Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 304

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…  Hôm nay Khương Tuệ Ninh đã đi không ít, tuy cô không thấy mệt nhưng bởi vì chân bị phù nên cảm thấy không được thoải mái lắm.Quý Thần Nham xoa bóp khiến cô dễ chịu rất nhiều.Sau khi xoa bóp được hơn mười phút, Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến anh vẫn ngồi chồm hổm trên sàn nhà: “Được rồi, không cần xoa nữa đâu, anh mới về nhà, ngồi xuống trước đi!”Quý Thần Nham ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, anh chỉ cảm thấy rất thỏa mãn. Anh dứt khoát duỗi thẳng hai chân, đặt hai chân của Khương Tuệ Ninh lên người mình, cứ thế mà nhẹ nhàng x** n*n.Hôm nay Khương Tuệ Ninh muốn cho Quý Tử Thư một bất ngờ nên từ sáng sớm cô đã đi tìm Hà Ngộ, bảo cậu ấy sau khi tan học phải lôi kéo, giữ chân Quý Tử Thư cho đến sắp tối mới thả Quý Tử Thư về.Hà Ngộ rất thích làm mấy chuyện này, bởi vì nhờ vả cậu ấy mà Khương Tuệ Ninh còn cho Hà Ngộ một lọ mứt anh đào cô tự tay làm, còn mời cậu ấy một ly trà sữa.Nhưng Quý Tử Thư cũng không phải dễ dàng lừa gạt nên để giữ chân Quý Tử Thư, hai người họ đã đi hết nửa Đông Thành rồi, chính cậu ấy cũng không chịu được nữa.Quý Tử Thư không phải người ngu ngốc, không bao lâu cậu đã biết Hà Ngộ này đang lừa gạt mình, nhưng miệng của Hà Ngộ lại rất kín, không nói gì. Thật ra không phải Hà Ngộ không muốn nói mà cậu ấy thật sự không biết, cậu ấy chỉ phụ trách giữ người mà thôi.Sau khi hỏi được một số ý trong miệng Hà Ngộ, Quý Tử Thư trực tiếp vứt cậu ở lại và chạy thẳng về nhà. Không biết vì sao Quý Tử Thư lại có cảm giác chuyện mình bị lừa có liên quan đến trong nhà.Chờ đến khi cậu đã chạy đến đại viện thì Quý Trung Đình đã phát hiện ra cháu nội từ đằng xa. Có Quý Trung Đình canh gác nên Khương Tuệ Ninh chỉ đạo mọi người lập tức tắt đèn.Quý Tử Thư chạy đến cổng nhà mình lại thấy bên trong nhà tối đen như mực, gõ cửa thì không ai trả lời. Lúc này Hà Ngộ cũng chạy theo đến đây.“Tử Thư, chuyện gì vậy?”Đêm nay Quý gia yên tĩnh lạ thường, cậu cũng căng thẳng theo, giúp thế nào lại giúp ra chuyện khủng hoảng thế này?Quý Tử Thư trực tiếp nắm cổ áo Hà Ngộ áp lên cửa, lạnh lùng hỏi: “Cậu gạt tôi chuyện gì?”Hà Ngộ chưa bao giờ nhìn thấy Quý Tử Thư nổi giận thế này, cậu bị dọa cho sợ, vội vàng lắc đầu nói: “Không có.”“Không có? Vì sao con mẹ nó cậu lại quấn lấy tôi, không cho tôi trở về? Bây giờ nhà tôi không có ai. Tôi cho cậu biết, người nhà của tôi gặp phải chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.” Quý Tử Thư vừa nói thì vừa móc chìa khóa ra. Cha của cậu còn ở trong trụ sở, Khương Tuệ Ninh còn hơn một tháng nữa mới sinh con.Theo lý mà nói trong nhà hẳn phải có người, nếu không có người, vậy đã chứng minh trong nhà đã xảy ra chuyện, mà khả năng xảy ra chuyện cao nhất chính là Khương Tuệ Ninh. Cậu không dám nghĩ nữa, lúc mở khóa, chìa khóa lại không được c*m v** ổ khóa cho chính xác, nhờ Hà Ngộ giúp đỡ mới mở được cửa.Hai người họ vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy ánh nến trong phòng khách sáng lung linh, sau đó Khương Tuệ Ninh và mọi người trong nhà đứng ngay trước cửa, lớn tiếng nói: “Tử Thư, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ!” Nói xong thì Quý Thần Nham đã mang bánh kem đến.Vì không mở đèn, chỉ có ánh nến từ phòng ăn truyền đến, trên mặt mọi người đều là nụ cười tự nhiên.Quý Tử Thư đưa mắt nhìn đến trên người Khương Tuệ Ninh, cậu nhìn thấy cô bình yên vô sự, sau đó mới nhìn sang cha đang bưng bánh kem.Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu, cô đoán có lẽ cậu còn chưa hết bất ngờ nên vội nói: “Nhanh lên, bước vào đây trước đi!”Nói xong lại nhìn mẹ chồng ra hiệu, Nghiêm Bội Lan nhanh chóng duỗi tay nắm lấy tay cháu nội, nói: “Tử Thư, sinh nhật vui vẻ nhé!” Nói xong cũng kéo người vào phòng ăn.

 

Hôm nay Khương Tuệ Ninh đã đi không ít, tuy cô không thấy mệt nhưng bởi vì chân bị phù nên cảm thấy không được thoải mái lắm.

Quý Thần Nham xoa bóp khiến cô dễ chịu rất nhiều.

Sau khi xoa bóp được hơn mười phút, Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến anh vẫn ngồi chồm hổm trên sàn nhà: “Được rồi, không cần xoa nữa đâu, anh mới về nhà, ngồi xuống trước đi!”

Quý Thần Nham ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, anh chỉ cảm thấy rất thỏa mãn. Anh dứt khoát duỗi thẳng hai chân, đặt hai chân của Khương Tuệ Ninh lên người mình, cứ thế mà nhẹ nhàng x** n*n.

Hôm nay Khương Tuệ Ninh muốn cho Quý Tử Thư một bất ngờ nên từ sáng sớm cô đã đi tìm Hà Ngộ, bảo cậu ấy sau khi tan học phải lôi kéo, giữ chân Quý Tử Thư cho đến sắp tối mới thả Quý Tử Thư về.

Hà Ngộ rất thích làm mấy chuyện này, bởi vì nhờ vả cậu ấy mà Khương Tuệ Ninh còn cho Hà Ngộ một lọ mứt anh đào cô tự tay làm, còn mời cậu ấy một ly trà sữa.

Nhưng Quý Tử Thư cũng không phải dễ dàng lừa gạt nên để giữ chân Quý Tử Thư, hai người họ đã đi hết nửa Đông Thành rồi, chính cậu ấy cũng không chịu được nữa.

Quý Tử Thư không phải người ngu ngốc, không bao lâu cậu đã biết Hà Ngộ này đang lừa gạt mình, nhưng miệng của Hà Ngộ lại rất kín, không nói gì. Thật ra không phải Hà Ngộ không muốn nói mà cậu ấy thật sự không biết, cậu ấy chỉ phụ trách giữ người mà thôi.

Sau khi hỏi được một số ý trong miệng Hà Ngộ, Quý Tử Thư trực tiếp vứt cậu ở lại và chạy thẳng về nhà. Không biết vì sao Quý Tử Thư lại có cảm giác chuyện mình bị lừa có liên quan đến trong nhà.

Chờ đến khi cậu đã chạy đến đại viện thì Quý Trung Đình đã phát hiện ra cháu nội từ đằng xa. Có Quý Trung Đình canh gác nên Khương Tuệ Ninh chỉ đạo mọi người lập tức tắt đèn.

Quý Tử Thư chạy đến cổng nhà mình lại thấy bên trong nhà tối đen như mực, gõ cửa thì không ai trả lời. Lúc này Hà Ngộ cũng chạy theo đến đây.

“Tử Thư, chuyện gì vậy?”

Đêm nay Quý gia yên tĩnh lạ thường, cậu cũng căng thẳng theo, giúp thế nào lại giúp ra chuyện khủng hoảng thế này?

Quý Tử Thư trực tiếp nắm cổ áo Hà Ngộ áp lên cửa, lạnh lùng hỏi: “Cậu gạt tôi chuyện gì?”

Hà Ngộ chưa bao giờ nhìn thấy Quý Tử Thư nổi giận thế này, cậu bị dọa cho sợ, vội vàng lắc đầu nói: “Không có.”

“Không có? Vì sao con mẹ nó cậu lại quấn lấy tôi, không cho tôi trở về? Bây giờ nhà tôi không có ai. Tôi cho cậu biết, người nhà của tôi gặp phải chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.” Quý Tử Thư vừa nói thì vừa móc chìa khóa ra. Cha của cậu còn ở trong trụ sở, Khương Tuệ Ninh còn hơn một tháng nữa mới sinh con.

Theo lý mà nói trong nhà hẳn phải có người, nếu không có người, vậy đã chứng minh trong nhà đã xảy ra chuyện, mà khả năng xảy ra chuyện cao nhất chính là Khương Tuệ Ninh. Cậu không dám nghĩ nữa, lúc mở khóa, chìa khóa lại không được c*m v** ổ khóa cho chính xác, nhờ Hà Ngộ giúp đỡ mới mở được cửa.

Hai người họ vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy ánh nến trong phòng khách sáng lung linh, sau đó Khương Tuệ Ninh và mọi người trong nhà đứng ngay trước cửa, lớn tiếng nói: “Tử Thư, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ!” Nói xong thì Quý Thần Nham đã mang bánh kem đến.

Vì không mở đèn, chỉ có ánh nến từ phòng ăn truyền đến, trên mặt mọi người đều là nụ cười tự nhiên.

Quý Tử Thư đưa mắt nhìn đến trên người Khương Tuệ Ninh, cậu nhìn thấy cô bình yên vô sự, sau đó mới nhìn sang cha đang bưng bánh kem.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu, cô đoán có lẽ cậu còn chưa hết bất ngờ nên vội nói: “Nhanh lên, bước vào đây trước đi!”

Nói xong lại nhìn mẹ chồng ra hiệu, Nghiêm Bội Lan nhanh chóng duỗi tay nắm lấy tay cháu nội, nói: “Tử Thư, sinh nhật vui vẻ nhé!” Nói xong cũng kéo người vào phòng ăn.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…  Hôm nay Khương Tuệ Ninh đã đi không ít, tuy cô không thấy mệt nhưng bởi vì chân bị phù nên cảm thấy không được thoải mái lắm.Quý Thần Nham xoa bóp khiến cô dễ chịu rất nhiều.Sau khi xoa bóp được hơn mười phút, Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến anh vẫn ngồi chồm hổm trên sàn nhà: “Được rồi, không cần xoa nữa đâu, anh mới về nhà, ngồi xuống trước đi!”Quý Thần Nham ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, anh chỉ cảm thấy rất thỏa mãn. Anh dứt khoát duỗi thẳng hai chân, đặt hai chân của Khương Tuệ Ninh lên người mình, cứ thế mà nhẹ nhàng x** n*n.Hôm nay Khương Tuệ Ninh muốn cho Quý Tử Thư một bất ngờ nên từ sáng sớm cô đã đi tìm Hà Ngộ, bảo cậu ấy sau khi tan học phải lôi kéo, giữ chân Quý Tử Thư cho đến sắp tối mới thả Quý Tử Thư về.Hà Ngộ rất thích làm mấy chuyện này, bởi vì nhờ vả cậu ấy mà Khương Tuệ Ninh còn cho Hà Ngộ một lọ mứt anh đào cô tự tay làm, còn mời cậu ấy một ly trà sữa.Nhưng Quý Tử Thư cũng không phải dễ dàng lừa gạt nên để giữ chân Quý Tử Thư, hai người họ đã đi hết nửa Đông Thành rồi, chính cậu ấy cũng không chịu được nữa.Quý Tử Thư không phải người ngu ngốc, không bao lâu cậu đã biết Hà Ngộ này đang lừa gạt mình, nhưng miệng của Hà Ngộ lại rất kín, không nói gì. Thật ra không phải Hà Ngộ không muốn nói mà cậu ấy thật sự không biết, cậu ấy chỉ phụ trách giữ người mà thôi.Sau khi hỏi được một số ý trong miệng Hà Ngộ, Quý Tử Thư trực tiếp vứt cậu ở lại và chạy thẳng về nhà. Không biết vì sao Quý Tử Thư lại có cảm giác chuyện mình bị lừa có liên quan đến trong nhà.Chờ đến khi cậu đã chạy đến đại viện thì Quý Trung Đình đã phát hiện ra cháu nội từ đằng xa. Có Quý Trung Đình canh gác nên Khương Tuệ Ninh chỉ đạo mọi người lập tức tắt đèn.Quý Tử Thư chạy đến cổng nhà mình lại thấy bên trong nhà tối đen như mực, gõ cửa thì không ai trả lời. Lúc này Hà Ngộ cũng chạy theo đến đây.“Tử Thư, chuyện gì vậy?”Đêm nay Quý gia yên tĩnh lạ thường, cậu cũng căng thẳng theo, giúp thế nào lại giúp ra chuyện khủng hoảng thế này?Quý Tử Thư trực tiếp nắm cổ áo Hà Ngộ áp lên cửa, lạnh lùng hỏi: “Cậu gạt tôi chuyện gì?”Hà Ngộ chưa bao giờ nhìn thấy Quý Tử Thư nổi giận thế này, cậu bị dọa cho sợ, vội vàng lắc đầu nói: “Không có.”“Không có? Vì sao con mẹ nó cậu lại quấn lấy tôi, không cho tôi trở về? Bây giờ nhà tôi không có ai. Tôi cho cậu biết, người nhà của tôi gặp phải chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.” Quý Tử Thư vừa nói thì vừa móc chìa khóa ra. Cha của cậu còn ở trong trụ sở, Khương Tuệ Ninh còn hơn một tháng nữa mới sinh con.Theo lý mà nói trong nhà hẳn phải có người, nếu không có người, vậy đã chứng minh trong nhà đã xảy ra chuyện, mà khả năng xảy ra chuyện cao nhất chính là Khương Tuệ Ninh. Cậu không dám nghĩ nữa, lúc mở khóa, chìa khóa lại không được c*m v** ổ khóa cho chính xác, nhờ Hà Ngộ giúp đỡ mới mở được cửa.Hai người họ vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy ánh nến trong phòng khách sáng lung linh, sau đó Khương Tuệ Ninh và mọi người trong nhà đứng ngay trước cửa, lớn tiếng nói: “Tử Thư, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ!” Nói xong thì Quý Thần Nham đã mang bánh kem đến.Vì không mở đèn, chỉ có ánh nến từ phòng ăn truyền đến, trên mặt mọi người đều là nụ cười tự nhiên.Quý Tử Thư đưa mắt nhìn đến trên người Khương Tuệ Ninh, cậu nhìn thấy cô bình yên vô sự, sau đó mới nhìn sang cha đang bưng bánh kem.Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu, cô đoán có lẽ cậu còn chưa hết bất ngờ nên vội nói: “Nhanh lên, bước vào đây trước đi!”Nói xong lại nhìn mẹ chồng ra hiệu, Nghiêm Bội Lan nhanh chóng duỗi tay nắm lấy tay cháu nội, nói: “Tử Thư, sinh nhật vui vẻ nhé!” Nói xong cũng kéo người vào phòng ăn.

Chương 304