Năm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng…

Chương 55

Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga GiườngTác giả: Hướng Sinh Hoạt Đê ĐầuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng… Trong bếp nhà họ LụcChu Di đứng dưới vòi nước xả hơn nửa tiếng, Tưởng Tĩnh mới bảo cô dừng lại. Bà kiểm tra vết thương, may mà được xử lý kịp thời. Vết thương sau khi ngâm nước lạnh đã chuyển sang màu đỏ ửng, nhưng cảm giác bỏng rát đã biến mất.Chu Di không còn kêu đau, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi."Dì xem nào," Tần Lan ở bên cạnh nói với vẻ áy náy, cẩn thận kiểm tra vết bỏng của Chu Di. Bà lấy ra tuýp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng bôi lên da thịt Chu Di: "Thật sự xin lỗi Chu Di, dì không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.""Dì Tần, dì không cần xin lỗi cháu. Đâu phải dì làm cháu bị bỏng." Chu Di bĩu môi, vẻ mặt đã dịu đi nhiều. Nàng có giận nhưng không dám phát tiết lên Tần Lan.Tần Lan vẫn thấy áy náy: "Chuyện này dì cũng có trách nhiệm."Tưởng Tĩnh nhìn vết thương của con gái, thấy không có gì đáng lo, trong lòng thở phào. Bà không muốn vì chuyện này mà trở mặt với nhà họ Lục. Bà lập tức nói với Tần Lan: "Bà đừng nói thế, chỉ là ngoài ý muốn thôi, không ai muốn cả."Tần Lan thở dài, dìu Chu Di: "Đi thôi, dì đưa con ra sô pha nghỉ ngơi. Cứ theo dõi vết thương nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng mà có dấu hiệu sưng tấy thì phải đến bệnh viện ngay."Tưởng Tĩnh vốn là y tá, bà liếc nhìn vết thương của con gái, lắc đầu nói: "Chắc là không sao đâu, về nhà dưỡng mấy ngày là khỏi."Khi Tần Lan dìu Chu Di ra ngoài, Diệp Xảo vẫn đang đứng chờ ở phòng khách. Thấy Chu Di ra, cô ta nhanh chóng tiến lên, làm bộ muốn đỡ.Chu Di trực tiếp liếc xéo cô ta, không cho cô ta chạm vào, rồi xoay người ngồi xuống sô pha.Diệp Xảo ngượng ngùng thu tay về, nhưng vẫn đến đứng cạnh Chu Di, cúi đầu khom lưng, trông rất giống một con chim cút: "Em, em xin lỗi chị Chu Di, em không cố ý. Lúc đó không biết chân dẫm phải cái gì nên bị trượt."Chu Di không kiêng nể gì mà trợn mắt: "Xin lỗi thì có ích gì, người chịu đau đâu phải cô."Diệp Xảo lập tức vâng vâng dạ dạ nói: "Thế, thế thì chị Chu Di, hay chị cũng dội nước nóng vào người em một chút nhé?"Chu Di ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một cách xin lỗi lạ lùng như vậy. Nhưng ngay sau đó, đầu óc cô liền nhanh chóng hiểu ra: "Cô nói không cố ý dội nước nóng vào tôi, giờ tôi mà cố ý dội nước nóng vào cô thì cái lý của tôi cũng thành vô lý à? Cô muốn đồng cảm thì tự dội vào mình đi!"Sắc mặt Diệp Xảo cứng đờ. Cô ta vốn nghĩ mình nói vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không thật sự dội nước nóng vào cô ta, và chuyện này sẽ được cho qua. Không ngờ Chu Di lại không đi theo lẽ thường, còn bảo cô ta tự dội vào mình?Diệp Xảo đang nghĩ cách hóa giải, thì thấy Chu Di hất cằm nhìn cô ta. Vẻ mặt như muốn nói: "Dội đi chứ? Sao không dội? Chỉ giỏi diễn thôi!"Diệp Xảo cũng là kẻ liều lĩnh. Cô ta nghiến răng, thật sự cầm lấy chiếc cốc đựng trà nóng vẫn còn bốc hơi trên bàn trà, dội lên người mình."Ôi! Con Xảo!" Tần Lan là người phản ứng nhanh nhất, bà vội buông đồ trong tay ra để cản.Tưởng Tĩnh cũng tiến lên cản theo kiểu cho có: "Ôi trời, con Xảo, con bé này, Chu Di chỉ đùa thôi, sao con lại dội thật thế!"Nhưng cả hai người đều cản chậm. Một mảng lớn quần áo trước n.g.ự.c Diệp Xảo bị ướt, còn bốc hơi nóng."Mau, mau đi xả nước lạnh!" Tần Lan sợ hãi đỡ cô ta chạy về phía nhà vệ sinh.Diệp Xảo không để Tần Lan đỡ, vẻ mặt đau khổ nói: "Dì Tần, để cháu tự đi được rồi, dì ở đây chăm sóc chị Chu Di đi ạ."Rồi cô ta ngước lên nhìn Chu Di: "Chị Chu Di, em thật sự không cố ý, mong chị tha thứ cho em."Đồ điên! Đúng là đồ điên!Chu Di nhìn Diệp Xảo như nhìn một người tâm thần, không nói tha thứ mà cũng không nói không tha thứ.Vì Chu Di không mở miệng, Diệp Xảo kiên quyết đứng yên, không chịu đi xử lý vết thương. Tần Lan sốt ruột không chịu nổi, gọi cả Tưởng Tĩnh, hai người lôi Diệp Xảo vào nhà vệ sinh.Trên sô pha, những người còn lại mỗi người một vẻ. Lục Diệu mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, chỉ cảm thấy câu chuyện trong tiểu thuyết cũng không kịch tính bằng.Dì Trương thì sợ đến mức không dám nói gì, thầm nghĩ may mà trước đây mình không chọc vào cô gái Diệp Xảo kia. Quả là một kẻ điên!"Này, cái cốc này đâu có nóng." Ôn Ninh ngồi xổm xuống, dọn dẹp bãi chiến trường. Cô nhặt chiếc cốc tráng men đựng trà nóng lên bàn trà, lẩm bẩm một câu.Chu Di vươn tay cầm lấy chiếc cốc tráng men trên bàn, sờ thử một chút. Quả nhiên không nóng! Chỉ ấm ấm, tầm 60 - 70 độ, hoàn toàn khác với nhiệt độ của bát canh gà kia.Khóe môi Chu Di hiện lên một nụ cười lạnh: Cô ả họ Diệp kia đúng là diễn viên giỏi!

Trong bếp nhà họ Lục

Chu Di đứng dưới vòi nước xả hơn nửa tiếng, Tưởng Tĩnh mới bảo cô dừng lại. Bà kiểm tra vết thương, may mà được xử lý kịp thời. Vết thương sau khi ngâm nước lạnh đã chuyển sang màu đỏ ửng, nhưng cảm giác bỏng rát đã biến mất.

Chu Di không còn kêu đau, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

"Dì xem nào," Tần Lan ở bên cạnh nói với vẻ áy náy, cẩn thận kiểm tra vết bỏng của Chu Di. Bà lấy ra tuýp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng bôi lên da thịt Chu Di: "Thật sự xin lỗi Chu Di, dì không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."

"Dì Tần, dì không cần xin lỗi cháu. Đâu phải dì làm cháu bị bỏng." Chu Di bĩu môi, vẻ mặt đã dịu đi nhiều. Nàng có giận nhưng không dám phát tiết lên Tần Lan.

Tần Lan vẫn thấy áy náy: "Chuyện này dì cũng có trách nhiệm."

Tưởng Tĩnh nhìn vết thương của con gái, thấy không có gì đáng lo, trong lòng thở phào. Bà không muốn vì chuyện này mà trở mặt với nhà họ Lục. Bà lập tức nói với Tần Lan: "Bà đừng nói thế, chỉ là ngoài ý muốn thôi, không ai muốn cả."

Tần Lan thở dài, dìu Chu Di: "Đi thôi, dì đưa con ra sô pha nghỉ ngơi. Cứ theo dõi vết thương nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng mà có dấu hiệu sưng tấy thì phải đến bệnh viện ngay."

Tưởng Tĩnh vốn là y tá, bà liếc nhìn vết thương của con gái, lắc đầu nói: "Chắc là không sao đâu, về nhà dưỡng mấy ngày là khỏi."

Khi Tần Lan dìu Chu Di ra ngoài, Diệp Xảo vẫn đang đứng chờ ở phòng khách. Thấy Chu Di ra, cô ta nhanh chóng tiến lên, làm bộ muốn đỡ.

Chu Di trực tiếp liếc xéo cô ta, không cho cô ta chạm vào, rồi xoay người ngồi xuống sô pha.

Diệp Xảo ngượng ngùng thu tay về, nhưng vẫn đến đứng cạnh Chu Di, cúi đầu khom lưng, trông rất giống một con chim cút: "Em, em xin lỗi chị Chu Di, em không cố ý. Lúc đó không biết chân dẫm phải cái gì nên bị trượt."

Chu Di không kiêng nể gì mà trợn mắt: "Xin lỗi thì có ích gì, người chịu đau đâu phải cô."

Diệp Xảo lập tức vâng vâng dạ dạ nói: "Thế, thế thì chị Chu Di, hay chị cũng dội nước nóng vào người em một chút nhé?"

Chu Di ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một cách xin lỗi lạ lùng như vậy. Nhưng ngay sau đó, đầu óc cô liền nhanh chóng hiểu ra: "Cô nói không cố ý dội nước nóng vào tôi, giờ tôi mà cố ý dội nước nóng vào cô thì cái lý của tôi cũng thành vô lý à? Cô muốn đồng cảm thì tự dội vào mình đi!"

Sắc mặt Diệp Xảo cứng đờ. Cô ta vốn nghĩ mình nói vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không thật sự dội nước nóng vào cô ta, và chuyện này sẽ được cho qua. Không ngờ Chu Di lại không đi theo lẽ thường, còn bảo cô ta tự dội vào mình?

Diệp Xảo đang nghĩ cách hóa giải, thì thấy Chu Di hất cằm nhìn cô ta. Vẻ mặt như muốn nói: "Dội đi chứ? Sao không dội? Chỉ giỏi diễn thôi!"

Diệp Xảo cũng là kẻ liều lĩnh. Cô ta nghiến răng, thật sự cầm lấy chiếc cốc đựng trà nóng vẫn còn bốc hơi trên bàn trà, dội lên người mình.

"Ôi! Con Xảo!" Tần Lan là người phản ứng nhanh nhất, bà vội buông đồ trong tay ra để cản.

Tưởng Tĩnh cũng tiến lên cản theo kiểu cho có: "Ôi trời, con Xảo, con bé này, Chu Di chỉ đùa thôi, sao con lại dội thật thế!"

Nhưng cả hai người đều cản chậm. Một mảng lớn quần áo trước n.g.ự.c Diệp Xảo bị ướt, còn bốc hơi nóng.

"Mau, mau đi xả nước lạnh!" Tần Lan sợ hãi đỡ cô ta chạy về phía nhà vệ sinh.

Diệp Xảo không để Tần Lan đỡ, vẻ mặt đau khổ nói: "Dì Tần, để cháu tự đi được rồi, dì ở đây chăm sóc chị Chu Di đi ạ."

Rồi cô ta ngước lên nhìn Chu Di: "Chị Chu Di, em thật sự không cố ý, mong chị tha thứ cho em."

Đồ điên! Đúng là đồ điên!

Chu Di nhìn Diệp Xảo như nhìn một người tâm thần, không nói tha thứ mà cũng không nói không tha thứ.

Vì Chu Di không mở miệng, Diệp Xảo kiên quyết đứng yên, không chịu đi xử lý vết thương. Tần Lan sốt ruột không chịu nổi, gọi cả Tưởng Tĩnh, hai người lôi Diệp Xảo vào nhà vệ sinh.

Trên sô pha, những người còn lại mỗi người một vẻ. Lục Diệu mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, chỉ cảm thấy câu chuyện trong tiểu thuyết cũng không kịch tính bằng.

Dì Trương thì sợ đến mức không dám nói gì, thầm nghĩ may mà trước đây mình không chọc vào cô gái Diệp Xảo kia. Quả là một kẻ điên!

"Này, cái cốc này đâu có nóng." Ôn Ninh ngồi xổm xuống, dọn dẹp bãi chiến trường. Cô nhặt chiếc cốc tráng men đựng trà nóng lên bàn trà, lẩm bẩm một câu.

Chu Di vươn tay cầm lấy chiếc cốc tráng men trên bàn, sờ thử một chút. Quả nhiên không nóng! Chỉ ấm ấm, tầm 60 - 70 độ, hoàn toàn khác với nhiệt độ của bát canh gà kia.

Khóe môi Chu Di hiện lên một nụ cười lạnh: Cô ả họ Diệp kia đúng là diễn viên giỏi!

Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga GiườngTác giả: Hướng Sinh Hoạt Đê ĐầuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNăm 1974. Tại trạm xá của thôn Tiên Phong. Nhìn từ xa, ba căn nhà cấp bốn xây bằng đất đỏ san sát nhau. Trên tường, những khẩu hiệu được quét sơn đỏ chói lọi, trích dẫn lời Chủ tịch: “Không sợ gian nan, dũng cảm tiến lên.” Một người phụ nữ trung niên vội vã vén tấm màn che cửa, lao vào trong phòng. Bà đặt chiếc túi xách lên đầu giường, rồi lay mạnh cô gái đang nằm trên giường bệnh: “Con gái, mau lên, mau lên!” “Nhà họ Lục đã phái người đến đón con rồi!” “Xe con đã đậu ngay đầu làng rồi kìa!” Ôn Ninh bị lay mạnh, mơ màng mở mắt. Cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo vải thô màu xanh da trời, tóc cắt ngắn ngang tai, trang phục và kiểu tóc đậm chất thập niên cũ. Cô bối rối hỏi: “Cô ơi, cô đang nói gì vậy?” “Cô à? Con bé này có phải bị ngã ngớ ngẩn rồi không? Mẹ của con đây này!” Người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Ôn Ninh, đỡ cô ngồi dậy. Bà cúi xuống nhặt đôi giày vải đen dưới đất, đi vào chân cô, rồi nói tiếp: “Nhanh lên, mẹ đã chuẩn bị hết hành lý cho con rồi. Nếu để bố dượng… Trong bếp nhà họ LụcChu Di đứng dưới vòi nước xả hơn nửa tiếng, Tưởng Tĩnh mới bảo cô dừng lại. Bà kiểm tra vết thương, may mà được xử lý kịp thời. Vết thương sau khi ngâm nước lạnh đã chuyển sang màu đỏ ửng, nhưng cảm giác bỏng rát đã biến mất.Chu Di không còn kêu đau, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi."Dì xem nào," Tần Lan ở bên cạnh nói với vẻ áy náy, cẩn thận kiểm tra vết bỏng của Chu Di. Bà lấy ra tuýp thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng bôi lên da thịt Chu Di: "Thật sự xin lỗi Chu Di, dì không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.""Dì Tần, dì không cần xin lỗi cháu. Đâu phải dì làm cháu bị bỏng." Chu Di bĩu môi, vẻ mặt đã dịu đi nhiều. Nàng có giận nhưng không dám phát tiết lên Tần Lan.Tần Lan vẫn thấy áy náy: "Chuyện này dì cũng có trách nhiệm."Tưởng Tĩnh nhìn vết thương của con gái, thấy không có gì đáng lo, trong lòng thở phào. Bà không muốn vì chuyện này mà trở mặt với nhà họ Lục. Bà lập tức nói với Tần Lan: "Bà đừng nói thế, chỉ là ngoài ý muốn thôi, không ai muốn cả."Tần Lan thở dài, dìu Chu Di: "Đi thôi, dì đưa con ra sô pha nghỉ ngơi. Cứ theo dõi vết thương nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng mà có dấu hiệu sưng tấy thì phải đến bệnh viện ngay."Tưởng Tĩnh vốn là y tá, bà liếc nhìn vết thương của con gái, lắc đầu nói: "Chắc là không sao đâu, về nhà dưỡng mấy ngày là khỏi."Khi Tần Lan dìu Chu Di ra ngoài, Diệp Xảo vẫn đang đứng chờ ở phòng khách. Thấy Chu Di ra, cô ta nhanh chóng tiến lên, làm bộ muốn đỡ.Chu Di trực tiếp liếc xéo cô ta, không cho cô ta chạm vào, rồi xoay người ngồi xuống sô pha.Diệp Xảo ngượng ngùng thu tay về, nhưng vẫn đến đứng cạnh Chu Di, cúi đầu khom lưng, trông rất giống một con chim cút: "Em, em xin lỗi chị Chu Di, em không cố ý. Lúc đó không biết chân dẫm phải cái gì nên bị trượt."Chu Di không kiêng nể gì mà trợn mắt: "Xin lỗi thì có ích gì, người chịu đau đâu phải cô."Diệp Xảo lập tức vâng vâng dạ dạ nói: "Thế, thế thì chị Chu Di, hay chị cũng dội nước nóng vào người em một chút nhé?"Chu Di ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một cách xin lỗi lạ lùng như vậy. Nhưng ngay sau đó, đầu óc cô liền nhanh chóng hiểu ra: "Cô nói không cố ý dội nước nóng vào tôi, giờ tôi mà cố ý dội nước nóng vào cô thì cái lý của tôi cũng thành vô lý à? Cô muốn đồng cảm thì tự dội vào mình đi!"Sắc mặt Diệp Xảo cứng đờ. Cô ta vốn nghĩ mình nói vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không thật sự dội nước nóng vào cô ta, và chuyện này sẽ được cho qua. Không ngờ Chu Di lại không đi theo lẽ thường, còn bảo cô ta tự dội vào mình?Diệp Xảo đang nghĩ cách hóa giải, thì thấy Chu Di hất cằm nhìn cô ta. Vẻ mặt như muốn nói: "Dội đi chứ? Sao không dội? Chỉ giỏi diễn thôi!"Diệp Xảo cũng là kẻ liều lĩnh. Cô ta nghiến răng, thật sự cầm lấy chiếc cốc đựng trà nóng vẫn còn bốc hơi trên bàn trà, dội lên người mình."Ôi! Con Xảo!" Tần Lan là người phản ứng nhanh nhất, bà vội buông đồ trong tay ra để cản.Tưởng Tĩnh cũng tiến lên cản theo kiểu cho có: "Ôi trời, con Xảo, con bé này, Chu Di chỉ đùa thôi, sao con lại dội thật thế!"Nhưng cả hai người đều cản chậm. Một mảng lớn quần áo trước n.g.ự.c Diệp Xảo bị ướt, còn bốc hơi nóng."Mau, mau đi xả nước lạnh!" Tần Lan sợ hãi đỡ cô ta chạy về phía nhà vệ sinh.Diệp Xảo không để Tần Lan đỡ, vẻ mặt đau khổ nói: "Dì Tần, để cháu tự đi được rồi, dì ở đây chăm sóc chị Chu Di đi ạ."Rồi cô ta ngước lên nhìn Chu Di: "Chị Chu Di, em thật sự không cố ý, mong chị tha thứ cho em."Đồ điên! Đúng là đồ điên!Chu Di nhìn Diệp Xảo như nhìn một người tâm thần, không nói tha thứ mà cũng không nói không tha thứ.Vì Chu Di không mở miệng, Diệp Xảo kiên quyết đứng yên, không chịu đi xử lý vết thương. Tần Lan sốt ruột không chịu nổi, gọi cả Tưởng Tĩnh, hai người lôi Diệp Xảo vào nhà vệ sinh.Trên sô pha, những người còn lại mỗi người một vẻ. Lục Diệu mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, chỉ cảm thấy câu chuyện trong tiểu thuyết cũng không kịch tính bằng.Dì Trương thì sợ đến mức không dám nói gì, thầm nghĩ may mà trước đây mình không chọc vào cô gái Diệp Xảo kia. Quả là một kẻ điên!"Này, cái cốc này đâu có nóng." Ôn Ninh ngồi xổm xuống, dọn dẹp bãi chiến trường. Cô nhặt chiếc cốc tráng men đựng trà nóng lên bàn trà, lẩm bẩm một câu.Chu Di vươn tay cầm lấy chiếc cốc tráng men trên bàn, sờ thử một chút. Quả nhiên không nóng! Chỉ ấm ấm, tầm 60 - 70 độ, hoàn toàn khác với nhiệt độ của bát canh gà kia.Khóe môi Chu Di hiện lên một nụ cười lạnh: Cô ả họ Diệp kia đúng là diễn viên giỏi!

Chương 55