“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.” Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng. Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ. Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời. Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ. Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người. Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh: “Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.” Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh. Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại quay về năm 1989 — năm thứ ba sau khi kết hôn với Nghiêm Diêu Phong. Có cơ hội sống lại một lần, cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, rời khỏi nơi đau lòng này. Chỉ là… ánh mắt…
Chương 21
Chuyến Tàu Về Phía NamTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.” Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng. Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ. Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời. Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ. Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người. Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh: “Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.” Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh. Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại quay về năm 1989 — năm thứ ba sau khi kết hôn với Nghiêm Diêu Phong. Có cơ hội sống lại một lần, cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, rời khỏi nơi đau lòng này. Chỉ là… ánh mắt… Lục Uyển Hà thấy ánh mắt ba, liền nghiêng đầu cười nhẹ:“Ba, con không sao đâu, ba yên tâm.”Ba cô gật đầu:“Lần này là ba sơ suất…”Ông nghiêm giọng:“Ba đã cảnh cáo nó rồi, nếu dám đến thêm lần nào nữa, ba sẽ đánh nó lăn quay.”Lục Uyển Hà nghe mà lòng ấm áp, cười tựa vào vai ba, nhỏ giọng nói:“Ba, ảnh là quân nhân, ba không được đánh đâu.”“Không quan tâm, phải để nó biết hậu quả của việc ức h**p con gái ba.”Lục Uyển Hà bật cười.Bên kia, Mục Thời vừa thoát được khỏi màn truy hỏi của mẹ cô, ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười nhẹ nhàng ấy của Lục Uyển Hà.Đã lâu lắm rồi…Anh mới lại được thấy cô cười nhẹ nhõm như thế.Ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người cô, mái tóc đen nhánh cùng chiếc váy trắng như được dát một lớp vàng óng.Hàng mi khẽ rung, khóe môi cong nhẹ, cùng đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu — tất cả khiến thần kinh anh như bị kéo căng.Lục Uyển Hà thấy ánh mắt sững sờ của anh, liền cau mày lại.“Mục Thời, cảm ơn anh đã giúp em thoát tình huống khó xử. Vừa nãy anh nói nhà có việc, không phải nên về rồi sao?”Mục Thời theo phản xạ gật đầu, vội vàng đứng dậy chào từ biệt ba mẹ Lục, rời khỏi nhà.Lục Uyển Hà định tiễn anh ra tận cửa, nhưng Mục Thời lại lắc đầu:“Nghiêm Diêu Phong chưa chắc đã đi, em đừng ra ngoài vội, anh sợ hắn lại làm tổn thương em.”Nói xong liền tự mình bước đi.Lục Uyển Hà đứng trước cửa, dõi theo bóng anh rời khỏi, nhưng khi anh vừa mở cổng, lại chợt khựng lại.Một giọng nữ lanh lảnh vang lên:“Mục Thời, sao anh có thể để em một mình trong xe như vậy chứ!”Lục Uyển Hà sững người, theo bản năng nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ mặt cô gái kia.Nhưng Mục Thời chỉ liếc cô một cái, cười gượng rồi đẩy cô gái kia rời đi.“Anh sai rồi, anh sai rồi, anh mở cửa ngay, cho em vào nhà!”Nói rồi anh tiện tay đóng sập cổng, chặn hết âm thanh bên ngoài.Lục Uyển Hà nhìn cảnh đó, bàn tay vô thức siết lại.Chắc đó là cô gái mà Mục Thời đi xem mắt hôm qua, nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ trung.Giọng nói ấy như viên sỏi rơi vào mặt hồ lòng cô, gợn lên từng đợt sóng không thể bình yên.Ngực như bị ai đó siết chặt, những cảm xúc bị đè nén dưới vẻ ngoài bình tĩnh đang cuộn trào dữ dội.Cô vô thức đưa tay xoa lên ngực, ánh mắt dừng lại nơi chiếc khăn bông mà Mục Thời vừa đặt trên bàn.Vẻ mặt dịu dàng và chân thành của anh khi nãy, cảm giác bàn tay anh nắm chặt tay cô, cứ vương vấn trong đầu.Chiếc khăn giờ đã ướt đẫm vì đá tan, những giọt nước không chỉ loang ra bàn mà còn thấm sâu vào trong lòng cô.Rõ ràng là chính cô đã từ chối Mục Thời, vậy tại sao lúc này lại thấy đau như vậy?Suốt cả buổi chiều, Lục Uyển Hà cứ như hồn vía để đâu mất.Ba cô đang nói chuyện về kế hoạch sau này, cô lại liên tục lơ đễnh.Cho đến khi ba đặt mạnh ấm trà tử sa lên bàn, gõ tay lên mặt bàn vài cái, cô mới giật mình hoàn hồn.“Hả? Gì vậy ạ?”Lục Uyển Hà vội vàng lấy lại tinh thần.“Gì là gì?” Ba cô cau mày, hiếm khi trách móc, “Ba đang hỏi con dự định sắp tới, con lại ngẩn người nghĩ gì vậy?”Lục Uyển Hà siết tay lại, cố dằn mọi suy nghĩ trong lòng xuống:“Con không nghĩ gì cả.”Ba cô cũng không truy hỏi thêm, chỉ hỏi tiếp:“Ba kêu con về công ty phụ giúp, con nghĩ sao rồi?”Nghe vậy, Lục Uyển Hà trầm ngâm một lúc.Công ty nhà cô làm trong lĩnh vực buôn bán băng video.Ba cô bắt theo xu hướng từ Hồng Kông và nước ngoài, mua phim, nhạc về, tự sao chép rồi phân phối lại.Một ngành kinh doanh lời nhiều vốn ít, nhưng…Lục Uyển Hà nhớ rõ ở kiếp trước, sau khi Hồng Kông mở cửa hoàn toàn, công ty ba cô từng vướng vào bê bối liên quan đến vi phạm bản quyền.Dù sau đó đã rút khỏi thị trường, nhưng tổn thất không hề nhỏ.“Không ạ.” Lục Uyển Hà lắc đầu dứt khoát.Cô nghiêm túc khuyên nhủ:“Ba à, ngành này chỉ kiếm được tiền nhanh trong thời gian ngắn, không thể làm lâu dài đâu.”Cô nhìn thẳng vào mắt ba mình, giọng kiên định:“Đợi đến lúc Hồng Kông hoàn toàn mở cửa, còn làm mấy chuyện sao chép băng đĩa này, không nói đến kiếm tiền, chỉ cần không bị kiện đã là may mắn lắm rồi.”“Chúng ta phải tìm một con đường khác để kiếm tiền.”Lời cô nói khiến ba gật đầu mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào:“Không hổ là con gái của ba, nhận ra vấn đề nhanh thật.”
Lục Uyển Hà thấy ánh mắt ba, liền nghiêng đầu cười nhẹ:
“Ba, con không sao đâu, ba yên tâm.”
Ba cô gật đầu:
“Lần này là ba sơ suất…”
Ông nghiêm giọng:
“Ba đã cảnh cáo nó rồi, nếu dám đến thêm lần nào nữa, ba sẽ đánh nó lăn quay.”
Lục Uyển Hà nghe mà lòng ấm áp, cười tựa vào vai ba, nhỏ giọng nói:
“Ba, ảnh là quân nhân, ba không được đánh đâu.”
“Không quan tâm, phải để nó biết hậu quả của việc ức h**p con gái ba.”
Lục Uyển Hà bật cười.
Bên kia, Mục Thời vừa thoát được khỏi màn truy hỏi của mẹ cô, ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười nhẹ nhàng ấy của Lục Uyển Hà.
Đã lâu lắm rồi…
Anh mới lại được thấy cô cười nhẹ nhõm như thế.
Ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người cô, mái tóc đen nhánh cùng chiếc váy trắng như được dát một lớp vàng óng.
Hàng mi khẽ rung, khóe môi cong nhẹ, cùng đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu — tất cả khiến thần kinh anh như bị kéo căng.
Lục Uyển Hà thấy ánh mắt sững sờ của anh, liền cau mày lại.
“Mục Thời, cảm ơn anh đã giúp em thoát tình huống khó xử. Vừa nãy anh nói nhà có việc, không phải nên về rồi sao?”
Mục Thời theo phản xạ gật đầu, vội vàng đứng dậy chào từ biệt ba mẹ Lục, rời khỏi nhà.
Lục Uyển Hà định tiễn anh ra tận cửa, nhưng Mục Thời lại lắc đầu:
“Nghiêm Diêu Phong chưa chắc đã đi, em đừng ra ngoài vội, anh sợ hắn lại làm tổn thương em.”
Nói xong liền tự mình bước đi.
Lục Uyển Hà đứng trước cửa, dõi theo bóng anh rời khỏi, nhưng khi anh vừa mở cổng, lại chợt khựng lại.
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên:
“Mục Thời, sao anh có thể để em một mình trong xe như vậy chứ!”
Lục Uyển Hà sững người, theo bản năng nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ mặt cô gái kia.
Nhưng Mục Thời chỉ liếc cô một cái, cười gượng rồi đẩy cô gái kia rời đi.
“Anh sai rồi, anh sai rồi, anh mở cửa ngay, cho em vào nhà!”
Nói rồi anh tiện tay đóng sập cổng, chặn hết âm thanh bên ngoài.
Lục Uyển Hà nhìn cảnh đó, bàn tay vô thức siết lại.
Chắc đó là cô gái mà Mục Thời đi xem mắt hôm qua, nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ trung.
Giọng nói ấy như viên sỏi rơi vào mặt hồ lòng cô, gợn lên từng đợt sóng không thể bình yên.
Ngực như bị ai đó siết chặt, những cảm xúc bị đè nén dưới vẻ ngoài bình tĩnh đang cuộn trào dữ dội.
Cô vô thức đưa tay xoa lên ngực, ánh mắt dừng lại nơi chiếc khăn bông mà Mục Thời vừa đặt trên bàn.
Vẻ mặt dịu dàng và chân thành của anh khi nãy, cảm giác bàn tay anh nắm chặt tay cô, cứ vương vấn trong đầu.
Chiếc khăn giờ đã ướt đẫm vì đá tan, những giọt nước không chỉ loang ra bàn mà còn thấm sâu vào trong lòng cô.
Rõ ràng là chính cô đã từ chối Mục Thời, vậy tại sao lúc này lại thấy đau như vậy?
Suốt cả buổi chiều, Lục Uyển Hà cứ như hồn vía để đâu mất.
Ba cô đang nói chuyện về kế hoạch sau này, cô lại liên tục lơ đễnh.
Cho đến khi ba đặt mạnh ấm trà tử sa lên bàn, gõ tay lên mặt bàn vài cái, cô mới giật mình hoàn hồn.
“Hả? Gì vậy ạ?”
Lục Uyển Hà vội vàng lấy lại tinh thần.
“Gì là gì?” Ba cô cau mày, hiếm khi trách móc, “Ba đang hỏi con dự định sắp tới, con lại ngẩn người nghĩ gì vậy?”
Lục Uyển Hà siết tay lại, cố dằn mọi suy nghĩ trong lòng xuống:
“Con không nghĩ gì cả.”
Ba cô cũng không truy hỏi thêm, chỉ hỏi tiếp:
“Ba kêu con về công ty phụ giúp, con nghĩ sao rồi?”
Nghe vậy, Lục Uyển Hà trầm ngâm một lúc.
Công ty nhà cô làm trong lĩnh vực buôn bán băng video.
Ba cô bắt theo xu hướng từ Hồng Kông và nước ngoài, mua phim, nhạc về, tự sao chép rồi phân phối lại.
Một ngành kinh doanh lời nhiều vốn ít, nhưng…
Lục Uyển Hà nhớ rõ ở kiếp trước, sau khi Hồng Kông mở cửa hoàn toàn, công ty ba cô từng vướng vào bê bối liên quan đến vi phạm bản quyền.
Dù sau đó đã rút khỏi thị trường, nhưng tổn thất không hề nhỏ.
“Không ạ.” Lục Uyển Hà lắc đầu dứt khoát.
Cô nghiêm túc khuyên nhủ:
“Ba à, ngành này chỉ kiếm được tiền nhanh trong thời gian ngắn, không thể làm lâu dài đâu.”
Cô nhìn thẳng vào mắt ba mình, giọng kiên định:
“Đợi đến lúc Hồng Kông hoàn toàn mở cửa, còn làm mấy chuyện sao chép băng đĩa này, không nói đến kiếm tiền, chỉ cần không bị kiện đã là may mắn lắm rồi.”
“Chúng ta phải tìm một con đường khác để kiếm tiền.”
Lời cô nói khiến ba gật đầu mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào:
“Không hổ là con gái của ba, nhận ra vấn đề nhanh thật.”
Chuyến Tàu Về Phía NamTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.” Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng. Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ. Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời. Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ. Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người. Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh: “Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.” Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh. Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại quay về năm 1989 — năm thứ ba sau khi kết hôn với Nghiêm Diêu Phong. Có cơ hội sống lại một lần, cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, rời khỏi nơi đau lòng này. Chỉ là… ánh mắt… Lục Uyển Hà thấy ánh mắt ba, liền nghiêng đầu cười nhẹ:“Ba, con không sao đâu, ba yên tâm.”Ba cô gật đầu:“Lần này là ba sơ suất…”Ông nghiêm giọng:“Ba đã cảnh cáo nó rồi, nếu dám đến thêm lần nào nữa, ba sẽ đánh nó lăn quay.”Lục Uyển Hà nghe mà lòng ấm áp, cười tựa vào vai ba, nhỏ giọng nói:“Ba, ảnh là quân nhân, ba không được đánh đâu.”“Không quan tâm, phải để nó biết hậu quả của việc ức h**p con gái ba.”Lục Uyển Hà bật cười.Bên kia, Mục Thời vừa thoát được khỏi màn truy hỏi của mẹ cô, ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười nhẹ nhàng ấy của Lục Uyển Hà.Đã lâu lắm rồi…Anh mới lại được thấy cô cười nhẹ nhõm như thế.Ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người cô, mái tóc đen nhánh cùng chiếc váy trắng như được dát một lớp vàng óng.Hàng mi khẽ rung, khóe môi cong nhẹ, cùng đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu — tất cả khiến thần kinh anh như bị kéo căng.Lục Uyển Hà thấy ánh mắt sững sờ của anh, liền cau mày lại.“Mục Thời, cảm ơn anh đã giúp em thoát tình huống khó xử. Vừa nãy anh nói nhà có việc, không phải nên về rồi sao?”Mục Thời theo phản xạ gật đầu, vội vàng đứng dậy chào từ biệt ba mẹ Lục, rời khỏi nhà.Lục Uyển Hà định tiễn anh ra tận cửa, nhưng Mục Thời lại lắc đầu:“Nghiêm Diêu Phong chưa chắc đã đi, em đừng ra ngoài vội, anh sợ hắn lại làm tổn thương em.”Nói xong liền tự mình bước đi.Lục Uyển Hà đứng trước cửa, dõi theo bóng anh rời khỏi, nhưng khi anh vừa mở cổng, lại chợt khựng lại.Một giọng nữ lanh lảnh vang lên:“Mục Thời, sao anh có thể để em một mình trong xe như vậy chứ!”Lục Uyển Hà sững người, theo bản năng nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ mặt cô gái kia.Nhưng Mục Thời chỉ liếc cô một cái, cười gượng rồi đẩy cô gái kia rời đi.“Anh sai rồi, anh sai rồi, anh mở cửa ngay, cho em vào nhà!”Nói rồi anh tiện tay đóng sập cổng, chặn hết âm thanh bên ngoài.Lục Uyển Hà nhìn cảnh đó, bàn tay vô thức siết lại.Chắc đó là cô gái mà Mục Thời đi xem mắt hôm qua, nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ trung.Giọng nói ấy như viên sỏi rơi vào mặt hồ lòng cô, gợn lên từng đợt sóng không thể bình yên.Ngực như bị ai đó siết chặt, những cảm xúc bị đè nén dưới vẻ ngoài bình tĩnh đang cuộn trào dữ dội.Cô vô thức đưa tay xoa lên ngực, ánh mắt dừng lại nơi chiếc khăn bông mà Mục Thời vừa đặt trên bàn.Vẻ mặt dịu dàng và chân thành của anh khi nãy, cảm giác bàn tay anh nắm chặt tay cô, cứ vương vấn trong đầu.Chiếc khăn giờ đã ướt đẫm vì đá tan, những giọt nước không chỉ loang ra bàn mà còn thấm sâu vào trong lòng cô.Rõ ràng là chính cô đã từ chối Mục Thời, vậy tại sao lúc này lại thấy đau như vậy?Suốt cả buổi chiều, Lục Uyển Hà cứ như hồn vía để đâu mất.Ba cô đang nói chuyện về kế hoạch sau này, cô lại liên tục lơ đễnh.Cho đến khi ba đặt mạnh ấm trà tử sa lên bàn, gõ tay lên mặt bàn vài cái, cô mới giật mình hoàn hồn.“Hả? Gì vậy ạ?”Lục Uyển Hà vội vàng lấy lại tinh thần.“Gì là gì?” Ba cô cau mày, hiếm khi trách móc, “Ba đang hỏi con dự định sắp tới, con lại ngẩn người nghĩ gì vậy?”Lục Uyển Hà siết tay lại, cố dằn mọi suy nghĩ trong lòng xuống:“Con không nghĩ gì cả.”Ba cô cũng không truy hỏi thêm, chỉ hỏi tiếp:“Ba kêu con về công ty phụ giúp, con nghĩ sao rồi?”Nghe vậy, Lục Uyển Hà trầm ngâm một lúc.Công ty nhà cô làm trong lĩnh vực buôn bán băng video.Ba cô bắt theo xu hướng từ Hồng Kông và nước ngoài, mua phim, nhạc về, tự sao chép rồi phân phối lại.Một ngành kinh doanh lời nhiều vốn ít, nhưng…Lục Uyển Hà nhớ rõ ở kiếp trước, sau khi Hồng Kông mở cửa hoàn toàn, công ty ba cô từng vướng vào bê bối liên quan đến vi phạm bản quyền.Dù sau đó đã rút khỏi thị trường, nhưng tổn thất không hề nhỏ.“Không ạ.” Lục Uyển Hà lắc đầu dứt khoát.Cô nghiêm túc khuyên nhủ:“Ba à, ngành này chỉ kiếm được tiền nhanh trong thời gian ngắn, không thể làm lâu dài đâu.”Cô nhìn thẳng vào mắt ba mình, giọng kiên định:“Đợi đến lúc Hồng Kông hoàn toàn mở cửa, còn làm mấy chuyện sao chép băng đĩa này, không nói đến kiếm tiền, chỉ cần không bị kiện đã là may mắn lắm rồi.”“Chúng ta phải tìm một con đường khác để kiếm tiền.”Lời cô nói khiến ba gật đầu mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào:“Không hổ là con gái của ba, nhận ra vấn đề nhanh thật.”