“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 214
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Và cũng bởi vì lần rơi xuống sông đó, cô đã hoán đổi thân phận cho Khương Tuệ Ninh ở đời sau, bởi vì cô ở đời sau cũng không có bất kỳ ký ức nào về thời gian trước 10 tuổi, lúc đó mẹ cô nói do bố mẹ ly hôn cho nên mới khiến cô bị chịu k*ch th*ch.Hóa ra không phải như vậy, cho nên lúc cô quay về đây, trong đầu không hiểu sao luôn đột nhiên xuất hiện một số ký ức.Thảo nào rõ ràng đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu và ông ngoại của mình, nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc với họ.Cũng giống như lần về nhà nhìn thấy bố mẹ mình này, trong đầu cô hoàn toàn không muốn tin tưởng hai người họ đã không còn trẻ nữa, rõ ràng trong ấn tượng của cô hai người họ vẫn còn rất trẻ.Tất cả những hình ảnh quen thuộc và cảm xúc tự nhiên đó đều cho thấy cô rất thân thuộc với nơi này.Đột nhiên nhớ đến bức thư mà cô và Quý Thần Nham đã nhìn khi ở Đông Thành, nội dung đó có lẽ không phải là thư tình gửi cho cô, mà là của Khương Tuệ Ninh, người đã tráo đổi thân phận với cô để lại.Bởi vì những câu nói đó vừa giống như lời chia tay, vừa giống như sự nhung nhớ…Cô ấy có lẽ biết chắc rằng hai người họ sẽ tráo đổi trở lại, nếu không sẽ không để lại bức thư đó, nhưng tại sao cô lại có cảm giác dường như Khương Tuệ Ninh kia biết được tất cả mọi thứ, nhưng bản thân cô lại không biết gì cả?Cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, vừa quen thuộc vừa thân thiết…Đúng vậy, chắc chắn là như vậy rồi, nếu không cũng không thể giải thích được tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy.Khương Tuệ Ninh đột nhiên muốn khóc, trong lòng cô dâng trào lên một loại cảm giác như vừa được về nhà, nhưng trong lòng cũng nghĩ đến người mẹ ở tương lai, bà ấy cũng đối xử rất tốt với cô.Tôn Hội Vân nhìn con gái đang tủi thân, không nhịn được véo mũi cô một cái, nói: “Con sao thế?”“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con muốn ở bên bố mẹ cả đời.” Cô muốn ở bên cạnh những người thân yêu đã cùng cô lớn lên suốt chặng đường dài này.“Ôi chao, sao cô gái nhỏ đã kết hôn rồi còn thích làm nũng như vậy? Bố mẹ đương nhiên muốn ở bên Ninh Ninh cả đời, nhưng cuộc đời của Ninh Ninh không thể chỉ có mỗi bố mẹ được, nửa đời trước của con có bố mẹ ở bên cạnh con, nhưng nửa đời sau của con chỉ là của chính bản thân con, bố mẹ không thể ích kỷ giữ con mãi ở bên người cả đời được, bởi vì bố mẹ cuối cùng cũng sẽ rời khỏi thế gian này trước con một bước, đến lúc đó thì Ninh Ninh của bố mẹ phải làm sao bây giờ?”“Cuộc đời của con phải do con tự mình bước đi, nhưng mà Ninh Ninh đừng lo, chỉ cần bố mẹ vẫn ở đây, chỉ cần con ngoảnh đầu nhìn lại, bố mẹ vẫn luôn đứng đằng sau che chở cho con, dù Ninh Ninh của bố mẹ có ở xa đến đâu, sự quan tâm của bố mẹ dành cho con vẫn mãi ở đây, chỗ nào có bố mẹ thì chỗ đó chính là nhà của Ninh Ninh.”Tôn Hội Vân chưa bao giờ là một người mẹ ích kỷ, sự yêu thương con cái của bà ấy được thể hiện bằng cách buông tay, mà trong lòng bà ấy cũng biết khoảng cách giữa bố mẹ và con cái đến cuối cùng là sẽ càng lúc càng xa.Chỉ khi bố mẹ ở đúng thời điểm buông tay con cái ra, để cho con cái tự do đi tìm hiểu thế giới này, thì Ninh Ninh của hai người mới có thể hoàn toàn có cuộc sống của riêng mình.
Và cũng bởi vì lần rơi xuống sông đó, cô đã hoán đổi thân phận cho Khương Tuệ Ninh ở đời sau, bởi vì cô ở đời sau cũng không có bất kỳ ký ức nào về thời gian trước 10 tuổi, lúc đó mẹ cô nói do bố mẹ ly hôn cho nên mới khiến cô bị chịu k*ch th*ch.
Hóa ra không phải như vậy, cho nên lúc cô quay về đây, trong đầu không hiểu sao luôn đột nhiên xuất hiện một số ký ức.
Thảo nào rõ ràng đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu và ông ngoại của mình, nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc với họ.
Cũng giống như lần về nhà nhìn thấy bố mẹ mình này, trong đầu cô hoàn toàn không muốn tin tưởng hai người họ đã không còn trẻ nữa, rõ ràng trong ấn tượng của cô hai người họ vẫn còn rất trẻ.
Tất cả những hình ảnh quen thuộc và cảm xúc tự nhiên đó đều cho thấy cô rất thân thuộc với nơi này.
Đột nhiên nhớ đến bức thư mà cô và Quý Thần Nham đã nhìn khi ở Đông Thành, nội dung đó có lẽ không phải là thư tình gửi cho cô, mà là của Khương Tuệ Ninh, người đã tráo đổi thân phận với cô để lại.
Bởi vì những câu nói đó vừa giống như lời chia tay, vừa giống như sự nhung nhớ…
Cô ấy có lẽ biết chắc rằng hai người họ sẽ tráo đổi trở lại, nếu không sẽ không để lại bức thư đó, nhưng tại sao cô lại có cảm giác dường như Khương Tuệ Ninh kia biết được tất cả mọi thứ, nhưng bản thân cô lại không biết gì cả?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, vừa quen thuộc vừa thân thiết…
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy rồi, nếu không cũng không thể giải thích được tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Khương Tuệ Ninh đột nhiên muốn khóc, trong lòng cô dâng trào lên một loại cảm giác như vừa được về nhà, nhưng trong lòng cũng nghĩ đến người mẹ ở tương lai, bà ấy cũng đối xử rất tốt với cô.
Tôn Hội Vân nhìn con gái đang tủi thân, không nhịn được véo mũi cô một cái, nói: “Con sao thế?”
“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con muốn ở bên bố mẹ cả đời.” Cô muốn ở bên cạnh những người thân yêu đã cùng cô lớn lên suốt chặng đường dài này.
“Ôi chao, sao cô gái nhỏ đã kết hôn rồi còn thích làm nũng như vậy? Bố mẹ đương nhiên muốn ở bên Ninh Ninh cả đời, nhưng cuộc đời của Ninh Ninh không thể chỉ có mỗi bố mẹ được, nửa đời trước của con có bố mẹ ở bên cạnh con, nhưng nửa đời sau của con chỉ là của chính bản thân con, bố mẹ không thể ích kỷ giữ con mãi ở bên người cả đời được, bởi vì bố mẹ cuối cùng cũng sẽ rời khỏi thế gian này trước con một bước, đến lúc đó thì Ninh Ninh của bố mẹ phải làm sao bây giờ?”
“Cuộc đời của con phải do con tự mình bước đi, nhưng mà Ninh Ninh đừng lo, chỉ cần bố mẹ vẫn ở đây, chỉ cần con ngoảnh đầu nhìn lại, bố mẹ vẫn luôn đứng đằng sau che chở cho con, dù Ninh Ninh của bố mẹ có ở xa đến đâu, sự quan tâm của bố mẹ dành cho con vẫn mãi ở đây, chỗ nào có bố mẹ thì chỗ đó chính là nhà của Ninh Ninh.”
Tôn Hội Vân chưa bao giờ là một người mẹ ích kỷ, sự yêu thương con cái của bà ấy được thể hiện bằng cách buông tay, mà trong lòng bà ấy cũng biết khoảng cách giữa bố mẹ và con cái đến cuối cùng là sẽ càng lúc càng xa.
Chỉ khi bố mẹ ở đúng thời điểm buông tay con cái ra, để cho con cái tự do đi tìm hiểu thế giới này, thì Ninh Ninh của hai người mới có thể hoàn toàn có cuộc sống của riêng mình.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Và cũng bởi vì lần rơi xuống sông đó, cô đã hoán đổi thân phận cho Khương Tuệ Ninh ở đời sau, bởi vì cô ở đời sau cũng không có bất kỳ ký ức nào về thời gian trước 10 tuổi, lúc đó mẹ cô nói do bố mẹ ly hôn cho nên mới khiến cô bị chịu k*ch th*ch.Hóa ra không phải như vậy, cho nên lúc cô quay về đây, trong đầu không hiểu sao luôn đột nhiên xuất hiện một số ký ức.Thảo nào rõ ràng đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu và ông ngoại của mình, nhưng cô lại có cảm giác rất quen thuộc với họ.Cũng giống như lần về nhà nhìn thấy bố mẹ mình này, trong đầu cô hoàn toàn không muốn tin tưởng hai người họ đã không còn trẻ nữa, rõ ràng trong ấn tượng của cô hai người họ vẫn còn rất trẻ.Tất cả những hình ảnh quen thuộc và cảm xúc tự nhiên đó đều cho thấy cô rất thân thuộc với nơi này.Đột nhiên nhớ đến bức thư mà cô và Quý Thần Nham đã nhìn khi ở Đông Thành, nội dung đó có lẽ không phải là thư tình gửi cho cô, mà là của Khương Tuệ Ninh, người đã tráo đổi thân phận với cô để lại.Bởi vì những câu nói đó vừa giống như lời chia tay, vừa giống như sự nhung nhớ…Cô ấy có lẽ biết chắc rằng hai người họ sẽ tráo đổi trở lại, nếu không sẽ không để lại bức thư đó, nhưng tại sao cô lại có cảm giác dường như Khương Tuệ Ninh kia biết được tất cả mọi thứ, nhưng bản thân cô lại không biết gì cả?Cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, vừa quen thuộc vừa thân thiết…Đúng vậy, chắc chắn là như vậy rồi, nếu không cũng không thể giải thích được tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy.Khương Tuệ Ninh đột nhiên muốn khóc, trong lòng cô dâng trào lên một loại cảm giác như vừa được về nhà, nhưng trong lòng cũng nghĩ đến người mẹ ở tương lai, bà ấy cũng đối xử rất tốt với cô.Tôn Hội Vân nhìn con gái đang tủi thân, không nhịn được véo mũi cô một cái, nói: “Con sao thế?”“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con muốn ở bên bố mẹ cả đời.” Cô muốn ở bên cạnh những người thân yêu đã cùng cô lớn lên suốt chặng đường dài này.“Ôi chao, sao cô gái nhỏ đã kết hôn rồi còn thích làm nũng như vậy? Bố mẹ đương nhiên muốn ở bên Ninh Ninh cả đời, nhưng cuộc đời của Ninh Ninh không thể chỉ có mỗi bố mẹ được, nửa đời trước của con có bố mẹ ở bên cạnh con, nhưng nửa đời sau của con chỉ là của chính bản thân con, bố mẹ không thể ích kỷ giữ con mãi ở bên người cả đời được, bởi vì bố mẹ cuối cùng cũng sẽ rời khỏi thế gian này trước con một bước, đến lúc đó thì Ninh Ninh của bố mẹ phải làm sao bây giờ?”“Cuộc đời của con phải do con tự mình bước đi, nhưng mà Ninh Ninh đừng lo, chỉ cần bố mẹ vẫn ở đây, chỉ cần con ngoảnh đầu nhìn lại, bố mẹ vẫn luôn đứng đằng sau che chở cho con, dù Ninh Ninh của bố mẹ có ở xa đến đâu, sự quan tâm của bố mẹ dành cho con vẫn mãi ở đây, chỗ nào có bố mẹ thì chỗ đó chính là nhà của Ninh Ninh.”Tôn Hội Vân chưa bao giờ là một người mẹ ích kỷ, sự yêu thương con cái của bà ấy được thể hiện bằng cách buông tay, mà trong lòng bà ấy cũng biết khoảng cách giữa bố mẹ và con cái đến cuối cùng là sẽ càng lúc càng xa.Chỉ khi bố mẹ ở đúng thời điểm buông tay con cái ra, để cho con cái tự do đi tìm hiểu thế giới này, thì Ninh Ninh của hai người mới có thể hoàn toàn có cuộc sống của riêng mình.