“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 407
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Anh ta còn bảo cô phải nghe lời, làm con dâu thì phải hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.Thấy rõ người mẹ chồng này Đường Xuân Kiều có thể nhìn thấy rõ tương lai của chính mình sau này.Vì vậy cô ấy mới kiên quyết muốn chia tay.Dù anh ta có cầu xin như thế nào cô cũng kiên quyết từ chối. Sau này anh ta lại bắt đầu xúi giục người nhà mình đến làm khó cô ấy.May mắn những thanh niên trí thức như họ lại rất đoàn kết với nhau, mọi người rất ủng hộ cô.Đường Xuân Kiều cảm thấy mình cũng rất may mắn vì chưa đến mấy tháng đã có thể nhìn thấy ánh sáng hừng đông.Mà bản thân cô ấy cũng đã thi đậu đại học mình mong muốn.Người phụ nữ vừa rồi kia chính là mợ của người đàn ông đó, bà ta đã nổi tiếng hung dữ. Con gái của một dì khác của anh ta cũng thi đậu trường đại học này. Cô ta nghe nói Đường Xuân Kiều thi đậu trường này nên muốn người nhà mình đến tìm cô ấy gây sự, trút giận cho anh họ nhà mình.Hôm nay nhìn thấy người nhà này, cô ấy vẫn rất sợ hãi, Phan Phỉ Phỉ đoán chừng tối hôm qua đã nhìn ra điều gì đó nên mới gọi Đường Xuân Kiều đi lấy nước chung với mình, không ngờ còn có thể gặp được ở ngay phong ngủ của mình.Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê nghe Đường Xuân Kiều kể chuyện này, họ đều an ủi cô ấy: “Xuân Kiều, không sao đâu! Mọi việc đều đã qua rồi, cậu rất dũng cảm, sau này không cần phải sợ họ! Chúng tôi đều đứng về phía cậu.” Cô ấy thật sự đã rất dũng cảm, nếu không số phận giống như Châu Lâm sẽ tái diễn trong tương lai của cô ấy một lần nữa.“Dũng cảm sao? Lúc ấy người trong thôn đều mắng tôi là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, vì lúc tôi bị bệnh anh ta đã cõng tôi từ trên núi xuống, đi đến huyện thành để khám bệnh.”Khương Tuệ Ninh lắc đầu: “Cảm động không phải là tình yêu, hơn nữa tình yêu cũng không cần thiết làm liên lụy đến cuộc đời mình. Anh ta yêu thích cậu, nhưng phần yêu thích này phần nhiều vẫn là vì cảm thấy cậu là người có văn hóa, nghe lời và có thể giúp anh ta chăm sóc cha mẹ mình.”Ôn Lê cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Xuân Kiều, chúng ta không thể để anh ta dùng lời nói dọa dẫm. Cứ để anh ta tự mình hiểu chuyện và hiếu thuận với cha mẹ anh ta, ai trong số chúng ta không phải bảo bối được nâng trong lòng bàn tay của cha mẹ mình, dựa vào đâu lại bảo cậu phải chịu đựng ở trong nhà anh ta.”“Loại đàn ông như thế cũng chỉ biết dùng hiếu thuận và hiểu chuyện đề trói giữ cậu, nhưng sau đó anh ta cũng sẽ nghe lời mẹ mình sai khiến mà thôi. Chia tay là tốt.” Phan Phỉ Phỉ ở một bên lạnh lùng nói.Điều này khiến mọi người đều nhất trí tán đồng, tuy khác biệt thời đại nhưng lại có quan điểm giống nhau.Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Phan Phỉ Phỉ đều khó qua lại nhưng với chuyện của Đường Xuân Kiều, bốn người họ đã được kéo gần lại với nhau.Tình hữu nghị của các cô gái rất đơn giản, tuy bốn người có tính cách khác nhau nhưng họ đều là người lương thiện, ở chung với nhau đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái.Không khí trong phòng càng lúc càng hài hòa hơn, đương nhiên Phan Phỉ Phỉ vẫn không thích nói chuyện giống như trước.Nhưng tất cả đều theo thời gian mà từ từ thay đổi.Khương Tuệ Ninh lại một lần nữa được trải nghiệm không khí nhẹ nhõm của ký túc xá.Bốn người đã hẹn ngày mai sẽ cùng nhau bò lên Vạn Lý Trường Thành, nhưng lịch trên trường đã có sự thay đổi, buổi lao động phải bắt đầu từ ngày mai.Sáng sớm ngày hôm sau mọi người đều phải đến nông trường, những học sinh nội trú trong trường phải đi theo số đông của mọi người trong trường, người học ngoại trú thì may mắn hơn vì có thể tự mình quay về.
Anh ta còn bảo cô phải nghe lời, làm con dâu thì phải hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Thấy rõ người mẹ chồng này Đường Xuân Kiều có thể nhìn thấy rõ tương lai của chính mình sau này.
Vì vậy cô ấy mới kiên quyết muốn chia tay.
Dù anh ta có cầu xin như thế nào cô cũng kiên quyết từ chối. Sau này anh ta lại bắt đầu xúi giục người nhà mình đến làm khó cô ấy.
May mắn những thanh niên trí thức như họ lại rất đoàn kết với nhau, mọi người rất ủng hộ cô.
Đường Xuân Kiều cảm thấy mình cũng rất may mắn vì chưa đến mấy tháng đã có thể nhìn thấy ánh sáng hừng đông.
Mà bản thân cô ấy cũng đã thi đậu đại học mình mong muốn.
Người phụ nữ vừa rồi kia chính là mợ của người đàn ông đó, bà ta đã nổi tiếng hung dữ. Con gái của một dì khác của anh ta cũng thi đậu trường đại học này. Cô ta nghe nói Đường Xuân Kiều thi đậu trường này nên muốn người nhà mình đến tìm cô ấy gây sự, trút giận cho anh họ nhà mình.
Hôm nay nhìn thấy người nhà này, cô ấy vẫn rất sợ hãi, Phan Phỉ Phỉ đoán chừng tối hôm qua đã nhìn ra điều gì đó nên mới gọi Đường Xuân Kiều đi lấy nước chung với mình, không ngờ còn có thể gặp được ở ngay phong ngủ của mình.
Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê nghe Đường Xuân Kiều kể chuyện này, họ đều an ủi cô ấy: “Xuân Kiều, không sao đâu! Mọi việc đều đã qua rồi, cậu rất dũng cảm, sau này không cần phải sợ họ! Chúng tôi đều đứng về phía cậu.” Cô ấy thật sự đã rất dũng cảm, nếu không số phận giống như Châu Lâm sẽ tái diễn trong tương lai của cô ấy một lần nữa.
“Dũng cảm sao? Lúc ấy người trong thôn đều mắng tôi là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, vì lúc tôi bị bệnh anh ta đã cõng tôi từ trên núi xuống, đi đến huyện thành để khám bệnh.”
Khương Tuệ Ninh lắc đầu: “Cảm động không phải là tình yêu, hơn nữa tình yêu cũng không cần thiết làm liên lụy đến cuộc đời mình. Anh ta yêu thích cậu, nhưng phần yêu thích này phần nhiều vẫn là vì cảm thấy cậu là người có văn hóa, nghe lời và có thể giúp anh ta chăm sóc cha mẹ mình.”
Ôn Lê cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Xuân Kiều, chúng ta không thể để anh ta dùng lời nói dọa dẫm. Cứ để anh ta tự mình hiểu chuyện và hiếu thuận với cha mẹ anh ta, ai trong số chúng ta không phải bảo bối được nâng trong lòng bàn tay của cha mẹ mình, dựa vào đâu lại bảo cậu phải chịu đựng ở trong nhà anh ta.”
“Loại đàn ông như thế cũng chỉ biết dùng hiếu thuận và hiểu chuyện đề trói giữ cậu, nhưng sau đó anh ta cũng sẽ nghe lời mẹ mình sai khiến mà thôi. Chia tay là tốt.” Phan Phỉ Phỉ ở một bên lạnh lùng nói.
Điều này khiến mọi người đều nhất trí tán đồng, tuy khác biệt thời đại nhưng lại có quan điểm giống nhau.
Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Phan Phỉ Phỉ đều khó qua lại nhưng với chuyện của Đường Xuân Kiều, bốn người họ đã được kéo gần lại với nhau.
Tình hữu nghị của các cô gái rất đơn giản, tuy bốn người có tính cách khác nhau nhưng họ đều là người lương thiện, ở chung với nhau đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái.
Không khí trong phòng càng lúc càng hài hòa hơn, đương nhiên Phan Phỉ Phỉ vẫn không thích nói chuyện giống như trước.
Nhưng tất cả đều theo thời gian mà từ từ thay đổi.
Khương Tuệ Ninh lại một lần nữa được trải nghiệm không khí nhẹ nhõm của ký túc xá.
Bốn người đã hẹn ngày mai sẽ cùng nhau bò lên Vạn Lý Trường Thành, nhưng lịch trên trường đã có sự thay đổi, buổi lao động phải bắt đầu từ ngày mai.
Sáng sớm ngày hôm sau mọi người đều phải đến nông trường, những học sinh nội trú trong trường phải đi theo số đông của mọi người trong trường, người học ngoại trú thì may mắn hơn vì có thể tự mình quay về.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Anh ta còn bảo cô phải nghe lời, làm con dâu thì phải hiếu thảo, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.Thấy rõ người mẹ chồng này Đường Xuân Kiều có thể nhìn thấy rõ tương lai của chính mình sau này.Vì vậy cô ấy mới kiên quyết muốn chia tay.Dù anh ta có cầu xin như thế nào cô cũng kiên quyết từ chối. Sau này anh ta lại bắt đầu xúi giục người nhà mình đến làm khó cô ấy.May mắn những thanh niên trí thức như họ lại rất đoàn kết với nhau, mọi người rất ủng hộ cô.Đường Xuân Kiều cảm thấy mình cũng rất may mắn vì chưa đến mấy tháng đã có thể nhìn thấy ánh sáng hừng đông.Mà bản thân cô ấy cũng đã thi đậu đại học mình mong muốn.Người phụ nữ vừa rồi kia chính là mợ của người đàn ông đó, bà ta đã nổi tiếng hung dữ. Con gái của một dì khác của anh ta cũng thi đậu trường đại học này. Cô ta nghe nói Đường Xuân Kiều thi đậu trường này nên muốn người nhà mình đến tìm cô ấy gây sự, trút giận cho anh họ nhà mình.Hôm nay nhìn thấy người nhà này, cô ấy vẫn rất sợ hãi, Phan Phỉ Phỉ đoán chừng tối hôm qua đã nhìn ra điều gì đó nên mới gọi Đường Xuân Kiều đi lấy nước chung với mình, không ngờ còn có thể gặp được ở ngay phong ngủ của mình.Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê nghe Đường Xuân Kiều kể chuyện này, họ đều an ủi cô ấy: “Xuân Kiều, không sao đâu! Mọi việc đều đã qua rồi, cậu rất dũng cảm, sau này không cần phải sợ họ! Chúng tôi đều đứng về phía cậu.” Cô ấy thật sự đã rất dũng cảm, nếu không số phận giống như Châu Lâm sẽ tái diễn trong tương lai của cô ấy một lần nữa.“Dũng cảm sao? Lúc ấy người trong thôn đều mắng tôi là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, vì lúc tôi bị bệnh anh ta đã cõng tôi từ trên núi xuống, đi đến huyện thành để khám bệnh.”Khương Tuệ Ninh lắc đầu: “Cảm động không phải là tình yêu, hơn nữa tình yêu cũng không cần thiết làm liên lụy đến cuộc đời mình. Anh ta yêu thích cậu, nhưng phần yêu thích này phần nhiều vẫn là vì cảm thấy cậu là người có văn hóa, nghe lời và có thể giúp anh ta chăm sóc cha mẹ mình.”Ôn Lê cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Xuân Kiều, chúng ta không thể để anh ta dùng lời nói dọa dẫm. Cứ để anh ta tự mình hiểu chuyện và hiếu thuận với cha mẹ anh ta, ai trong số chúng ta không phải bảo bối được nâng trong lòng bàn tay của cha mẹ mình, dựa vào đâu lại bảo cậu phải chịu đựng ở trong nhà anh ta.”“Loại đàn ông như thế cũng chỉ biết dùng hiếu thuận và hiểu chuyện đề trói giữ cậu, nhưng sau đó anh ta cũng sẽ nghe lời mẹ mình sai khiến mà thôi. Chia tay là tốt.” Phan Phỉ Phỉ ở một bên lạnh lùng nói.Điều này khiến mọi người đều nhất trí tán đồng, tuy khác biệt thời đại nhưng lại có quan điểm giống nhau.Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cảm thấy Phan Phỉ Phỉ đều khó qua lại nhưng với chuyện của Đường Xuân Kiều, bốn người họ đã được kéo gần lại với nhau.Tình hữu nghị của các cô gái rất đơn giản, tuy bốn người có tính cách khác nhau nhưng họ đều là người lương thiện, ở chung với nhau đương nhiên sẽ cảm thấy thoải mái.Không khí trong phòng càng lúc càng hài hòa hơn, đương nhiên Phan Phỉ Phỉ vẫn không thích nói chuyện giống như trước.Nhưng tất cả đều theo thời gian mà từ từ thay đổi.Khương Tuệ Ninh lại một lần nữa được trải nghiệm không khí nhẹ nhõm của ký túc xá.Bốn người đã hẹn ngày mai sẽ cùng nhau bò lên Vạn Lý Trường Thành, nhưng lịch trên trường đã có sự thay đổi, buổi lao động phải bắt đầu từ ngày mai.Sáng sớm ngày hôm sau mọi người đều phải đến nông trường, những học sinh nội trú trong trường phải đi theo số đông của mọi người trong trường, người học ngoại trú thì may mắn hơn vì có thể tự mình quay về.