Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…

Chương 119: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (2)

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Văn Nghiên nheo mắt: “Em nói câu nào cũng không quên tự khen mình một câu.”Tống Vãn Huỳnh thản nhiên đáp: “Thì tôi chỉ nói thật thôi mà. Anh xem cô Tô kìa, nói thẳng với tôi là đang đợi anh chán ghét tôi rồi ly hôn, vậy mà tôi còn chẳng tức giận. Sau này anh cũng học cách rộng lượng chút được không? Chúng ta tuy là vợ chồng nhưng nước sông không phạm nước giếng, không nhất thiết phải sống như tu hành đâu, anh thấy sao?”“Em đừng có mơ!”“…”“Tống Vãn Huỳnh, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì. Tôi và Tô Mạn Hi trước đây chỉ từng tiếp xúc trong thời gian du học ở nước ngoài, cũng chỉ là bạn bè, bạn học bình thường. Em đừng có suy diễn lung tung.”“Tôi chỉ mới nói có hai câu sao anh đã nổi nóng rồi? Được rồi, tôi không nói nữa, thế được chưa? Nhưng mà người ta là con gái, lại si tình với anh như vậy, anh cũng không định nói gì sao?” – Tống Vãn Huỳnh cố tình cao giọng giả vờ làm nũng: “Anh Văn~”Văn Nghiên cảm thấy mình thật dư thừa khi bước tới đây, định quay người bỏ đi.Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa chịu tha, tiếp tục giả giọng gọi: “Anh Văn, anh Văn à, nói gì đi chứ.”“…” Văn Nghiên suýt nữa bật cười vì tức, bình tĩnh nhìn cô: “Em muốn ly hôn với tôi thật sao?”“Nếu anh cần tôi nhường vị trí, tôi có thể ly hôn.”“Thế sao lúc nãy tôi nghe em nói, đời này em sẽ bám lấy tôi, tôi là của em, chỉ có thể là của em?”Nụ cười ranh mãnh trên mặt Tống Vãn Huỳnh vụt tắt: “Anh đúng là vô vị thật đấy, lại nghe lén nữa à?”Văn Nghiên nhếch môi khẽ cười: “Lần sau không muốn tôi nghe thấy thì lúc nói chuyện nhớ cẩn thận.”Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, vừa định phản bác thì bỗng nhìn thấy Minh Vi mặc váy dài màu xám bạc bước vào từ cổng chính liền tạm quên hết mọi chuyện liên quan đến Văn Nghiên và Tô Mạn Hi, vội vàng sải bước chạy đến chỗ cô ấy.“Chị ơi! Sao giờ chị mới tới, em đợi chị lâu lắm rồi!”“Trên đường bị kẹt xe một chút, sao thế, đợi lâu rồi à?”“Em sắp chán chết luôn, may mà chị tới! Hôm nay chị đẹp quá trời luôn đó.” – Tống Vãn Huỳnh lập tức khoác tay Minh Vi, vẫy tay về phía Văn Nghiên rồi tiếp tục thì thầm với Minh Vi: “Chị ơi, em nói chị nghe, cái cô Tô Mạn Hi từng đối đầu với chị cũng có mặt đấy, nãy còn kiếm chuyện với em nữa, chị cẩn thận kẻo bị cô ta cố ý gây rắc rối.”“Cô ta kiếm chuyện với em? Vì sao?”Tống Vãn Huỳnh đưa cho Minh Vi một ly champagne, trong đầu nghĩ chị ấy còn chưa biết vụ cô từng tìm đến Tô Ngự vì chuyện Tô Mạn Hi phong sát chị nên chỉ nói mơ hồ: “Vì chuyện chương trình lần trước em thế chỗ cô ta ấy mà. Thế là cô ta kiếm chuyện.”“Chuyện đó không phải đã qua rồi sao? Giờ cô ta vẫn còn tìm em gây sự?”“Chương trình gần đây mới chiếu mà, rồi lại có người trên mạng tung tin bôi xấu em. Cô ta thì vui mừng ra mặt, còn nói kiểu mỉa mai ‘cảm ơn cô đã thay tôi gánh hoạ’. Nhưng chị yên tâm, em cũng chẳng vừa, nói móc lại không thiếu câu nào. Cô ta kiêu ngạo như vậy, vừa mở miệng ra là đòi phong sát chị, em chẳng nể nang gì đấu miệng một hồi khiến cô ta tức đỏ mặt bỏ đi luôn. Dù sao thì em cũng không thua!”Minh Vi bật cười bất đắc dĩ: “Không thua là được rồi, em cũng ghê gớm phết đấy.”

Văn Nghiên nheo mắt: “Em nói câu nào cũng không quên tự khen mình một câu.”

Tống Vãn Huỳnh thản nhiên đáp: “Thì tôi chỉ nói thật thôi mà. Anh xem cô Tô kìa, nói thẳng với tôi là đang đợi anh chán ghét tôi rồi ly hôn, vậy mà tôi còn chẳng tức giận. Sau này anh cũng học cách rộng lượng chút được không? Chúng ta tuy là vợ chồng nhưng nước sông không phạm nước giếng, không nhất thiết phải sống như tu hành đâu, anh thấy sao?”

“Em đừng có mơ!”

“…”

“Tống Vãn Huỳnh, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì. Tôi và Tô Mạn Hi trước đây chỉ từng tiếp xúc trong thời gian du học ở nước ngoài, cũng chỉ là bạn bè, bạn học bình thường. Em đừng có suy diễn lung tung.”

“Tôi chỉ mới nói có hai câu sao anh đã nổi nóng rồi? Được rồi, tôi không nói nữa, thế được chưa? Nhưng mà người ta là con gái, lại si tình với anh như vậy, anh cũng không định nói gì sao?” – Tống Vãn Huỳnh cố tình cao giọng giả vờ làm nũng: “Anh Văn~”

Văn Nghiên cảm thấy mình thật dư thừa khi bước tới đây, định quay người bỏ đi.

Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa chịu tha, tiếp tục giả giọng gọi: “Anh Văn, anh Văn à, nói gì đi chứ.”

“…” Văn Nghiên suýt nữa bật cười vì tức, bình tĩnh nhìn cô: “Em muốn ly hôn với tôi thật sao?”

“Nếu anh cần tôi nhường vị trí, tôi có thể ly hôn.”

“Thế sao lúc nãy tôi nghe em nói, đời này em sẽ bám lấy tôi, tôi là của em, chỉ có thể là của em?”

Nụ cười ranh mãnh trên mặt Tống Vãn Huỳnh vụt tắt: “Anh đúng là vô vị thật đấy, lại nghe lén nữa à?”

Văn Nghiên nhếch môi khẽ cười: “Lần sau không muốn tôi nghe thấy thì lúc nói chuyện nhớ cẩn thận.”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, vừa định phản bác thì bỗng nhìn thấy Minh Vi mặc váy dài màu xám bạc bước vào từ cổng chính liền tạm quên hết mọi chuyện liên quan đến Văn Nghiên và Tô Mạn Hi, vội vàng sải bước chạy đến chỗ cô ấy.

“Chị ơi! Sao giờ chị mới tới, em đợi chị lâu lắm rồi!”

“Trên đường bị kẹt xe một chút, sao thế, đợi lâu rồi à?”

“Em sắp chán chết luôn, may mà chị tới! Hôm nay chị đẹp quá trời luôn đó.” – Tống Vãn Huỳnh lập tức khoác tay Minh Vi, vẫy tay về phía Văn Nghiên rồi tiếp tục thì thầm với Minh Vi: “Chị ơi, em nói chị nghe, cái cô Tô Mạn Hi từng đối đầu với chị cũng có mặt đấy, nãy còn kiếm chuyện với em nữa, chị cẩn thận kẻo bị cô ta cố ý gây rắc rối.”

“Cô ta kiếm chuyện với em? Vì sao?”

Tống Vãn Huỳnh đưa cho Minh Vi một ly champagne, trong đầu nghĩ chị ấy còn chưa biết vụ cô từng tìm đến Tô Ngự vì chuyện Tô Mạn Hi phong sát chị nên chỉ nói mơ hồ: “Vì chuyện chương trình lần trước em thế chỗ cô ta ấy mà. Thế là cô ta kiếm chuyện.”

“Chuyện đó không phải đã qua rồi sao? Giờ cô ta vẫn còn tìm em gây sự?”

“Chương trình gần đây mới chiếu mà, rồi lại có người trên mạng tung tin bôi xấu em. Cô ta thì vui mừng ra mặt, còn nói kiểu mỉa mai ‘cảm ơn cô đã thay tôi gánh hoạ’. Nhưng chị yên tâm, em cũng chẳng vừa, nói móc lại không thiếu câu nào. Cô ta kiêu ngạo như vậy, vừa mở miệng ra là đòi phong sát chị, em chẳng nể nang gì đấu miệng một hồi khiến cô ta tức đỏ mặt bỏ đi luôn. Dù sao thì em cũng không thua!”

Minh Vi bật cười bất đắc dĩ: “Không thua là được rồi, em cũng ghê gớm phết đấy.”

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Văn Nghiên nheo mắt: “Em nói câu nào cũng không quên tự khen mình một câu.”Tống Vãn Huỳnh thản nhiên đáp: “Thì tôi chỉ nói thật thôi mà. Anh xem cô Tô kìa, nói thẳng với tôi là đang đợi anh chán ghét tôi rồi ly hôn, vậy mà tôi còn chẳng tức giận. Sau này anh cũng học cách rộng lượng chút được không? Chúng ta tuy là vợ chồng nhưng nước sông không phạm nước giếng, không nhất thiết phải sống như tu hành đâu, anh thấy sao?”“Em đừng có mơ!”“…”“Tống Vãn Huỳnh, đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì. Tôi và Tô Mạn Hi trước đây chỉ từng tiếp xúc trong thời gian du học ở nước ngoài, cũng chỉ là bạn bè, bạn học bình thường. Em đừng có suy diễn lung tung.”“Tôi chỉ mới nói có hai câu sao anh đã nổi nóng rồi? Được rồi, tôi không nói nữa, thế được chưa? Nhưng mà người ta là con gái, lại si tình với anh như vậy, anh cũng không định nói gì sao?” – Tống Vãn Huỳnh cố tình cao giọng giả vờ làm nũng: “Anh Văn~”Văn Nghiên cảm thấy mình thật dư thừa khi bước tới đây, định quay người bỏ đi.Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa chịu tha, tiếp tục giả giọng gọi: “Anh Văn, anh Văn à, nói gì đi chứ.”“…” Văn Nghiên suýt nữa bật cười vì tức, bình tĩnh nhìn cô: “Em muốn ly hôn với tôi thật sao?”“Nếu anh cần tôi nhường vị trí, tôi có thể ly hôn.”“Thế sao lúc nãy tôi nghe em nói, đời này em sẽ bám lấy tôi, tôi là của em, chỉ có thể là của em?”Nụ cười ranh mãnh trên mặt Tống Vãn Huỳnh vụt tắt: “Anh đúng là vô vị thật đấy, lại nghe lén nữa à?”Văn Nghiên nhếch môi khẽ cười: “Lần sau không muốn tôi nghe thấy thì lúc nói chuyện nhớ cẩn thận.”Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, vừa định phản bác thì bỗng nhìn thấy Minh Vi mặc váy dài màu xám bạc bước vào từ cổng chính liền tạm quên hết mọi chuyện liên quan đến Văn Nghiên và Tô Mạn Hi, vội vàng sải bước chạy đến chỗ cô ấy.“Chị ơi! Sao giờ chị mới tới, em đợi chị lâu lắm rồi!”“Trên đường bị kẹt xe một chút, sao thế, đợi lâu rồi à?”“Em sắp chán chết luôn, may mà chị tới! Hôm nay chị đẹp quá trời luôn đó.” – Tống Vãn Huỳnh lập tức khoác tay Minh Vi, vẫy tay về phía Văn Nghiên rồi tiếp tục thì thầm với Minh Vi: “Chị ơi, em nói chị nghe, cái cô Tô Mạn Hi từng đối đầu với chị cũng có mặt đấy, nãy còn kiếm chuyện với em nữa, chị cẩn thận kẻo bị cô ta cố ý gây rắc rối.”“Cô ta kiếm chuyện với em? Vì sao?”Tống Vãn Huỳnh đưa cho Minh Vi một ly champagne, trong đầu nghĩ chị ấy còn chưa biết vụ cô từng tìm đến Tô Ngự vì chuyện Tô Mạn Hi phong sát chị nên chỉ nói mơ hồ: “Vì chuyện chương trình lần trước em thế chỗ cô ta ấy mà. Thế là cô ta kiếm chuyện.”“Chuyện đó không phải đã qua rồi sao? Giờ cô ta vẫn còn tìm em gây sự?”“Chương trình gần đây mới chiếu mà, rồi lại có người trên mạng tung tin bôi xấu em. Cô ta thì vui mừng ra mặt, còn nói kiểu mỉa mai ‘cảm ơn cô đã thay tôi gánh hoạ’. Nhưng chị yên tâm, em cũng chẳng vừa, nói móc lại không thiếu câu nào. Cô ta kiêu ngạo như vậy, vừa mở miệng ra là đòi phong sát chị, em chẳng nể nang gì đấu miệng một hồi khiến cô ta tức đỏ mặt bỏ đi luôn. Dù sao thì em cũng không thua!”Minh Vi bật cười bất đắc dĩ: “Không thua là được rồi, em cũng ghê gớm phết đấy.”

Chương 119: Anh ấy là của tôi, chỉ có thể là của tôi (2)