“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 211
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Tôn Hội Vân đưa thức ăn đã rửa sạch cho chồng mình, bình tĩnh nói: “Anh nói con nhóc kia sợ Thần Nham à? Em nghe bố nói lúc đó con bé chỉ sợ hãi một đoạn thời gian, sau đó đổi thành Thần Nham mỗi ngày bị con bé tra tấn làm cho nhức hết cả đầu, đoạn thời gian đó anh có thấy Ninh Ninh bám lấy anh đòi đi chơi không? Lúc đó con bé đều chạy đến bám lấy Thần Nham.”Khi Khương Tuệ Ninh còn nhỏ là đứa trẻ vô cùng ham chơi, Khương Kiến Dân cũng rất yêu thương con gái, nhưng lúc đó công việc của ông ấy rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ duy nhất cũng thường xuyên phải đi mở họp, cho nên có rất ít thời gian để chơi cùng con gái, nhưng mỗi lần ông ấy đều cố dành ra một chút thời gian để đi chơi với con gái, rất nhiều lần đã nói là sẽ dẫn con gái đến công viên chơi, nhưng khi chạy đến thì công viên đã đóng cửa rồi.Hai bố con chán nản đứng ở trước cửa lắc lư hàng rào sắt, trong đầu đều ảo tưởng bản thân đã vào chơi trong công viên rồi.Sau đó, có một khoảng thời gian Khương Tuệ Ninh đột nhiên không bám lấy ông ấy nữa, lúc đó ông ấy còn cho rằng con gái lớn rồi đã hiểu chuyện hơn, nhưng hôm nay khi nghe vợ nhắc đến chuyện này, ông ấy chợt nhớ ra rằng Quý Thần Nham đã dưỡng thương ở bệnh viện Nam thành một đoạn thời gian, khi đó ông ấy thỉnh thoảng còn cầm canh xương mà vợ nấu mang đến cho thằng bé.Hoá ra là cảm ơn thằng bé đã giúp họ chăm sóc cho Ninh Ninh.Khương Kiến Dân dùng đũa đảo rau trong nồi, lại đột nhiên ra điều gì đó, ông ấy vội vàng tắt bếp nói: “Hội Vân, không phải lúc đó Quý Thần Nham đã thích Ninh Ninh của chúng ta rồi chứ?”Tôn Hội Vân khinh bỉ nhìn về phía chồng của mình nói: “Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế, Thần Nham không phải loại người như vậy.”Có mấy lần bà ấy đến đó đón Ninh Ninh, bà ấy thấy Quý Thần Nham trông giống như một người thầy nghiêm túc, yêu cầu con bé luyện chữ đọc sách, trong mắt của thằng bé không có một chút tạp niệm nào.“Cũng đúng, thằng bé luôn là một người rất ngay thẳng.” Khương Kiến Dân múc thức ăn trong nồi ra.Về mặt nhân phẩm, hai vợ chồng họ thật sự rất tin tưởng Quý Thần Nham.Lúc hai người trong phòng dọn giường xong đi ra ngoài, thì cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn.“Thần Nham, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, bận rộn cả một ngày cũng mệt rồi đúng không?” Tôn Hội Vân vừa nói vừa đơm cơm cho con rể.Khương Tuệ Ninh mẹ mình vậy mà lại gắp thức ăn cho Quý Thần Nham trước, cô giáo vào bĩu môi, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con không phải là đứa con cưng của mẹ nữa rồi sao?”Tôn Hội Vân trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó đơn bát cơm thứ hai đưa cho con gái, nói: “Cái miệng lắm chuyện này của con.”Khương Tuệ Ninh cười hì hì, nhanh chóng cầm lấy thìa cơm trong tay mẹ mình nói: “Mẹ ơi, để con đơm cơm cho bố mẹ.”Tôn Hội Vân nhìn dáng vẻ vui tươi nghịch ngợm của con gái giống như trong quá khứ, trước đây Ninh Ninh cũng là đứa bé rất thích cười đùa, nhưng sau khi lớn lên, con bé càng ngày càng hiểu chuyện hơn, bởi luôn cảm thấy trong mắt con bé ẩn giấu một nỗi buồn nào đó, may mắn là sau khi lấy chồng, con bé lại hoạt bát trở lại.Trên thực tế, trước đây khi Ninh Ninh quá nghịch ngợm, bói luôn hi vọng rằng con bé có thể ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn một chút, nhưng sau khi con bé thật sự hiểu chuyện, mới mới phát hiện ra đây thực ra không phải là đứa trẻ mà hai người mong muốn, rõ ràng trước khi sinh con bé, bà ấy đã từng nói con của hai người hôn không cần con bé có thể làm gì lớn lao để hai người họ có thể tự hào, cũng không cần con bé có quyền cao chức trọng gì cả, chỉ cần cả đời này con bé có thể bình an vui vẻ là được.Cho nên lúc đó bảy vô cùng tự trách bản thân, tự trách rằng có phải do bạn thân đã đòi hỏi nhiều, mới khiến con bé dần dần mất đi vẻ hoạt bát trước đây.Máy mà, mấy mà Ninh Ninh của thực sự vẫn vô tư vô lự, ngây thơ đáng yêu như ngày nào.
Tôn Hội Vân đưa thức ăn đã rửa sạch cho chồng mình, bình tĩnh nói: “Anh nói con nhóc kia sợ Thần Nham à? Em nghe bố nói lúc đó con bé chỉ sợ hãi một đoạn thời gian, sau đó đổi thành Thần Nham mỗi ngày bị con bé tra tấn làm cho nhức hết cả đầu, đoạn thời gian đó anh có thấy Ninh Ninh bám lấy anh đòi đi chơi không? Lúc đó con bé đều chạy đến bám lấy Thần Nham.”
Khi Khương Tuệ Ninh còn nhỏ là đứa trẻ vô cùng ham chơi, Khương Kiến Dân cũng rất yêu thương con gái, nhưng lúc đó công việc của ông ấy rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ duy nhất cũng thường xuyên phải đi mở họp, cho nên có rất ít thời gian để chơi cùng con gái, nhưng mỗi lần ông ấy đều cố dành ra một chút thời gian để đi chơi với con gái, rất nhiều lần đã nói là sẽ dẫn con gái đến công viên chơi, nhưng khi chạy đến thì công viên đã đóng cửa rồi.
Hai bố con chán nản đứng ở trước cửa lắc lư hàng rào sắt, trong đầu đều ảo tưởng bản thân đã vào chơi trong công viên rồi.
Sau đó, có một khoảng thời gian Khương Tuệ Ninh đột nhiên không bám lấy ông ấy nữa, lúc đó ông ấy còn cho rằng con gái lớn rồi đã hiểu chuyện hơn, nhưng hôm nay khi nghe vợ nhắc đến chuyện này, ông ấy chợt nhớ ra rằng Quý Thần Nham đã dưỡng thương ở bệnh viện Nam thành một đoạn thời gian, khi đó ông ấy thỉnh thoảng còn cầm canh xương mà vợ nấu mang đến cho thằng bé.
Hoá ra là cảm ơn thằng bé đã giúp họ chăm sóc cho Ninh Ninh.
Khương Kiến Dân dùng đũa đảo rau trong nồi, lại đột nhiên ra điều gì đó, ông ấy vội vàng tắt bếp nói: “Hội Vân, không phải lúc đó Quý Thần Nham đã thích Ninh Ninh của chúng ta rồi chứ?”
Tôn Hội Vân khinh bỉ nhìn về phía chồng của mình nói: “Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế, Thần Nham không phải loại người như vậy.”
Có mấy lần bà ấy đến đó đón Ninh Ninh, bà ấy thấy Quý Thần Nham trông giống như một người thầy nghiêm túc, yêu cầu con bé luyện chữ đọc sách, trong mắt của thằng bé không có một chút tạp niệm nào.
“Cũng đúng, thằng bé luôn là một người rất ngay thẳng.” Khương Kiến Dân múc thức ăn trong nồi ra.
Về mặt nhân phẩm, hai vợ chồng họ thật sự rất tin tưởng Quý Thần Nham.
Lúc hai người trong phòng dọn giường xong đi ra ngoài, thì cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn.
“Thần Nham, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, bận rộn cả một ngày cũng mệt rồi đúng không?” Tôn Hội Vân vừa nói vừa đơm cơm cho con rể.
Khương Tuệ Ninh mẹ mình vậy mà lại gắp thức ăn cho Quý Thần Nham trước, cô giáo vào bĩu môi, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con không phải là đứa con cưng của mẹ nữa rồi sao?”
Tôn Hội Vân trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó đơn bát cơm thứ hai đưa cho con gái, nói: “Cái miệng lắm chuyện này của con.”
Khương Tuệ Ninh cười hì hì, nhanh chóng cầm lấy thìa cơm trong tay mẹ mình nói: “Mẹ ơi, để con đơm cơm cho bố mẹ.”
Tôn Hội Vân nhìn dáng vẻ vui tươi nghịch ngợm của con gái giống như trong quá khứ, trước đây Ninh Ninh cũng là đứa bé rất thích cười đùa, nhưng sau khi lớn lên, con bé càng ngày càng hiểu chuyện hơn, bởi luôn cảm thấy trong mắt con bé ẩn giấu một nỗi buồn nào đó, may mắn là sau khi lấy chồng, con bé lại hoạt bát trở lại.
Trên thực tế, trước đây khi Ninh Ninh quá nghịch ngợm, bói luôn hi vọng rằng con bé có thể ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn một chút, nhưng sau khi con bé thật sự hiểu chuyện, mới mới phát hiện ra đây thực ra không phải là đứa trẻ mà hai người mong muốn, rõ ràng trước khi sinh con bé, bà ấy đã từng nói con của hai người hôn không cần con bé có thể làm gì lớn lao để hai người họ có thể tự hào, cũng không cần con bé có quyền cao chức trọng gì cả, chỉ cần cả đời này con bé có thể bình an vui vẻ là được.
Cho nên lúc đó bảy vô cùng tự trách bản thân, tự trách rằng có phải do bạn thân đã đòi hỏi nhiều, mới khiến con bé dần dần mất đi vẻ hoạt bát trước đây.
Máy mà, mấy mà Ninh Ninh của thực sự vẫn vô tư vô lự, ngây thơ đáng yêu như ngày nào.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Tôn Hội Vân đưa thức ăn đã rửa sạch cho chồng mình, bình tĩnh nói: “Anh nói con nhóc kia sợ Thần Nham à? Em nghe bố nói lúc đó con bé chỉ sợ hãi một đoạn thời gian, sau đó đổi thành Thần Nham mỗi ngày bị con bé tra tấn làm cho nhức hết cả đầu, đoạn thời gian đó anh có thấy Ninh Ninh bám lấy anh đòi đi chơi không? Lúc đó con bé đều chạy đến bám lấy Thần Nham.”Khi Khương Tuệ Ninh còn nhỏ là đứa trẻ vô cùng ham chơi, Khương Kiến Dân cũng rất yêu thương con gái, nhưng lúc đó công việc của ông ấy rất bận rộn, ngay cả ngày nghỉ duy nhất cũng thường xuyên phải đi mở họp, cho nên có rất ít thời gian để chơi cùng con gái, nhưng mỗi lần ông ấy đều cố dành ra một chút thời gian để đi chơi với con gái, rất nhiều lần đã nói là sẽ dẫn con gái đến công viên chơi, nhưng khi chạy đến thì công viên đã đóng cửa rồi.Hai bố con chán nản đứng ở trước cửa lắc lư hàng rào sắt, trong đầu đều ảo tưởng bản thân đã vào chơi trong công viên rồi.Sau đó, có một khoảng thời gian Khương Tuệ Ninh đột nhiên không bám lấy ông ấy nữa, lúc đó ông ấy còn cho rằng con gái lớn rồi đã hiểu chuyện hơn, nhưng hôm nay khi nghe vợ nhắc đến chuyện này, ông ấy chợt nhớ ra rằng Quý Thần Nham đã dưỡng thương ở bệnh viện Nam thành một đoạn thời gian, khi đó ông ấy thỉnh thoảng còn cầm canh xương mà vợ nấu mang đến cho thằng bé.Hoá ra là cảm ơn thằng bé đã giúp họ chăm sóc cho Ninh Ninh.Khương Kiến Dân dùng đũa đảo rau trong nồi, lại đột nhiên ra điều gì đó, ông ấy vội vàng tắt bếp nói: “Hội Vân, không phải lúc đó Quý Thần Nham đã thích Ninh Ninh của chúng ta rồi chứ?”Tôn Hội Vân khinh bỉ nhìn về phía chồng của mình nói: “Anh đang nói nhăng nói cuội gì thế, Thần Nham không phải loại người như vậy.”Có mấy lần bà ấy đến đó đón Ninh Ninh, bà ấy thấy Quý Thần Nham trông giống như một người thầy nghiêm túc, yêu cầu con bé luyện chữ đọc sách, trong mắt của thằng bé không có một chút tạp niệm nào.“Cũng đúng, thằng bé luôn là một người rất ngay thẳng.” Khương Kiến Dân múc thức ăn trong nồi ra.Về mặt nhân phẩm, hai vợ chồng họ thật sự rất tin tưởng Quý Thần Nham.Lúc hai người trong phòng dọn giường xong đi ra ngoài, thì cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn.“Thần Nham, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, bận rộn cả một ngày cũng mệt rồi đúng không?” Tôn Hội Vân vừa nói vừa đơm cơm cho con rể.Khương Tuệ Ninh mẹ mình vậy mà lại gắp thức ăn cho Quý Thần Nham trước, cô giáo vào bĩu môi, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con không phải là đứa con cưng của mẹ nữa rồi sao?”Tôn Hội Vân trừng mắt nhìn con gái một cái, sau đó đơn bát cơm thứ hai đưa cho con gái, nói: “Cái miệng lắm chuyện này của con.”Khương Tuệ Ninh cười hì hì, nhanh chóng cầm lấy thìa cơm trong tay mẹ mình nói: “Mẹ ơi, để con đơm cơm cho bố mẹ.”Tôn Hội Vân nhìn dáng vẻ vui tươi nghịch ngợm của con gái giống như trong quá khứ, trước đây Ninh Ninh cũng là đứa bé rất thích cười đùa, nhưng sau khi lớn lên, con bé càng ngày càng hiểu chuyện hơn, bởi luôn cảm thấy trong mắt con bé ẩn giấu một nỗi buồn nào đó, may mắn là sau khi lấy chồng, con bé lại hoạt bát trở lại.Trên thực tế, trước đây khi Ninh Ninh quá nghịch ngợm, bói luôn hi vọng rằng con bé có thể ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn một chút, nhưng sau khi con bé thật sự hiểu chuyện, mới mới phát hiện ra đây thực ra không phải là đứa trẻ mà hai người mong muốn, rõ ràng trước khi sinh con bé, bà ấy đã từng nói con của hai người hôn không cần con bé có thể làm gì lớn lao để hai người họ có thể tự hào, cũng không cần con bé có quyền cao chức trọng gì cả, chỉ cần cả đời này con bé có thể bình an vui vẻ là được.Cho nên lúc đó bảy vô cùng tự trách bản thân, tự trách rằng có phải do bạn thân đã đòi hỏi nhiều, mới khiến con bé dần dần mất đi vẻ hoạt bát trước đây.Máy mà, mấy mà Ninh Ninh của thực sự vẫn vô tư vô lự, ngây thơ đáng yêu như ngày nào.