Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 408

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Bởi vì họ đã phân đến từng địa phương nên vừa khéo Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã có cơ hội nhìn thấy một mảnh đất hoang vu, tương lai họ phải trồng cây ở đây.“Chờ xem một lúc nữa họ sẽ chia thế nào, bất kể phân cho dì làm gì dì cũng không cần làm trước, tôi và mấy người Doãn Đào đã bàn bạc với nhau xong rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp dì.”“Ừm, nếu phân cho tôi việc gieo hạt thì tốt, tôi biết gieo hạt.”Hai người họ nói chuyện một lúc thì một nhóm người nữa cũng đã đến.Bên nay không lớn lắm, người phân đến cũng không nhiều, chỉ năm sáu mươi người mà thôi.Nhưng mấy người Khương Tuệ Ninh lại rất không may mắn, họ không chỉ được phân cho việc gieo hạt mà còn phải bón phân tươi.Đừng nói mùi khó ngửi thế nào mà ngoại trừ Đường Xuân Kiều ra thì không ai trong số họ có thể chịu đựng được.Nhưng nhiệm vụ mới được phân chia xong thì Doãn Đào và Quý Tử Thư đã đến trước rồi.Mấy người trong phòng ngủ với Quý Tử Thư đều khỏe mạnh, nhiệm vụ của tám người có thể để sáu người gánh cũng không thành vấn đề, hai người còn lại thì đến giúp Khương Tuệ Ninh.Thật ra công việc này cũng không tính là quá mệt mỏi, cũng không khác gì hoạt động ngoài trời cô đã từng tham gia ở thời đại sau này.Không tốt ở chỗ mấy người trong nhóm các cô hầu như chưa từng làm qua loại chuyện này nên khi bắt tay vào làm có thể không được lưu loát.Doãn Đào biết thân phận của Khương Tuệ Ninh nhưng cậu ta cũng không thể gọi theo Quý Tử Thư là dì được, nên vẫn một mực gọi Khương Tuệ Ninh là bạn học Đường.Cậu ta làm việc rất lưu loát, Quý Tử Thư cũng sẽ làm, có hai người họ làm việc nên nhóm các cô có thể nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn có thể vừa làm vừa tán gẫu cười đùa.Bên cạnh đó có một nhóm người nhìn không thuận mắt nên vẫn một mực nói bằng giọng quái gỡ.Khương Tuệ Ninh biết gieo hạt nên Quý Tử Thư đến giúp cô chuẩn bị, đó là công việc nhẹ nhàng thoải mái nhất.Chẳng qua ở đây cũng không phiền toái giống như trong nhà kính phải ngâm nước nóng bao lâu, họ chỉ cần ngâm ba tiếng rồi trồng là được.Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê đi chung với nhau, một người lấy nước, một người mang hạt giống ra.Hai người đang làm nghiêm túc thì Khương Tuệ Ninh cảm giác được ghế mình bị ai đó đá vào một chân ghế, cơ thể cô vì thế mà cũng lung lay theo, hạt giống chứa bên trong đã bị vung toàn bộ ra mặt đất.Cô quay đầu thì nhìn thấy tổ trưởng một tổ gần đó là La Hoài Ngọc, chính là em gái họ của người bạn trai cũ của Đường Xuân Kiều. Cô ta đứng bên cạnh cô, nhìn Khương Tuệ Ninh, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, cô ta không hề có chút áy náy hay có ý hỗ trợ Khương Tuệ Ninh nhặt hạt giống lên.Khương Tuệ Ninh bắt lấy quần áo cô ta, lôi cô ta trở lại: “Nhặt lên.”“Dựa vào cái gì?”“Vì cô vừa đụng tôi ngã.“Ha ha, đụng một cái cô đã rơi hết đồ trên tay mình thì phải trách cô không cầm chắc.”Khương Tuệ Ninh lập tức đẩy người cô ta vào chậu nước: “Đẩy một chút đã rơi vào nước thì phải trách cô không đứng vững nhé!” Khương Tuệ Ninh am hiểu nhất là dùng ma pháp đánh bại ma pháp.La Hoài Ngọc không màng cả người mình đều ướt đẫm mà cô ta lập tức muốn vùng lên liều mạng với Khương Tuệ Ninh: “A a a , tôi muốn giết cô.”Ôn Lê chạy đến trợ giúp. Chỉ là La Hoài Ngọc còn chưa vọt lên phía trước thì cánh tay đã bị người ta kiềm chặt.

Bởi vì họ đã phân đến từng địa phương nên vừa khéo Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã có cơ hội nhìn thấy một mảnh đất hoang vu, tương lai họ phải trồng cây ở đây.

“Chờ xem một lúc nữa họ sẽ chia thế nào, bất kể phân cho dì làm gì dì cũng không cần làm trước, tôi và mấy người Doãn Đào đã bàn bạc với nhau xong rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp dì.”

“Ừm, nếu phân cho tôi việc gieo hạt thì tốt, tôi biết gieo hạt.”

Hai người họ nói chuyện một lúc thì một nhóm người nữa cũng đã đến.

Bên nay không lớn lắm, người phân đến cũng không nhiều, chỉ năm sáu mươi người mà thôi.

Nhưng mấy người Khương Tuệ Ninh lại rất không may mắn, họ không chỉ được phân cho việc gieo hạt mà còn phải bón phân tươi.

Đừng nói mùi khó ngửi thế nào mà ngoại trừ Đường Xuân Kiều ra thì không ai trong số họ có thể chịu đựng được.

Nhưng nhiệm vụ mới được phân chia xong thì Doãn Đào và Quý Tử Thư đã đến trước rồi.

Mấy người trong phòng ngủ với Quý Tử Thư đều khỏe mạnh, nhiệm vụ của tám người có thể để sáu người gánh cũng không thành vấn đề, hai người còn lại thì đến giúp Khương Tuệ Ninh.

Thật ra công việc này cũng không tính là quá mệt mỏi, cũng không khác gì hoạt động ngoài trời cô đã từng tham gia ở thời đại sau này.

Không tốt ở chỗ mấy người trong nhóm các cô hầu như chưa từng làm qua loại chuyện này nên khi bắt tay vào làm có thể không được lưu loát.

Doãn Đào biết thân phận của Khương Tuệ Ninh nhưng cậu ta cũng không thể gọi theo Quý Tử Thư là dì được, nên vẫn một mực gọi Khương Tuệ Ninh là bạn học Đường.

Cậu ta làm việc rất lưu loát, Quý Tử Thư cũng sẽ làm, có hai người họ làm việc nên nhóm các cô có thể nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn có thể vừa làm vừa tán gẫu cười đùa.

Bên cạnh đó có một nhóm người nhìn không thuận mắt nên vẫn một mực nói bằng giọng quái gỡ.

Khương Tuệ Ninh biết gieo hạt nên Quý Tử Thư đến giúp cô chuẩn bị, đó là công việc nhẹ nhàng thoải mái nhất.

Chẳng qua ở đây cũng không phiền toái giống như trong nhà kính phải ngâm nước nóng bao lâu, họ chỉ cần ngâm ba tiếng rồi trồng là được.

Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê đi chung với nhau, một người lấy nước, một người mang hạt giống ra.

Hai người đang làm nghiêm túc thì Khương Tuệ Ninh cảm giác được ghế mình bị ai đó đá vào một chân ghế, cơ thể cô vì thế mà cũng lung lay theo, hạt giống chứa bên trong đã bị vung toàn bộ ra mặt đất.

Cô quay đầu thì nhìn thấy tổ trưởng một tổ gần đó là La Hoài Ngọc, chính là em gái họ của người bạn trai cũ của Đường Xuân Kiều. Cô ta đứng bên cạnh cô, nhìn Khương Tuệ Ninh, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, cô ta không hề có chút áy náy hay có ý hỗ trợ Khương Tuệ Ninh nhặt hạt giống lên.

Khương Tuệ Ninh bắt lấy quần áo cô ta, lôi cô ta trở lại: “Nhặt lên.”

“Dựa vào cái gì?”

“Vì cô vừa đụng tôi ngã.

“Ha ha, đụng một cái cô đã rơi hết đồ trên tay mình thì phải trách cô không cầm chắc.”

Khương Tuệ Ninh lập tức đẩy người cô ta vào chậu nước: “Đẩy một chút đã rơi vào nước thì phải trách cô không đứng vững nhé!” Khương Tuệ Ninh am hiểu nhất là dùng ma pháp đánh bại ma pháp.

La Hoài Ngọc không màng cả người mình đều ướt đẫm mà cô ta lập tức muốn vùng lên liều mạng với Khương Tuệ Ninh: “A a a , tôi muốn giết cô.”

Ôn Lê chạy đến trợ giúp. Chỉ là La Hoài Ngọc còn chưa vọt lên phía trước thì cánh tay đã bị người ta kiềm chặt.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Bởi vì họ đã phân đến từng địa phương nên vừa khéo Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đã có cơ hội nhìn thấy một mảnh đất hoang vu, tương lai họ phải trồng cây ở đây.“Chờ xem một lúc nữa họ sẽ chia thế nào, bất kể phân cho dì làm gì dì cũng không cần làm trước, tôi và mấy người Doãn Đào đã bàn bạc với nhau xong rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ giúp dì.”“Ừm, nếu phân cho tôi việc gieo hạt thì tốt, tôi biết gieo hạt.”Hai người họ nói chuyện một lúc thì một nhóm người nữa cũng đã đến.Bên nay không lớn lắm, người phân đến cũng không nhiều, chỉ năm sáu mươi người mà thôi.Nhưng mấy người Khương Tuệ Ninh lại rất không may mắn, họ không chỉ được phân cho việc gieo hạt mà còn phải bón phân tươi.Đừng nói mùi khó ngửi thế nào mà ngoại trừ Đường Xuân Kiều ra thì không ai trong số họ có thể chịu đựng được.Nhưng nhiệm vụ mới được phân chia xong thì Doãn Đào và Quý Tử Thư đã đến trước rồi.Mấy người trong phòng ngủ với Quý Tử Thư đều khỏe mạnh, nhiệm vụ của tám người có thể để sáu người gánh cũng không thành vấn đề, hai người còn lại thì đến giúp Khương Tuệ Ninh.Thật ra công việc này cũng không tính là quá mệt mỏi, cũng không khác gì hoạt động ngoài trời cô đã từng tham gia ở thời đại sau này.Không tốt ở chỗ mấy người trong nhóm các cô hầu như chưa từng làm qua loại chuyện này nên khi bắt tay vào làm có thể không được lưu loát.Doãn Đào biết thân phận của Khương Tuệ Ninh nhưng cậu ta cũng không thể gọi theo Quý Tử Thư là dì được, nên vẫn một mực gọi Khương Tuệ Ninh là bạn học Đường.Cậu ta làm việc rất lưu loát, Quý Tử Thư cũng sẽ làm, có hai người họ làm việc nên nhóm các cô có thể nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn có thể vừa làm vừa tán gẫu cười đùa.Bên cạnh đó có một nhóm người nhìn không thuận mắt nên vẫn một mực nói bằng giọng quái gỡ.Khương Tuệ Ninh biết gieo hạt nên Quý Tử Thư đến giúp cô chuẩn bị, đó là công việc nhẹ nhàng thoải mái nhất.Chẳng qua ở đây cũng không phiền toái giống như trong nhà kính phải ngâm nước nóng bao lâu, họ chỉ cần ngâm ba tiếng rồi trồng là được.Khương Tuệ Ninh và Ôn Lê đi chung với nhau, một người lấy nước, một người mang hạt giống ra.Hai người đang làm nghiêm túc thì Khương Tuệ Ninh cảm giác được ghế mình bị ai đó đá vào một chân ghế, cơ thể cô vì thế mà cũng lung lay theo, hạt giống chứa bên trong đã bị vung toàn bộ ra mặt đất.Cô quay đầu thì nhìn thấy tổ trưởng một tổ gần đó là La Hoài Ngọc, chính là em gái họ của người bạn trai cũ của Đường Xuân Kiều. Cô ta đứng bên cạnh cô, nhìn Khương Tuệ Ninh, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, cô ta không hề có chút áy náy hay có ý hỗ trợ Khương Tuệ Ninh nhặt hạt giống lên.Khương Tuệ Ninh bắt lấy quần áo cô ta, lôi cô ta trở lại: “Nhặt lên.”“Dựa vào cái gì?”“Vì cô vừa đụng tôi ngã.“Ha ha, đụng một cái cô đã rơi hết đồ trên tay mình thì phải trách cô không cầm chắc.”Khương Tuệ Ninh lập tức đẩy người cô ta vào chậu nước: “Đẩy một chút đã rơi vào nước thì phải trách cô không đứng vững nhé!” Khương Tuệ Ninh am hiểu nhất là dùng ma pháp đánh bại ma pháp.La Hoài Ngọc không màng cả người mình đều ướt đẫm mà cô ta lập tức muốn vùng lên liều mạng với Khương Tuệ Ninh: “A a a , tôi muốn giết cô.”Ôn Lê chạy đến trợ giúp. Chỉ là La Hoài Ngọc còn chưa vọt lên phía trước thì cánh tay đã bị người ta kiềm chặt.

Chương 408