“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 305
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trên mặt bàn đã bày rất nhiều món ăn ngon, họ còn cố ý chuẩn bị mì trường thọ cho cậu, phía trên tô mì còn có quả trứng trần nước sôi, vẫn còn bốc khói trắng.Ánh nến lung lay qua lại, chiếu sáng phòng ăn không được tính là quá lớn.Quý Thần Nham bảo Quý Thần Nham đặt bánh kem lên bàn, chuẩn bị trước mười sáu hộp sắt, đại diện cho mười sáu tuổi, tạo thành vòng tròn nhỏ.Quý Tử Thư nhìn hết khắp nơi mới biết được mọi người đang chuẩn bị sinh nhật cho cậu. Trước kia cậu chưa bao giờ đón sinh nhật, giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay lên, phải vất vả chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, nhưng đến khi Khương Tuệ Ninh lấy quà mừng ra thì cậu đã không nhịn nổi nữa, nước mắt theo đuôi mắt đã tuột xuống.“Nào, đây là quà mọi người chuẩn bị cho Tử Thư. Nhanh mở ra xem đi!”Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn theo Quý Tử Thư mở quà tặng ra xem, kết quả quà tặng lại là xe đồ chơi đủ màu sắc.Cậu cau mày nhìn Khương Tuệ Ninh, giống như đang hỏi: Sao lại tặng cho tôi đồ chơi của mấy đứa bé một hai tuổi thế này?Khương Tuệ Ninh gật đầu rất chắc chắn: “Đây là quà tặng bù đắp cho tuổi thơ của cậu, chờ đến khi bù đủ rồi thì tôi sẽ tặng thêm cái khác cho cậu.” Giải thích hoàn mỹ cho việc bản thân cô không biết phải chuẩn bị quà tặng gì, cuối cùng cũng thành công tìm được một cái cớ.Quý Thần Nham cũng chuẩn bị quà tặng cho Quý Tử Thư. Trước kia anh chỉ hỏi cậu muốn cái gì, nhưng lần này anh đã chuẩn bị cho cậu một cây bút máy, ông bà nội cũng không quên quà sinh nhật cho cậu.Quà sinh nhật của Khương Tuệ Ninh được gói bằng giấy gói quà bên ngoài, còn quà tặng của những người khác đều rất thực dụng. Quý Tử Thư gom hết quà tặng cho vào cặp sách của mình.“Nào nào nào, nhanh cầu nguyện đi! Ước xong thì thổi nến.”Dưới sự chỉ đạo của Khương Tuệ Ninh, Quý Tử Thư rất biết nghe theo, cậu chắp tay trước ngực mình cầu nguyện.Cũng không biết cậu cầu nguyện cái gì, nhưng lại cầu nguyện rất lâu, đến khi mở mắt ra thì một hơi thổi sạch tất cả ngọn nến.Khương Tuệ Ninh không nhịn được phải bội phục cậu. Thiếu niên có công phu lợi hại.Chờ sau khi mở đèn lên, cả nhà đều chìm trong bầu không khí vui vẻ, duy chỉ có Hà Ngộ là nói ra một câu không được thích hợp lắm: “Dì, dì còn thiếu con trai không? Cháu cũng rất ngoan!”Tất cả mọi người: …Sau cùng Quý Tử Thư phải cho cậu một đấm: “Cút nhanh lên!”Hà Ngộ tránh né, ánh mắt cậu đầy trông mong nhìn về phía Khương Tuệ Ninh. Thế là cậu đã ở lại Quý gia ké được một bữa cơm, cũng ké cả bánh kem.Lúc ăn bánh kem, cậu nhìn Quý Tử Thư rất hâm mộ, nói: “Mẹ kế của cậu thật sự rất tốt với cậu. Tôi đã lớn thế này rồi nhưng mẹ tôi còn chưa từng tổ chức sinh nhật cho tôi, cho đến bây giờ chưa từng chuẩn bị cho tôi nhiều đồ như vậy.”“Hay là cậu đến nhà tôi làm con trai.” Quý Tử Thư ăn một miếng bánh kem, cảm thấy ngọt đến phát ngán nhưng đúng là ăn cũng rất ngon.Hà Ngộ kích động hỏi: “Có thể chứ?”Quý Tử Thư lườm cậu: “Có thể cút!”“Cậu… không có lương tâm.” Hà Ngộ cũng không dám ở lại quá lâu, dù mấy đứa bé trong đại viện vẫn được nuôi thả nhưng về nhà quá muộn sẽ bị ăn đòn.Quý Tử Thư muốn nói một câu với Khương Tuệ Ninh, nhưng lời đã đến bên miệng lại không biết phải nói gì. Mãi đến lúc sắp lên lầu cậu mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn dì.”Nói xong lại không đợi Khương Tuệ Ninh kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy cặp sách chạy lên lầu.Trở về phòng của mình, cậu lấy hết tất cả quà tặng ra, đặt mấy chiếc xe nhỏ đồ chơi kia lên đầu giường, nhìn một đống đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, không tự chủ được lại cười lên.
Trên mặt bàn đã bày rất nhiều món ăn ngon, họ còn cố ý chuẩn bị mì trường thọ cho cậu, phía trên tô mì còn có quả trứng trần nước sôi, vẫn còn bốc khói trắng.
Ánh nến lung lay qua lại, chiếu sáng phòng ăn không được tính là quá lớn.
Quý Thần Nham bảo Quý Thần Nham đặt bánh kem lên bàn, chuẩn bị trước mười sáu hộp sắt, đại diện cho mười sáu tuổi, tạo thành vòng tròn nhỏ.
Quý Tử Thư nhìn hết khắp nơi mới biết được mọi người đang chuẩn bị sinh nhật cho cậu. Trước kia cậu chưa bao giờ đón sinh nhật, giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay lên, phải vất vả chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, nhưng đến khi Khương Tuệ Ninh lấy quà mừng ra thì cậu đã không nhịn nổi nữa, nước mắt theo đuôi mắt đã tuột xuống.
“Nào, đây là quà mọi người chuẩn bị cho Tử Thư. Nhanh mở ra xem đi!”
Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn theo Quý Tử Thư mở quà tặng ra xem, kết quả quà tặng lại là xe đồ chơi đủ màu sắc.
Cậu cau mày nhìn Khương Tuệ Ninh, giống như đang hỏi: Sao lại tặng cho tôi đồ chơi của mấy đứa bé một hai tuổi thế này?
Khương Tuệ Ninh gật đầu rất chắc chắn: “Đây là quà tặng bù đắp cho tuổi thơ của cậu, chờ đến khi bù đủ rồi thì tôi sẽ tặng thêm cái khác cho cậu.” Giải thích hoàn mỹ cho việc bản thân cô không biết phải chuẩn bị quà tặng gì, cuối cùng cũng thành công tìm được một cái cớ.
Quý Thần Nham cũng chuẩn bị quà tặng cho Quý Tử Thư. Trước kia anh chỉ hỏi cậu muốn cái gì, nhưng lần này anh đã chuẩn bị cho cậu một cây bút máy, ông bà nội cũng không quên quà sinh nhật cho cậu.
Quà sinh nhật của Khương Tuệ Ninh được gói bằng giấy gói quà bên ngoài, còn quà tặng của những người khác đều rất thực dụng. Quý Tử Thư gom hết quà tặng cho vào cặp sách của mình.
“Nào nào nào, nhanh cầu nguyện đi! Ước xong thì thổi nến.”
Dưới sự chỉ đạo của Khương Tuệ Ninh, Quý Tử Thư rất biết nghe theo, cậu chắp tay trước ngực mình cầu nguyện.
Cũng không biết cậu cầu nguyện cái gì, nhưng lại cầu nguyện rất lâu, đến khi mở mắt ra thì một hơi thổi sạch tất cả ngọn nến.
Khương Tuệ Ninh không nhịn được phải bội phục cậu. Thiếu niên có công phu lợi hại.
Chờ sau khi mở đèn lên, cả nhà đều chìm trong bầu không khí vui vẻ, duy chỉ có Hà Ngộ là nói ra một câu không được thích hợp lắm: “Dì, dì còn thiếu con trai không? Cháu cũng rất ngoan!”
Tất cả mọi người: …
Sau cùng Quý Tử Thư phải cho cậu một đấm: “Cút nhanh lên!”
Hà Ngộ tránh né, ánh mắt cậu đầy trông mong nhìn về phía Khương Tuệ Ninh. Thế là cậu đã ở lại Quý gia ké được một bữa cơm, cũng ké cả bánh kem.
Lúc ăn bánh kem, cậu nhìn Quý Tử Thư rất hâm mộ, nói: “Mẹ kế của cậu thật sự rất tốt với cậu. Tôi đã lớn thế này rồi nhưng mẹ tôi còn chưa từng tổ chức sinh nhật cho tôi, cho đến bây giờ chưa từng chuẩn bị cho tôi nhiều đồ như vậy.”
“Hay là cậu đến nhà tôi làm con trai.” Quý Tử Thư ăn một miếng bánh kem, cảm thấy ngọt đến phát ngán nhưng đúng là ăn cũng rất ngon.
Hà Ngộ kích động hỏi: “Có thể chứ?”
Quý Tử Thư lườm cậu: “Có thể cút!”
“Cậu… không có lương tâm.” Hà Ngộ cũng không dám ở lại quá lâu, dù mấy đứa bé trong đại viện vẫn được nuôi thả nhưng về nhà quá muộn sẽ bị ăn đòn.
Quý Tử Thư muốn nói một câu với Khương Tuệ Ninh, nhưng lời đã đến bên miệng lại không biết phải nói gì. Mãi đến lúc sắp lên lầu cậu mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn dì.”
Nói xong lại không đợi Khương Tuệ Ninh kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy cặp sách chạy lên lầu.
Trở về phòng của mình, cậu lấy hết tất cả quà tặng ra, đặt mấy chiếc xe nhỏ đồ chơi kia lên đầu giường, nhìn một đống đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, không tự chủ được lại cười lên.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Trên mặt bàn đã bày rất nhiều món ăn ngon, họ còn cố ý chuẩn bị mì trường thọ cho cậu, phía trên tô mì còn có quả trứng trần nước sôi, vẫn còn bốc khói trắng.Ánh nến lung lay qua lại, chiếu sáng phòng ăn không được tính là quá lớn.Quý Thần Nham bảo Quý Thần Nham đặt bánh kem lên bàn, chuẩn bị trước mười sáu hộp sắt, đại diện cho mười sáu tuổi, tạo thành vòng tròn nhỏ.Quý Tử Thư nhìn hết khắp nơi mới biết được mọi người đang chuẩn bị sinh nhật cho cậu. Trước kia cậu chưa bao giờ đón sinh nhật, giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay lên, phải vất vả chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, nhưng đến khi Khương Tuệ Ninh lấy quà mừng ra thì cậu đã không nhịn nổi nữa, nước mắt theo đuôi mắt đã tuột xuống.“Nào, đây là quà mọi người chuẩn bị cho Tử Thư. Nhanh mở ra xem đi!”Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn theo Quý Tử Thư mở quà tặng ra xem, kết quả quà tặng lại là xe đồ chơi đủ màu sắc.Cậu cau mày nhìn Khương Tuệ Ninh, giống như đang hỏi: Sao lại tặng cho tôi đồ chơi của mấy đứa bé một hai tuổi thế này?Khương Tuệ Ninh gật đầu rất chắc chắn: “Đây là quà tặng bù đắp cho tuổi thơ của cậu, chờ đến khi bù đủ rồi thì tôi sẽ tặng thêm cái khác cho cậu.” Giải thích hoàn mỹ cho việc bản thân cô không biết phải chuẩn bị quà tặng gì, cuối cùng cũng thành công tìm được một cái cớ.Quý Thần Nham cũng chuẩn bị quà tặng cho Quý Tử Thư. Trước kia anh chỉ hỏi cậu muốn cái gì, nhưng lần này anh đã chuẩn bị cho cậu một cây bút máy, ông bà nội cũng không quên quà sinh nhật cho cậu.Quà sinh nhật của Khương Tuệ Ninh được gói bằng giấy gói quà bên ngoài, còn quà tặng của những người khác đều rất thực dụng. Quý Tử Thư gom hết quà tặng cho vào cặp sách của mình.“Nào nào nào, nhanh cầu nguyện đi! Ước xong thì thổi nến.”Dưới sự chỉ đạo của Khương Tuệ Ninh, Quý Tử Thư rất biết nghe theo, cậu chắp tay trước ngực mình cầu nguyện.Cũng không biết cậu cầu nguyện cái gì, nhưng lại cầu nguyện rất lâu, đến khi mở mắt ra thì một hơi thổi sạch tất cả ngọn nến.Khương Tuệ Ninh không nhịn được phải bội phục cậu. Thiếu niên có công phu lợi hại.Chờ sau khi mở đèn lên, cả nhà đều chìm trong bầu không khí vui vẻ, duy chỉ có Hà Ngộ là nói ra một câu không được thích hợp lắm: “Dì, dì còn thiếu con trai không? Cháu cũng rất ngoan!”Tất cả mọi người: …Sau cùng Quý Tử Thư phải cho cậu một đấm: “Cút nhanh lên!”Hà Ngộ tránh né, ánh mắt cậu đầy trông mong nhìn về phía Khương Tuệ Ninh. Thế là cậu đã ở lại Quý gia ké được một bữa cơm, cũng ké cả bánh kem.Lúc ăn bánh kem, cậu nhìn Quý Tử Thư rất hâm mộ, nói: “Mẹ kế của cậu thật sự rất tốt với cậu. Tôi đã lớn thế này rồi nhưng mẹ tôi còn chưa từng tổ chức sinh nhật cho tôi, cho đến bây giờ chưa từng chuẩn bị cho tôi nhiều đồ như vậy.”“Hay là cậu đến nhà tôi làm con trai.” Quý Tử Thư ăn một miếng bánh kem, cảm thấy ngọt đến phát ngán nhưng đúng là ăn cũng rất ngon.Hà Ngộ kích động hỏi: “Có thể chứ?”Quý Tử Thư lườm cậu: “Có thể cút!”“Cậu… không có lương tâm.” Hà Ngộ cũng không dám ở lại quá lâu, dù mấy đứa bé trong đại viện vẫn được nuôi thả nhưng về nhà quá muộn sẽ bị ăn đòn.Quý Tử Thư muốn nói một câu với Khương Tuệ Ninh, nhưng lời đã đến bên miệng lại không biết phải nói gì. Mãi đến lúc sắp lên lầu cậu mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn dì.”Nói xong lại không đợi Khương Tuệ Ninh kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy cặp sách chạy lên lầu.Trở về phòng của mình, cậu lấy hết tất cả quà tặng ra, đặt mấy chiếc xe nhỏ đồ chơi kia lên đầu giường, nhìn một đống đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, không tự chủ được lại cười lên.