Tác giả:

Khi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.   [Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]   [Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]   [Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]   [Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]   Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.   Tôi bật cười.   Một người không có tiền đi…

Chương 6

Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên DạiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.   [Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]   [Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]   [Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]   [Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]   Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.   Tôi bật cười.   Một người không có tiền đi… Tất cả đã tan tành như bong bóng xà phòng. Không hiểu sao, hắn bỗng nhớ lại lúc mới quen Tô Dạng. Khi đó, hắn cũng từng ngất một lần. Là Tô Dạng tự mình đưa hắn vào bệnh viện, ở bên hắn, chăm sóc từng chút một. Cô, người tiểu thư tay ngọc chưa từng đụng đến nước lã, lần đầu tiên tự tay gọt cho hắn một quả táo. Vết gọt lồi lõm, méo mó, trông đến là buồn cười. Tiêu Hạc chợt thấy trống rỗng lạ thường, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt, nặng nề thiếp đi. Ít nhất đêm nay, hắn vẫn còn một mái che đầu, không phải ngủ ngoài đường. 6. Sau khi thấy đủ loại bình luận đau lòng cho nam chính, cảm thông cho nữ chính, tôi liền nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lâm. Lúc này, tôi mới hiểu rõ tình hình. "Biết rồi, nhớ kiểm tra camera giám sát, xem có món đồ quý nào bị lén lấy không." Tôi cúp máy, nhận lấy ly rượu từ tay Lục Tầm. "Anh Lục Tầm, lần này anh về nước là vì công việc à?" "Ừ, ở thành phố phía Nam có một dự án cần theo sát." Tôi gật đầu, ban đầu định nhắc anh ấy đề phòng Tiêu Hạc. Nhưng nghĩ lại, Lục Tầm đâu phải kẻ ngốc. Anh ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, đã tiếp quản công ty gia đình từ sớm, loại người kỳ quái nào mà anh chưa từng gặp qua? Làm sao lại bị một tên tự phụ, ngạo mạn như Tiêu Hạc lừa được? Lục Tầm nhấp rượu, rồi nói tiếp: "Chờ dự án này xong, tôi cũng không định đi nữa." "Về sau chắc sẽ ở trong nước luôn." Bình luận bùng nổ, còn hơn tôi tưởng: [Cốt truyện này sai sai rồi nha, kiếp trước nam phụ làm xong dự án ở phía Nam là ra nước ngoài mà? Sao giờ lại quyết định ở lại? Lỡ anh ta cản đường nam chính thì sao?] [Tôi nhớ là nam phụ từng thích nữ phụ, kiếp trước về nước, biết nữ phụ đã bên nam chính nên mới dứt khoát bỏ đi. Giờ nam chính không còn bên nữ phụ, chẳng lẽ cốt truyện thay đổi rồi?] [Đừng mà! Nếu nam phụ đến với nữ phụ, vậy nam chính với nữ chính phải làm sao? Nam chính còn chưa thành tỷ phú mà!] Tôi thấy thật nực cười. Tôi bắt buộc phải yêu Tiêu Hạc – cái gọi là "nam chính" ấy sao? Phải làm bàn đạp cho sự nghiệp thành công của hăn sao? Dù gì tôi cũng là người có tài sản cả chục tỷ, chẳng lẽ không tìm nổi một đối tượng chất lượng? Còn về Lục Tầm. Tôi bán tín bán nghi với mấy lời trong bình luận. Dù sao tiếng tăm "không gần nữ sắc" của anh ấy, trong giới, ai mà không biết. Chẳng lẽ vì thân thiết với tôi nhờ mối quan hệ với Lục Khê, thì mặc định là thích tôi? Sau buổi tiệc, tôi bỗng nổi hứng đăng một bài trên vòng bạn bè. Chín bức ảnh ghép, toàn là những khoảnh khắc xa hoa trong buổi tiệc. Không lâu sau, tôi thấy Hà Kiểu Kiểu cũng đăng một bài. Trong ảnh, cô ta nắm chặt tay Tiêu Hạc. [Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua.] Mấy người trong đạn mạc cười phá trời, mỉa mai tôi dùng tâm cơ thất bại. [Nữ phụ tự cho mình là đúng, tưởng ngăn được nam chính nữ chính đi dự tiệc là chia rẽ được họ? Đúng là trò hề.] Tôi nhướng mày. Vậy sao? Không biết bệnh ung thư xương của Tiêu Hạc… Còn trụ được bao lâu nữa.

Tất cả đã tan tành như bong bóng xà phòng.

 

Không hiểu sao, hắn bỗng nhớ lại lúc mới quen Tô Dạng.

 

Khi đó, hắn cũng từng ngất một lần.

 

Là Tô Dạng tự mình đưa hắn vào bệnh viện, ở bên hắn, chăm sóc từng chút một.

 

Cô, người tiểu thư tay ngọc chưa từng đụng đến nước lã, lần đầu tiên tự tay gọt cho hắn một quả táo.

 

Vết gọt lồi lõm, méo mó, trông đến là buồn cười.

 

Tiêu Hạc chợt thấy trống rỗng lạ thường, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt, nặng nề thiếp đi.

 

Ít nhất đêm nay, hắn vẫn còn một mái che đầu, không phải ngủ ngoài đường.

 

6.

 

Sau khi thấy đủ loại bình luận đau lòng cho nam chính, cảm thông cho nữ chính, tôi liền nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lâm.

 

Lúc này, tôi mới hiểu rõ tình hình.

 

"Biết rồi, nhớ kiểm tra camera giám sát, xem có món đồ quý nào bị lén lấy không."

 

Tôi cúp máy, nhận lấy ly rượu từ tay Lục Tầm.

 

"Anh Lục Tầm, lần này anh về nước là vì công việc à?"

 

"Ừ, ở thành phố phía Nam có một dự án cần theo sát."

 

Tôi gật đầu, ban đầu định nhắc anh ấy đề phòng Tiêu Hạc.

 

Nhưng nghĩ lại, Lục Tầm đâu phải kẻ ngốc.

 

Anh ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, đã tiếp quản công ty gia đình từ sớm, loại người kỳ quái nào mà anh chưa từng gặp qua?

 

Làm sao lại bị một tên tự phụ, ngạo mạn như Tiêu Hạc lừa được?

 

Lục Tầm nhấp rượu, rồi nói tiếp:

 

"Chờ dự án này xong, tôi cũng không định đi nữa."

 

"Về sau chắc sẽ ở trong nước luôn."

 

Bình luận bùng nổ, còn hơn tôi tưởng:

 

[Cốt truyện này sai sai rồi nha, kiếp trước nam phụ làm xong dự án ở phía Nam là ra nước ngoài mà? Sao giờ lại quyết định ở lại? Lỡ anh ta cản đường nam chính thì sao?]

 

[Tôi nhớ là nam phụ từng thích nữ phụ, kiếp trước về nước, biết nữ phụ đã bên nam chính nên mới dứt khoát bỏ đi. Giờ nam chính không còn bên nữ phụ, chẳng lẽ cốt truyện thay đổi rồi?]

 

[Đừng mà! Nếu nam phụ đến với nữ phụ, vậy nam chính với nữ chính phải làm sao? Nam chính còn chưa thành tỷ phú mà!]

 

Tôi thấy thật nực cười.

 

Tôi bắt buộc phải yêu Tiêu Hạc – cái gọi là "nam chính" ấy sao? Phải làm bàn đạp cho sự nghiệp thành công của hăn sao?

 

Dù gì tôi cũng là người có tài sản cả chục tỷ, chẳng lẽ không tìm nổi một đối tượng chất lượng?

 

Còn về Lục Tầm.

 

Tôi bán tín bán nghi với mấy lời trong bình luận. Dù sao tiếng tăm "không gần nữ sắc" của anh ấy, trong giới, ai mà không biết.

 

Chẳng lẽ vì thân thiết với tôi nhờ mối quan hệ với Lục Khê, thì mặc định là thích tôi?

 

Sau buổi tiệc, tôi bỗng nổi hứng đăng một bài trên vòng bạn bè.

 

Chín bức ảnh ghép, toàn là những khoảnh khắc xa hoa trong buổi tiệc.

 

Không lâu sau, tôi thấy Hà Kiểu Kiểu cũng đăng một bài.

 

Trong ảnh, cô ta nắm chặt tay Tiêu Hạc.

 

[Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua.]

 

Mấy người trong đạn mạc cười phá trời, mỉa mai tôi dùng tâm cơ thất bại.

 

[Nữ phụ tự cho mình là đúng, tưởng ngăn được nam chính nữ chính đi dự tiệc là chia rẽ được họ? Đúng là trò hề.]

 

Tôi nhướng mày.

 

Vậy sao?

 

Không biết bệnh ung thư xương của Tiêu Hạc… Còn trụ được bao lâu nữa.

Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên DạiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.   [Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]   [Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]   [Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]   [Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]   Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.   Tôi bật cười.   Một người không có tiền đi… Tất cả đã tan tành như bong bóng xà phòng. Không hiểu sao, hắn bỗng nhớ lại lúc mới quen Tô Dạng. Khi đó, hắn cũng từng ngất một lần. Là Tô Dạng tự mình đưa hắn vào bệnh viện, ở bên hắn, chăm sóc từng chút một. Cô, người tiểu thư tay ngọc chưa từng đụng đến nước lã, lần đầu tiên tự tay gọt cho hắn một quả táo. Vết gọt lồi lõm, méo mó, trông đến là buồn cười. Tiêu Hạc chợt thấy trống rỗng lạ thường, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt, nặng nề thiếp đi. Ít nhất đêm nay, hắn vẫn còn một mái che đầu, không phải ngủ ngoài đường. 6. Sau khi thấy đủ loại bình luận đau lòng cho nam chính, cảm thông cho nữ chính, tôi liền nhận được cuộc gọi từ giám đốc Lâm. Lúc này, tôi mới hiểu rõ tình hình. "Biết rồi, nhớ kiểm tra camera giám sát, xem có món đồ quý nào bị lén lấy không." Tôi cúp máy, nhận lấy ly rượu từ tay Lục Tầm. "Anh Lục Tầm, lần này anh về nước là vì công việc à?" "Ừ, ở thành phố phía Nam có một dự án cần theo sát." Tôi gật đầu, ban đầu định nhắc anh ấy đề phòng Tiêu Hạc. Nhưng nghĩ lại, Lục Tầm đâu phải kẻ ngốc. Anh ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, đã tiếp quản công ty gia đình từ sớm, loại người kỳ quái nào mà anh chưa từng gặp qua? Làm sao lại bị một tên tự phụ, ngạo mạn như Tiêu Hạc lừa được? Lục Tầm nhấp rượu, rồi nói tiếp: "Chờ dự án này xong, tôi cũng không định đi nữa." "Về sau chắc sẽ ở trong nước luôn." Bình luận bùng nổ, còn hơn tôi tưởng: [Cốt truyện này sai sai rồi nha, kiếp trước nam phụ làm xong dự án ở phía Nam là ra nước ngoài mà? Sao giờ lại quyết định ở lại? Lỡ anh ta cản đường nam chính thì sao?] [Tôi nhớ là nam phụ từng thích nữ phụ, kiếp trước về nước, biết nữ phụ đã bên nam chính nên mới dứt khoát bỏ đi. Giờ nam chính không còn bên nữ phụ, chẳng lẽ cốt truyện thay đổi rồi?] [Đừng mà! Nếu nam phụ đến với nữ phụ, vậy nam chính với nữ chính phải làm sao? Nam chính còn chưa thành tỷ phú mà!] Tôi thấy thật nực cười. Tôi bắt buộc phải yêu Tiêu Hạc – cái gọi là "nam chính" ấy sao? Phải làm bàn đạp cho sự nghiệp thành công của hăn sao? Dù gì tôi cũng là người có tài sản cả chục tỷ, chẳng lẽ không tìm nổi một đối tượng chất lượng? Còn về Lục Tầm. Tôi bán tín bán nghi với mấy lời trong bình luận. Dù sao tiếng tăm "không gần nữ sắc" của anh ấy, trong giới, ai mà không biết. Chẳng lẽ vì thân thiết với tôi nhờ mối quan hệ với Lục Khê, thì mặc định là thích tôi? Sau buổi tiệc, tôi bỗng nổi hứng đăng một bài trên vòng bạn bè. Chín bức ảnh ghép, toàn là những khoảnh khắc xa hoa trong buổi tiệc. Không lâu sau, tôi thấy Hà Kiểu Kiểu cũng đăng một bài. Trong ảnh, cô ta nắm chặt tay Tiêu Hạc. [Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua.] Mấy người trong đạn mạc cười phá trời, mỉa mai tôi dùng tâm cơ thất bại. [Nữ phụ tự cho mình là đúng, tưởng ngăn được nam chính nữ chính đi dự tiệc là chia rẽ được họ? Đúng là trò hề.] Tôi nhướng mày. Vậy sao? Không biết bệnh ung thư xương của Tiêu Hạc… Còn trụ được bao lâu nữa.

Chương 6