“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 213
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khi nhắc đến bà ngoại, Khương Tuệ Ninh đột nhiên nhớ đến người bà hiền từ dịu dàng trong trí nhớ của mình, bà đi đâu cũng sẽ thích đưa cô theo, cô cũng rất thích bà ngoại, lúc nhỏ, điều mà cô thích nhất chính là đến nhà bà ngoại chơi, rõ ràng lúc đó nhà cô cũng cách nhà bà ngoại không xa, nhưng khi bà ngoại đến thăm cô, cô đều rất vui vẻ.Buổi tối cũng thích bám lấy bà ngoại, làm nũng bảo bà kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ lạ, đến đoạn khiến cho sợ hãi thì sẽ chui vào trong lòng của bà ngoại.Khi đó, trong suy nghĩ của cô, bà ngoại chính là người tài giỏi nhất, bà ngoại không sợ đêm tối, cũng không sợ ma…Chỉ cần có bà ngoại bên cạnh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa.“Mẹ ơi, con rất nhớ bà ngoại.” Khương Tuệ Ninh nhào vào lòng mẹ, những chuyện trong quá khứ giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà khi cô quay đầu lại, số lượng người dần dần biến mất, bà ngoại cũng không còn nữa, bố mẹ cũng đã già rồi…“Bà ngoại đang ở một nơi khác nhớ đến Ninh Ninh của chúng ta đấy.”Bởi vì một số lý do cho nên mọi người không được cho phép tảo mộ, cúng bái, tất cả những nỗi nhớ nhung đều chỉ có thể giữ ở trong lòng.“Mẹ ơi, con nhớ hồi con còn bé, bà ngoại đã từng dẫn con đến ngôi chùa ở phía Bắc chơi, có phải con còn có một bà dì ở chỗ đó?”“Đúng vậy, nhưng mà bà dì đã qua đời được rất nhiều năm rồi, lúc đó chúng ta cũng vừa định chuyển đến đây, con bởi vì rơi xuống nước mà bị bệnh, lúc đó bên ngoài cũng náo loạn, cho nên bố mẹ cũng không đến đó, chỉ có ông ngoại con một mình đi đến đám tang.”Đến tận bây giờ trong lòng Tôn Hội Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ đến chuyện con gái mình bị rơi xuống sông, nói: “Nhắc đến chuyện này, cái con nhóc này làm mẹ sợ muốn chết, nước ở sống Nam Thành sâu nhường nào chứ, lúc ấy thời tiết cũng lạnh, cũng không biết sao con lại rơi xuống đấy, đợi đến lúc cứu con lên bờ thì hơi thở đã thoi thóp rồi.”Khi Tôn Hội Vân kể đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm giác trong đầu cô đột nhiên ùa đến một số ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong trí nhớ, cô đã trôi nổi trong đó rất lâu, lúc thì lạnh, lúc lại thấy sợ hãi…“Sau khi cứu được con lên, con cũng bắt đầu sốt cao, sốt liên miên suốt cả một tuần, con cũng hôn mê cả một tuần, ngay cả bác sĩ cũng lo lắng con sẽ bị sốt biến thành người ngốc luôn, kết quả sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn bình thường, chỉ là con không nói chuyện, phải mấy gần hai tháng sau con mới chịu mở miệng nói chuyện.”“Nhưng mà cho dù con có nói chuyện cũng không nói gì nhiều, lại còn thường xuyên ngồi trên giường ngẩn ngơ.”Tôn Hội Vân vừa nói vừa ôm chặt lấy con gái, nói: “Ninh Ninh, con không biết lúc đó mẹ nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của con đến mức nào đâu, Ninh Ninh của chúng ta lúc đó giống như bị biến thành một người khác vậy, nếu như không phải bề ngoài cũng là con, mẹ đều nghi ngờ Ninh Ninh của bố mẹ có phải đã bị người ta tráo đổi rồi không.”“Con đấy, cái con bé hư đốn này, có lẽ là không nhớ rõ đúng không? Từ sau khi con bị rơi xuống nước thì đã mất đi rất nhiều ký ức khi còn bé, nhưng mà không nhớ cũng không sao, chỉ cần Ninh Ninh của mẹ sống tốt là được.”Tôn Hội Ninh thật sự là một người mẹ khai sáng, nhưng mà những lời mà bà ấy nói lại làm cho Khương Tuệ Ninh im lặng, kết hợp với cảm giác tự nhiên và quen thuộc sau khi đến đây, trong đầu cô lập tức hiện lên một ý nghĩ, có phải cô mới là Khương Tuệ Ninh thật?
Khi nhắc đến bà ngoại, Khương Tuệ Ninh đột nhiên nhớ đến người bà hiền từ dịu dàng trong trí nhớ của mình, bà đi đâu cũng sẽ thích đưa cô theo, cô cũng rất thích bà ngoại, lúc nhỏ, điều mà cô thích nhất chính là đến nhà bà ngoại chơi, rõ ràng lúc đó nhà cô cũng cách nhà bà ngoại không xa, nhưng khi bà ngoại đến thăm cô, cô đều rất vui vẻ.
Buổi tối cũng thích bám lấy bà ngoại, làm nũng bảo bà kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ lạ, đến đoạn khiến cho sợ hãi thì sẽ chui vào trong lòng của bà ngoại.
Khi đó, trong suy nghĩ của cô, bà ngoại chính là người tài giỏi nhất, bà ngoại không sợ đêm tối, cũng không sợ ma…
Chỉ cần có bà ngoại bên cạnh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa.
“Mẹ ơi, con rất nhớ bà ngoại.” Khương Tuệ Ninh nhào vào lòng mẹ, những chuyện trong quá khứ giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà khi cô quay đầu lại, số lượng người dần dần biến mất, bà ngoại cũng không còn nữa, bố mẹ cũng đã già rồi…
“Bà ngoại đang ở một nơi khác nhớ đến Ninh Ninh của chúng ta đấy.”
Bởi vì một số lý do cho nên mọi người không được cho phép tảo mộ, cúng bái, tất cả những nỗi nhớ nhung đều chỉ có thể giữ ở trong lòng.
“Mẹ ơi, con nhớ hồi con còn bé, bà ngoại đã từng dẫn con đến ngôi chùa ở phía Bắc chơi, có phải con còn có một bà dì ở chỗ đó?”
“Đúng vậy, nhưng mà bà dì đã qua đời được rất nhiều năm rồi, lúc đó chúng ta cũng vừa định chuyển đến đây, con bởi vì rơi xuống nước mà bị bệnh, lúc đó bên ngoài cũng náo loạn, cho nên bố mẹ cũng không đến đó, chỉ có ông ngoại con một mình đi đến đám tang.”
Đến tận bây giờ trong lòng Tôn Hội Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ đến chuyện con gái mình bị rơi xuống sông, nói: “Nhắc đến chuyện này, cái con nhóc này làm mẹ sợ muốn chết, nước ở sống Nam Thành sâu nhường nào chứ, lúc ấy thời tiết cũng lạnh, cũng không biết sao con lại rơi xuống đấy, đợi đến lúc cứu con lên bờ thì hơi thở đã thoi thóp rồi.”
Khi Tôn Hội Vân kể đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm giác trong đầu cô đột nhiên ùa đến một số ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong trí nhớ, cô đã trôi nổi trong đó rất lâu, lúc thì lạnh, lúc lại thấy sợ hãi…
“Sau khi cứu được con lên, con cũng bắt đầu sốt cao, sốt liên miên suốt cả một tuần, con cũng hôn mê cả một tuần, ngay cả bác sĩ cũng lo lắng con sẽ bị sốt biến thành người ngốc luôn, kết quả sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn bình thường, chỉ là con không nói chuyện, phải mấy gần hai tháng sau con mới chịu mở miệng nói chuyện.”
“Nhưng mà cho dù con có nói chuyện cũng không nói gì nhiều, lại còn thường xuyên ngồi trên giường ngẩn ngơ.”
Tôn Hội Vân vừa nói vừa ôm chặt lấy con gái, nói: “Ninh Ninh, con không biết lúc đó mẹ nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của con đến mức nào đâu, Ninh Ninh của chúng ta lúc đó giống như bị biến thành một người khác vậy, nếu như không phải bề ngoài cũng là con, mẹ đều nghi ngờ Ninh Ninh của bố mẹ có phải đã bị người ta tráo đổi rồi không.”
“Con đấy, cái con bé hư đốn này, có lẽ là không nhớ rõ đúng không? Từ sau khi con bị rơi xuống nước thì đã mất đi rất nhiều ký ức khi còn bé, nhưng mà không nhớ cũng không sao, chỉ cần Ninh Ninh của mẹ sống tốt là được.”
Tôn Hội Ninh thật sự là một người mẹ khai sáng, nhưng mà những lời mà bà ấy nói lại làm cho Khương Tuệ Ninh im lặng, kết hợp với cảm giác tự nhiên và quen thuộc sau khi đến đây, trong đầu cô lập tức hiện lên một ý nghĩ, có phải cô mới là Khương Tuệ Ninh thật?
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khi nhắc đến bà ngoại, Khương Tuệ Ninh đột nhiên nhớ đến người bà hiền từ dịu dàng trong trí nhớ của mình, bà đi đâu cũng sẽ thích đưa cô theo, cô cũng rất thích bà ngoại, lúc nhỏ, điều mà cô thích nhất chính là đến nhà bà ngoại chơi, rõ ràng lúc đó nhà cô cũng cách nhà bà ngoại không xa, nhưng khi bà ngoại đến thăm cô, cô đều rất vui vẻ.Buổi tối cũng thích bám lấy bà ngoại, làm nũng bảo bà kể cho cô nghe những câu chuyện kỳ lạ, đến đoạn khiến cho sợ hãi thì sẽ chui vào trong lòng của bà ngoại.Khi đó, trong suy nghĩ của cô, bà ngoại chính là người tài giỏi nhất, bà ngoại không sợ đêm tối, cũng không sợ ma…Chỉ cần có bà ngoại bên cạnh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa.“Mẹ ơi, con rất nhớ bà ngoại.” Khương Tuệ Ninh nhào vào lòng mẹ, những chuyện trong quá khứ giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà khi cô quay đầu lại, số lượng người dần dần biến mất, bà ngoại cũng không còn nữa, bố mẹ cũng đã già rồi…“Bà ngoại đang ở một nơi khác nhớ đến Ninh Ninh của chúng ta đấy.”Bởi vì một số lý do cho nên mọi người không được cho phép tảo mộ, cúng bái, tất cả những nỗi nhớ nhung đều chỉ có thể giữ ở trong lòng.“Mẹ ơi, con nhớ hồi con còn bé, bà ngoại đã từng dẫn con đến ngôi chùa ở phía Bắc chơi, có phải con còn có một bà dì ở chỗ đó?”“Đúng vậy, nhưng mà bà dì đã qua đời được rất nhiều năm rồi, lúc đó chúng ta cũng vừa định chuyển đến đây, con bởi vì rơi xuống nước mà bị bệnh, lúc đó bên ngoài cũng náo loạn, cho nên bố mẹ cũng không đến đó, chỉ có ông ngoại con một mình đi đến đám tang.”Đến tận bây giờ trong lòng Tôn Hội Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ đến chuyện con gái mình bị rơi xuống sông, nói: “Nhắc đến chuyện này, cái con nhóc này làm mẹ sợ muốn chết, nước ở sống Nam Thành sâu nhường nào chứ, lúc ấy thời tiết cũng lạnh, cũng không biết sao con lại rơi xuống đấy, đợi đến lúc cứu con lên bờ thì hơi thở đã thoi thóp rồi.”Khi Tôn Hội Vân kể đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm giác trong đầu cô đột nhiên ùa đến một số ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong trí nhớ, cô đã trôi nổi trong đó rất lâu, lúc thì lạnh, lúc lại thấy sợ hãi…“Sau khi cứu được con lên, con cũng bắt đầu sốt cao, sốt liên miên suốt cả một tuần, con cũng hôn mê cả một tuần, ngay cả bác sĩ cũng lo lắng con sẽ bị sốt biến thành người ngốc luôn, kết quả sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn bình thường, chỉ là con không nói chuyện, phải mấy gần hai tháng sau con mới chịu mở miệng nói chuyện.”“Nhưng mà cho dù con có nói chuyện cũng không nói gì nhiều, lại còn thường xuyên ngồi trên giường ngẩn ngơ.”Tôn Hội Vân vừa nói vừa ôm chặt lấy con gái, nói: “Ninh Ninh, con không biết lúc đó mẹ nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của con đến mức nào đâu, Ninh Ninh của chúng ta lúc đó giống như bị biến thành một người khác vậy, nếu như không phải bề ngoài cũng là con, mẹ đều nghi ngờ Ninh Ninh của bố mẹ có phải đã bị người ta tráo đổi rồi không.”“Con đấy, cái con bé hư đốn này, có lẽ là không nhớ rõ đúng không? Từ sau khi con bị rơi xuống nước thì đã mất đi rất nhiều ký ức khi còn bé, nhưng mà không nhớ cũng không sao, chỉ cần Ninh Ninh của mẹ sống tốt là được.”Tôn Hội Ninh thật sự là một người mẹ khai sáng, nhưng mà những lời mà bà ấy nói lại làm cho Khương Tuệ Ninh im lặng, kết hợp với cảm giác tự nhiên và quen thuộc sau khi đến đây, trong đầu cô lập tức hiện lên một ý nghĩ, có phải cô mới là Khương Tuệ Ninh thật?