Tác giả:

Khi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.   [Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]   [Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]   [Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]   [Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]   Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.   Tôi bật cười.   Một người không có tiền đi…

Chương 7

Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên DạiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.   [Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]   [Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]   [Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]   [Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]   Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.   Tôi bật cười.   Một người không có tiền đi… . Chỉ là tôi không ngờ, nửa tiếng sau đã nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi. “Tô Dạng, con càng lúc càng quá đáng rồi đấy!” “Tiểu Kiểu chẳng qua chỉ muốn dẫn con làm quen một người bạn mới, sao con lại bảo người ta đuổi họ đi?” Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi tôi truy hỏi, cuối cùng cũng biết được sự thật. Thì ra mẹ của Hà Kiểu Kiểu – dì Giang, mỗi ngày đều gọi điện cho mẹ tôi, lấy cớ là báo cáo tình hình gần đây của tôi. Mỗi, ngày, đều, gọi. Lén đổi trắng thay đen, đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi. Bảo sao tôi cứ cảm thấy ba mẹ ngày càng thất vọng về tôi, ngược lại lại luôn khen ngợi Hà Kiểu Kiểu là hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Hà Kiểu Kiểu còn giả vờ an ủi tôi, nói tôi quá nhạy cảm, vì lâu rồi không gặp ba mẹ nên mới thấy xa cách. Tôi mất hơn một tiếng đồng hồ tranh luận với ba mẹ, lý lẽ đầy đủ, phản bác từng lời vu khống của mẹ con nhà họ Hà. Bao gồm cả chuyện cô ta dẫn đàn ông lạ về nhà, còn định ở lì lại, tôi cũng nói hết ra. Sợ ba mẹ không tin, tôi trực tiếp gửi video giám sát đã lưu lại từ trước. Cuối cùng họ cũng hiểu, bảo mọi chuyện cứ để tôi toàn quyền xử lý, có gì thì họ đứng sau gánh vác. Lòng tôi ấm áp hẳn lên, liền gọi người tới đạp cửa phòng dì Giang. Lần trước, Hà Kiểu Kiểu dẫn Tiêu Hạc tới nhà, dì Giang không có ở đó, thành ra tôi quên mất chưa xử lý người này. Đã đuổi thì phải đuổi cho sạch sẽ. Dì Giang có vẻ hoang mang, không vui, hỏi tôi: “Cô Tô, tiệc không ăn no à? Giờ này rồi còn bắt tôi nấu bữa khuya, không thấy quá đáng sao?” “Tôi là bảo mẫu nhà cô, chứ không phải nô lệ. Tôi cũng có quyền tự do của mình.” Tôi lạnh lùng bật cười, mở đoạn video giám sát đã lưu trong điện thoại. “Được thôi, trả bà cái quyền tự do đó. Miếu nhà tôi nhỏ, không chứa nổi đại Phật như bà.” “Bà bị sa thải rồi, lập tức cút ngay cho tôi!” Nghe vậy, mặt dì Giang cuối cùng cũng biến sắc, hoảng hốt hỏi tôi lý do. Tôi mất kiên nhẫn, thẳng tay ném mấy video cũ vào mặt bà ta. “Chỉ riêng việc bà từng lén lấy không ít đồ cổ trong kho nhà tôi, tôi đã đủ tư cách đuổi bà rồi, hiểu chưa?” Trước kia khi phát hiện việc đó, tôi vốn định nói với ba mẹ. Nhưng nghĩ dì Giang làm việc ở nhà tôi cũng nhiều năm, mấy món đồ đó cũng không phải thứ quý giá hay đặc biệt. Tôi đã từng nhắc khéo, sau đó bà ta cũng lén trả lại rồi, nên tôi bỏ qua. Nhưng rõ ràng, quá tử tế chỉ khiến kẻ tiểu nhân được đà làm tới. Dì Giang tối đó bị tôi đuổi ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, Hà Kiểu Kiểu liền chạy đến chất vấn tôi. Chỉ là cô ta tới không đúng lúc. Tôi đang cho người kiểm kê lại số túi xách và trang sức đã từng cho Hà Kiểu Kiểu mượn. Kết quả là phát hiện điều bất thường. Không ít mẫu Hermès phiên bản giới hạn đều bị tráo thành hàng fake. Cả một số trang sức kim cương cũng bị thay bằng đá zircon. Tôi nheo mắt, nhìn cô ta – người vừa rồi còn thao thao bất tuyệt. Cô ta lập tức quay đầu né tránh ánh nhìn, rồi toan bỏ chạy. Nhưng cô ta lại bị vệ sĩ của tôi chặn lại ngay lập tức. Tôi bỗng nhớ ra, trước đó dì Giang từng vô tình buột miệng. Bà ta nói mình đã mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sáu triệu, đã trả xong hai triệu tiền cọc. Nhưng hai mẹ con nhà họ ăn ở trong nhà tôi, mỗi tháng lương chỉ có mười nghìn, lại còn phải nuôi một ông chồng mê cờ bạc… Lấy đâu ra hai triệu? Số tiền tráo đổi túi xách ấy đã đi đâu, đã quá rõ ràng. Tôi lạnh mặt, gọi điện cho chuyên viên giám định đến. Tất cả đồ đạc được kiểm tra lại, định giá rõ ràng. “Tổng cộng hai triệu năm trăm tám mươi ngàn. Tôi làm tròn cho cô, tính hai triệu sáu.” “Bao giờ trả?” Hà Kiểu Kiểu lại còn tức giận trước. “Tô Dạng, chỉ vì người cô yêu không yêu cô mà yêu tôi, nên cô phải nhắm vào tôi như vậy sao?” “Mấy món đồ đó vốn là của tôi, tôi xử lý thế nào là chuyện của tôi. Cô dựa vào đâu mà bắt tôi trả tiền!” Đạn mạc cũng nhao nhao chỉ trích tôi: [Đúng đó, kiếp trước nữ phụ tặng cho nữ chính một căn phòng đầy đồ cũng không đòi lại. Giờ chỉ vì nam chính không chọn cô ta, cô ta liền trở mặt? Quả là trà xanh đích thực.] [Nữ phụ quả là đầu óc chim sẻ, không sợ nam chính biết chuyện này rồi cho cô ta chết luôn à?] Tôi cười khẽ, vung tờ hóa đơn vào thẳng mặt Hà Kiểu Kiểu.

.

 

Chỉ là tôi không ngờ, nửa tiếng sau đã nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi.

 

“Tô Dạng, con càng lúc càng quá đáng rồi đấy!”

 

“Tiểu Kiểu chẳng qua chỉ muốn dẫn con làm quen một người bạn mới, sao con lại bảo người ta đuổi họ đi?”

 

Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Sau khi tôi truy hỏi, cuối cùng cũng biết được sự thật.

 

Thì ra mẹ của Hà Kiểu Kiểu – dì Giang, mỗi ngày đều gọi điện cho mẹ tôi, lấy cớ là báo cáo tình hình gần đây của tôi.

 

Mỗi, ngày, đều, gọi.

 

Lén đổi trắng thay đen, đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi.

 

Bảo sao tôi cứ cảm thấy ba mẹ ngày càng thất vọng về tôi, ngược lại lại luôn khen ngợi Hà Kiểu Kiểu là hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

 

Hà Kiểu Kiểu còn giả vờ an ủi tôi, nói tôi quá nhạy cảm, vì lâu rồi không gặp ba mẹ nên mới thấy xa cách.

 

Tôi mất hơn một tiếng đồng hồ tranh luận với ba mẹ, lý lẽ đầy đủ, phản bác từng lời vu khống của mẹ con nhà họ Hà.

 

Bao gồm cả chuyện cô ta dẫn đàn ông lạ về nhà, còn định ở lì lại, tôi cũng nói hết ra.

 

Sợ ba mẹ không tin, tôi trực tiếp gửi video giám sát đã lưu lại từ trước.

 

Cuối cùng họ cũng hiểu, bảo mọi chuyện cứ để tôi toàn quyền xử lý, có gì thì họ đứng sau gánh vác.

 

Lòng tôi ấm áp hẳn lên, liền gọi người tới đạp cửa phòng dì Giang.

 

Lần trước, Hà Kiểu Kiểu dẫn Tiêu Hạc tới nhà, dì Giang không có ở đó, thành ra tôi quên mất chưa xử lý người này.

 

Đã đuổi thì phải đuổi cho sạch sẽ.

 

Dì Giang có vẻ hoang mang, không vui, hỏi tôi:

 

“Cô Tô, tiệc không ăn no à? Giờ này rồi còn bắt tôi nấu bữa khuya, không thấy quá đáng sao?”

 

“Tôi là bảo mẫu nhà cô, chứ không phải nô lệ. Tôi cũng có quyền tự do của mình.”

 

Tôi lạnh lùng bật cười, mở đoạn video giám sát đã lưu trong điện thoại.

 

“Được thôi, trả bà cái quyền tự do đó. Miếu nhà tôi nhỏ, không chứa nổi đại Phật như bà.”

 

“Bà bị sa thải rồi, lập tức cút ngay cho tôi!”

 

Nghe vậy, mặt dì Giang cuối cùng cũng biến sắc, hoảng hốt hỏi tôi lý do.

 

Tôi mất kiên nhẫn, thẳng tay ném mấy video cũ vào mặt bà ta.

 

“Chỉ riêng việc bà từng lén lấy không ít đồ cổ trong kho nhà tôi, tôi đã đủ tư cách đuổi bà rồi, hiểu chưa?”

 

Trước kia khi phát hiện việc đó, tôi vốn định nói với ba mẹ.

 

Nhưng nghĩ dì Giang làm việc ở nhà tôi cũng nhiều năm, mấy món đồ đó cũng không phải thứ quý giá hay đặc biệt.

 

Tôi đã từng nhắc khéo, sau đó bà ta cũng lén trả lại rồi, nên tôi bỏ qua.

 

Nhưng rõ ràng, quá tử tế chỉ khiến kẻ tiểu nhân được đà làm tới.

 

Dì Giang tối đó bị tôi đuổi ra khỏi nhà.

 

Sáng hôm sau, Hà Kiểu Kiểu liền chạy đến chất vấn tôi.

 

Chỉ là cô ta tới không đúng lúc.

 

Tôi đang cho người kiểm kê lại số túi xách và trang sức đã từng cho Hà Kiểu Kiểu mượn.

 

Kết quả là phát hiện điều bất thường.

 

Không ít mẫu Hermès phiên bản giới hạn đều bị tráo thành hàng fake.

 

Cả một số trang sức kim cương cũng bị thay bằng đá zircon.

 

Tôi nheo mắt, nhìn cô ta – người vừa rồi còn thao thao bất tuyệt.

 

Cô ta lập tức quay đầu né tránh ánh nhìn, rồi toan bỏ chạy.

 

Nhưng cô ta lại bị vệ sĩ của tôi chặn lại ngay lập tức.

 

Tôi bỗng nhớ ra, trước đó dì Giang từng vô tình buột miệng.

 

Bà ta nói mình đã mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sáu triệu, đã trả xong hai triệu tiền cọc.

 

Nhưng hai mẹ con nhà họ ăn ở trong nhà tôi, mỗi tháng lương chỉ có mười nghìn, lại còn phải nuôi một ông chồng mê cờ bạc…

 

Lấy đâu ra hai triệu?

 

Số tiền tráo đổi túi xách ấy đã đi đâu, đã quá rõ ràng.

 

Tôi lạnh mặt, gọi điện cho chuyên viên giám định đến.

 

Tất cả đồ đạc được kiểm tra lại, định giá rõ ràng.

 

“Tổng cộng hai triệu năm trăm tám mươi ngàn. Tôi làm tròn cho cô, tính hai triệu sáu.”

 

“Bao giờ trả?”

 

Hà Kiểu Kiểu lại còn tức giận trước.

 

“Tô Dạng, chỉ vì người cô yêu không yêu cô mà yêu tôi, nên cô phải nhắm vào tôi như vậy sao?”

 

“Mấy món đồ đó vốn là của tôi, tôi xử lý thế nào là chuyện của tôi. Cô dựa vào đâu mà bắt tôi trả tiền!”

 

Đạn mạc cũng nhao nhao chỉ trích tôi:

 

[Đúng đó, kiếp trước nữ phụ tặng cho nữ chính một căn phòng đầy đồ cũng không đòi lại. Giờ chỉ vì nam chính không chọn cô ta, cô ta liền trở mặt? Quả là trà xanh đích thực.]

 

[Nữ phụ quả là đầu óc chim sẻ, không sợ nam chính biết chuyện này rồi cho cô ta chết luôn à?]

 

Tôi cười khẽ, vung tờ hóa đơn vào thẳng mặt Hà Kiểu Kiểu.

Sau Khi Trọng Sinh, Nam Nữ Chính Nghèo Đến Điên DạiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhi con gái của người giúp việc dẫn một người đàn ông về nhà, đạn mạc lơ lửng, phủ kín không gian, náo nhiệt không thôi.   [Nam nữ chính đều trọng sinh rồi! Mối tình ngọt ngào bắt đầu rồi!]   [Nữ phụ thật không biết xấu hổ! Nếu không phải nam chính bị ung thư xương cần tiền phẫu thuật, mấy đồng tiền bẩn thỉu của nữ phụ sao có thể khiến nam chính cưới cô ta để báo ơn được?]   [Đúng vậy, chỉ là một ca phẫu thuật có thể chữa khỏi, lại khiến nữ chính ở kiếp trước phải làm chim hoàng yến suốt tám năm, thật quá oan ức. May mà sau khi gia đình nữ phụ phá sản, nam chính cuối cùng cũng nhận ra người mình yêu chỉ có nữ chính, liền lập tức ly hôn và long trọng cưới nữ chính.]   [Nam chính đúng là nam chính, xuất thân nghèo khó mà chỉ dựa vào sức mình nuốt trọn tài sản nhà nữ phụ, một bước thành tỷ phú! Tình tiết này, quá đã!]   Tôi liếc nhìn Hà Kiểu Kiểu – người không còn giả vờ lấy lòng nữa, và người đàn ông đầy vẻ kiêu ngạo lạnh lùng bên cạnh cô ta.   Tôi bật cười.   Một người không có tiền đi… . Chỉ là tôi không ngờ, nửa tiếng sau đã nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi. “Tô Dạng, con càng lúc càng quá đáng rồi đấy!” “Tiểu Kiểu chẳng qua chỉ muốn dẫn con làm quen một người bạn mới, sao con lại bảo người ta đuổi họ đi?” Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi tôi truy hỏi, cuối cùng cũng biết được sự thật. Thì ra mẹ của Hà Kiểu Kiểu – dì Giang, mỗi ngày đều gọi điện cho mẹ tôi, lấy cớ là báo cáo tình hình gần đây của tôi. Mỗi, ngày, đều, gọi. Lén đổi trắng thay đen, đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu tôi. Bảo sao tôi cứ cảm thấy ba mẹ ngày càng thất vọng về tôi, ngược lại lại luôn khen ngợi Hà Kiểu Kiểu là hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Hà Kiểu Kiểu còn giả vờ an ủi tôi, nói tôi quá nhạy cảm, vì lâu rồi không gặp ba mẹ nên mới thấy xa cách. Tôi mất hơn một tiếng đồng hồ tranh luận với ba mẹ, lý lẽ đầy đủ, phản bác từng lời vu khống của mẹ con nhà họ Hà. Bao gồm cả chuyện cô ta dẫn đàn ông lạ về nhà, còn định ở lì lại, tôi cũng nói hết ra. Sợ ba mẹ không tin, tôi trực tiếp gửi video giám sát đã lưu lại từ trước. Cuối cùng họ cũng hiểu, bảo mọi chuyện cứ để tôi toàn quyền xử lý, có gì thì họ đứng sau gánh vác. Lòng tôi ấm áp hẳn lên, liền gọi người tới đạp cửa phòng dì Giang. Lần trước, Hà Kiểu Kiểu dẫn Tiêu Hạc tới nhà, dì Giang không có ở đó, thành ra tôi quên mất chưa xử lý người này. Đã đuổi thì phải đuổi cho sạch sẽ. Dì Giang có vẻ hoang mang, không vui, hỏi tôi: “Cô Tô, tiệc không ăn no à? Giờ này rồi còn bắt tôi nấu bữa khuya, không thấy quá đáng sao?” “Tôi là bảo mẫu nhà cô, chứ không phải nô lệ. Tôi cũng có quyền tự do của mình.” Tôi lạnh lùng bật cười, mở đoạn video giám sát đã lưu trong điện thoại. “Được thôi, trả bà cái quyền tự do đó. Miếu nhà tôi nhỏ, không chứa nổi đại Phật như bà.” “Bà bị sa thải rồi, lập tức cút ngay cho tôi!” Nghe vậy, mặt dì Giang cuối cùng cũng biến sắc, hoảng hốt hỏi tôi lý do. Tôi mất kiên nhẫn, thẳng tay ném mấy video cũ vào mặt bà ta. “Chỉ riêng việc bà từng lén lấy không ít đồ cổ trong kho nhà tôi, tôi đã đủ tư cách đuổi bà rồi, hiểu chưa?” Trước kia khi phát hiện việc đó, tôi vốn định nói với ba mẹ. Nhưng nghĩ dì Giang làm việc ở nhà tôi cũng nhiều năm, mấy món đồ đó cũng không phải thứ quý giá hay đặc biệt. Tôi đã từng nhắc khéo, sau đó bà ta cũng lén trả lại rồi, nên tôi bỏ qua. Nhưng rõ ràng, quá tử tế chỉ khiến kẻ tiểu nhân được đà làm tới. Dì Giang tối đó bị tôi đuổi ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, Hà Kiểu Kiểu liền chạy đến chất vấn tôi. Chỉ là cô ta tới không đúng lúc. Tôi đang cho người kiểm kê lại số túi xách và trang sức đã từng cho Hà Kiểu Kiểu mượn. Kết quả là phát hiện điều bất thường. Không ít mẫu Hermès phiên bản giới hạn đều bị tráo thành hàng fake. Cả một số trang sức kim cương cũng bị thay bằng đá zircon. Tôi nheo mắt, nhìn cô ta – người vừa rồi còn thao thao bất tuyệt. Cô ta lập tức quay đầu né tránh ánh nhìn, rồi toan bỏ chạy. Nhưng cô ta lại bị vệ sĩ của tôi chặn lại ngay lập tức. Tôi bỗng nhớ ra, trước đó dì Giang từng vô tình buột miệng. Bà ta nói mình đã mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, sáu triệu, đã trả xong hai triệu tiền cọc. Nhưng hai mẹ con nhà họ ăn ở trong nhà tôi, mỗi tháng lương chỉ có mười nghìn, lại còn phải nuôi một ông chồng mê cờ bạc… Lấy đâu ra hai triệu? Số tiền tráo đổi túi xách ấy đã đi đâu, đã quá rõ ràng. Tôi lạnh mặt, gọi điện cho chuyên viên giám định đến. Tất cả đồ đạc được kiểm tra lại, định giá rõ ràng. “Tổng cộng hai triệu năm trăm tám mươi ngàn. Tôi làm tròn cho cô, tính hai triệu sáu.” “Bao giờ trả?” Hà Kiểu Kiểu lại còn tức giận trước. “Tô Dạng, chỉ vì người cô yêu không yêu cô mà yêu tôi, nên cô phải nhắm vào tôi như vậy sao?” “Mấy món đồ đó vốn là của tôi, tôi xử lý thế nào là chuyện của tôi. Cô dựa vào đâu mà bắt tôi trả tiền!” Đạn mạc cũng nhao nhao chỉ trích tôi: [Đúng đó, kiếp trước nữ phụ tặng cho nữ chính một căn phòng đầy đồ cũng không đòi lại. Giờ chỉ vì nam chính không chọn cô ta, cô ta liền trở mặt? Quả là trà xanh đích thực.] [Nữ phụ quả là đầu óc chim sẻ, không sợ nam chính biết chuyện này rồi cho cô ta chết luôn à?] Tôi cười khẽ, vung tờ hóa đơn vào thẳng mặt Hà Kiểu Kiểu.

Chương 7