậy, trai trong khu đại viện này chẳng phải muốn chọn ai cũng được. Việc cấp bách của em là phải tìm một người ở khu này để kết hôn. Như vậy em mới thực sự có gốc rễ ở thủ đô và trở thành người thành phố. Kể cả bố dượng có tìm đến cũng vô dụng, vì lúc đó em đã có chồng rồi.""Đừng kéo dài quá, kẻo đêm dài lắm mộng."Ôn Ninh nhếch môi, đã hiểu rõ Diệp Xảo đang âm mưu gì. Thảo nào nguyên chủ trong truyện vừa đến nhà họ Lục không lâu đã vội vã đi hỏi thăm tình hình những chàng trai trẻ trong khu. Hành động đó chẳng khác nào khắc bốn chữ "muốn trèo cao" lên mặt, khiến mọi người có ấn tượng rất xấu về cô ta. Hóa ra ngay từ đầu, chính Diệp Xảo đã ngấm ngầm xúi giục nguyên chủ.

Trong phòng, Lục Tiến Dương ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục viết báo cáo. Dưới ánh đèn, anh mặc bộ quân phục được là thẳng tắp, dáng ngồi ngay ngắn, gương mặt góc cạnh sắc bén. Đôi môi mỏng mím chặt, anh chuyên tâm ghi chép. Viết xong một đoạn, anh lại rút một cuốn sách trên giá bên cạnh ra, tra cứu rồi lại tiếp tục viết.

Khi đã viết xong, anh cất báo cáo đi, sắp xếp mọi thứ trên bàn về đúng vị trí ban đầu, không sai một ly.

Thu dọn xong xuôi, Lục Tiến Dương nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm. Anh đứng dậy, lấy quần áo tắm rửa trong tủ, ôm chậu vào phòng tắm.

Tắm xong trở về, Lục Tiến Dương nằm xuống giường.

Nhắm mắt lại, suy nghĩ của anh không tự chủ mà quay về cảnh tượng trên chuyến tàu.

Trong giấc mơ…

Trong không gian nhỏ hẹp của buồng vệ sinh, một thân thể mềm mại nhào vào lòng anh. Đôi môi đỏ mọng phủ lên môi anh, chiếc lưỡi mềm ẩm như một con cá linh hoạt chui vào giữa kẽ môi anh. Cơ thể anh căng cứng, hơi thở hỗn loạn, bàn tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn vô thức siết chặt lại. Tiếp đó, những ngón tay trắng nõn bắt đầu v**t v* yết hầu anh, men theo chiếc cổ dài, rắn chắc, lần vào cổ áo, từ từ cởi từng chiếc cúc trước ngực, cho đến khi những đầu ngón tay đẩy bung cả thắt lưng…

Khoảng ba giờ sáng.

Tôn Trường Chinh bị mắc tiểu nên tỉnh giấc. Mơ màng khoác quần đi vệ sinh xong, anh đi ngang qua phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy xôn xao bên trong. Nửa đêm nửa hôm ai lại không ngủ đi giặt giũ vậy? Thật là chăm chỉ quá!

Tôn Trường Chinh bước vào, và phát hiện người bên trong chính là…

"Đội trưởng Lục?!"

Trước bồn nước, Lục Tiến Dương mặc chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi bộ đội màu xanh, vẻ mặt nghiêm nghị, tay không ngừng vò thứ gì đó. Theo mỗi động tác, cơ bắp cánh tay anh lại gồng lên, các mạch m.á.u và gân xanh cũng nổi rõ.

Tôn Trường Chinh đi lại gần, nhìn kỹ thì thấy không phải quần áo, mà là khăn trải giường!

Anh lẩm bẩm: "Đội trưởng Lục bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng thật đấy, nửa đêm cũng dậy giặt khăn trải giường."

Giặt khăn trải giường...

Sau tai Lục Tiến Dương chợt ửng hồng một cách kín đáo.

Anh lại nghĩ đến giấc mơ nóng bỏng ban nãy. Hình ảnh cô gái mềm mại, nũng nịu gọi anh, làm anh đỏ mặt, tim đập thình thịch... Sau nhiều năm giữ mình, đây là lần đầu tiên anh có giấc mơ như vậy. Khi tỉnh dậy, chiếc khăn trải giường đã…

"Về ngủ đi." Lục Tiến Dương lạnh lùng liếc nhìn Tôn Trường Chinh.

Tôn Trường Chinh còn đang buồn ngủ rũ mắt, nhìn thêm một cái rồi vội vã chuồn ra ngoài.

Về phía gia đình họ Lục, Ôn Ninh và Diệp Xảo dùng chung một phòng ngủ. Giường của mỗi người được kê sát tường, có một lối đi nhỏ ở giữa.

Sau khi nằm xuống, Ôn Ninh kéo chăn lên, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Diệp Xảo lên tiếng: "Ninh Ninh, em ngủ chưa?"

Biết rõ là hỏi cho có, Ôn Ninh trợn mắt trong bóng tối, đáp: "Chuyện gì vậy chị?"

Diệp Xảo cảm thán: "Chị thấy chúng ta thật may mắn, gặp được cô Tần và chú Lục tốt bụng như vậy. Họ thật lòng xem chúng ta như con gái để chăm sóc. Anh Lục Diệu cũng tốt. Không biết tính cách của anh Tiến Dương thế nào, nhưng nhìn ảnh thì thấy anh ấy rất chính trực, chắc chắn có nhiều cô gái thích lắm."

Ôn Ninh không biết cô ta muốn nói gì, chỉ ừ một tiếng cho qua.

Diệp Xảo bỗng đổi giọng thân tình như một người chị tâm lý: "Thật ra chị biết vì sao dì Ninh lại đưa em đến thủ đô. Bố dượng muốn ép em gả cho anh chàng ngốc nghếch kia phải không? Nếu họ phát hiện em chạy đến thủ đô, không chừng sẽ đuổi theo tới đây."

"Chuyện hôn nhân, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Trên danh nghĩa, bố dượng vẫn là cha của em, nếu ông ấy nhất quyết bắt em về, gia đình họ Lục không có quyền cản đâu. Em có nghĩ tới, lúc đó em sẽ phải làm sao không?"

Ôn Ninh giả vờ hoảng sợ: "Chị Diệp Xảo, thế thì em phải làm sao bây giờ?"

Diệp Xảo thủ thỉ: "Bà ngoại chị nói, con gái có thời, phải tranh thủ lúc xuân sắc rực rỡ nhất để tìm được một tấm chồng. Em nhìn xem, em xinh đẹp như vậy, trai trong khu đại viện này chẳng phải muốn chọn ai cũng được. Việc cấp bách của em là phải tìm một người ở khu này để kết hôn. Như vậy em mới thực sự có gốc rễ ở thủ đô và trở thành người thành phố. Kể cả bố dượng có tìm đến cũng vô dụng, vì lúc đó em đã có chồng rồi."

"Đừng kéo dài quá, kẻo đêm dài lắm mộng."

Ôn Ninh nhếch môi, đã hiểu rõ Diệp Xảo đang âm mưu gì. Thảo nào nguyên chủ trong truyện vừa đến nhà họ Lục không lâu đã vội vã đi hỏi thăm tình hình những chàng trai trẻ trong khu. Hành động đó chẳng khác nào khắc bốn chữ "muốn trèo cao" lên mặt, khiến mọi người có ấn tượng rất xấu về cô ta. Hóa ra ngay từ đầu, chính Diệp Xảo đã ngấm ngầm xúi giục nguyên chủ.

Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga GiườngTác giả: Hướng Sinh Hoạt Đê ĐầuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng… Trong phòng, Lục Tiến Dương ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục viết báo cáo. Dưới ánh đèn, anh mặc bộ quân phục được là thẳng tắp, dáng ngồi ngay ngắn, gương mặt góc cạnh sắc bén. Đôi môi mỏng mím chặt, anh chuyên tâm ghi chép. Viết xong một đoạn, anh lại rút một cuốn sách trên giá bên cạnh ra, tra cứu rồi lại tiếp tục viết.Khi đã viết xong, anh cất báo cáo đi, sắp xếp mọi thứ trên bàn về đúng vị trí ban đầu, không sai một ly.Thu dọn xong xuôi, Lục Tiến Dương nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm. Anh đứng dậy, lấy quần áo tắm rửa trong tủ, ôm chậu vào phòng tắm.Tắm xong trở về, Lục Tiến Dương nằm xuống giường.Nhắm mắt lại, suy nghĩ của anh không tự chủ mà quay về cảnh tượng trên chuyến tàu.Trong giấc mơ…Trong không gian nhỏ hẹp của buồng vệ sinh, một thân thể mềm mại nhào vào lòng anh. Đôi môi đỏ mọng phủ lên môi anh, chiếc lưỡi mềm ẩm như một con cá linh hoạt chui vào giữa kẽ môi anh. Cơ thể anh căng cứng, hơi thở hỗn loạn, bàn tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn vô thức siết chặt lại. Tiếp đó, những ngón tay trắng nõn bắt đầu v**t v* yết hầu anh, men theo chiếc cổ dài, rắn chắc, lần vào cổ áo, từ từ cởi từng chiếc cúc trước ngực, cho đến khi những đầu ngón tay đẩy bung cả thắt lưng…Khoảng ba giờ sáng.Tôn Trường Chinh bị mắc tiểu nên tỉnh giấc. Mơ màng khoác quần đi vệ sinh xong, anh đi ngang qua phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy xôn xao bên trong. Nửa đêm nửa hôm ai lại không ngủ đi giặt giũ vậy? Thật là chăm chỉ quá!Tôn Trường Chinh bước vào, và phát hiện người bên trong chính là…"Đội trưởng Lục?!"Trước bồn nước, Lục Tiến Dương mặc chiếc áo ba lỗ trắng và quần đùi bộ đội màu xanh, vẻ mặt nghiêm nghị, tay không ngừng vò thứ gì đó. Theo mỗi động tác, cơ bắp cánh tay anh lại gồng lên, các mạch m.á.u và gân xanh cũng nổi rõ.Tôn Trường Chinh đi lại gần, nhìn kỹ thì thấy không phải quần áo, mà là khăn trải giường!Anh lẩm bẩm: "Đội trưởng Lục bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng thật đấy, nửa đêm cũng dậy giặt khăn trải giường."Giặt khăn trải giường...Sau tai Lục Tiến Dương chợt ửng hồng một cách kín đáo.Anh lại nghĩ đến giấc mơ nóng bỏng ban nãy. Hình ảnh cô gái mềm mại, nũng nịu gọi anh, làm anh đỏ mặt, tim đập thình thịch... Sau nhiều năm giữ mình, đây là lần đầu tiên anh có giấc mơ như vậy. Khi tỉnh dậy, chiếc khăn trải giường đã…"Về ngủ đi." Lục Tiến Dương lạnh lùng liếc nhìn Tôn Trường Chinh.Tôn Trường Chinh còn đang buồn ngủ rũ mắt, nhìn thêm một cái rồi vội vã chuồn ra ngoài.Về phía gia đình họ Lục, Ôn Ninh và Diệp Xảo dùng chung một phòng ngủ. Giường của mỗi người được kê sát tường, có một lối đi nhỏ ở giữa.Sau khi nằm xuống, Ôn Ninh kéo chăn lên, chuẩn bị nghỉ ngơi.Diệp Xảo lên tiếng: "Ninh Ninh, em ngủ chưa?"Biết rõ là hỏi cho có, Ôn Ninh trợn mắt trong bóng tối, đáp: "Chuyện gì vậy chị?"Diệp Xảo cảm thán: "Chị thấy chúng ta thật may mắn, gặp được cô Tần và chú Lục tốt bụng như vậy. Họ thật lòng xem chúng ta như con gái để chăm sóc. Anh Lục Diệu cũng tốt. Không biết tính cách của anh Tiến Dương thế nào, nhưng nhìn ảnh thì thấy anh ấy rất chính trực, chắc chắn có nhiều cô gái thích lắm."Ôn Ninh không biết cô ta muốn nói gì, chỉ ừ một tiếng cho qua.Diệp Xảo bỗng đổi giọng thân tình như một người chị tâm lý: "Thật ra chị biết vì sao dì Ninh lại đưa em đến thủ đô. Bố dượng muốn ép em gả cho anh chàng ngốc nghếch kia phải không? Nếu họ phát hiện em chạy đến thủ đô, không chừng sẽ đuổi theo tới đây.""Chuyện hôn nhân, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Trên danh nghĩa, bố dượng vẫn là cha của em, nếu ông ấy nhất quyết bắt em về, gia đình họ Lục không có quyền cản đâu. Em có nghĩ tới, lúc đó em sẽ phải làm sao không?"Ôn Ninh giả vờ hoảng sợ: "Chị Diệp Xảo, thế thì em phải làm sao bây giờ?"Diệp Xảo thủ thỉ: "Bà ngoại chị nói, con gái có thời, phải tranh thủ lúc xuân sắc rực rỡ nhất để tìm được một tấm chồng. Em nhìn xem, em xinh đẹp như vậy, trai trong khu đại viện này chẳng phải muốn chọn ai cũng được. Việc cấp bách của em là phải tìm một người ở khu này để kết hôn. Như vậy em mới thực sự có gốc rễ ở thủ đô và trở thành người thành phố. Kể cả bố dượng có tìm đến cũng vô dụng, vì lúc đó em đã có chồng rồi.""Đừng kéo dài quá, kẻo đêm dài lắm mộng."Ôn Ninh nhếch môi, đã hiểu rõ Diệp Xảo đang âm mưu gì. Thảo nào nguyên chủ trong truyện vừa đến nhà họ Lục không lâu đã vội vã đi hỏi thăm tình hình những chàng trai trẻ trong khu. Hành động đó chẳng khác nào khắc bốn chữ "muốn trèo cao" lên mặt, khiến mọi người có ấn tượng rất xấu về cô ta. Hóa ra ngay từ đầu, chính Diệp Xảo đã ngấm ngầm xúi giục nguyên chủ.

Chương 15