Tống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa…
Chương 120: Không sao đâu, Văn tiên sinh nhiều tiền lắm (1)
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, số người được mời đến buổi dạ tiệc từ thiện ngày càng đông.Tống Vãn Huỳnh không quen biết nhiều người trong buổi tiệc này, suốt cả buổi đều đi theo bên cạnh Minh Vi cùng cô ấy làm quen với những người bạn mới.Sau khi Minh Vi giới thiệu xong Tống Vãn Huỳnh, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý.Người đời luôn biết nhìn mặt mà đối xử, chỉ cần nhìn vào hai tập đoàn lớn Văn thị và Trung Tuấn đang đứng sau lưng Tống Vãn Huỳnh, ai mà không nở một nụ cười thân thiện, trò chuyện xã giao vài câu.Sự trưởng thành của người lớn bắt đầu từ những màn diễn xuất trên thương trường.Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ những tình bạn “bằng nhựa” này nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện với mọi người, cứ như thể là bạn thân mười mấy năm vậy.Mãi cho đến khi ánh đèn trong hội trường dần sáng lên tạo nên không khí trang trọng, MC trên sân khấu nhắc nhở mọi người buổi dạ tiệc sắp bắt đầu, đám đông mới luyến tiếc tản ra.Vị trí của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi không cùng một chỗ, nhưng may mắn là bên cạnh Minh Vi còn trống một chỗ nên cô liền ngồi xuống đó.Vừa ngồi xuống cô đã ghé tai Minh Vi thì thầm: “Chị à, chị giỏi thật đó, quen biết nhiều người như vậy.”“Thật ra không hẳn là quen, chị chỉ nhớ tên và mặt họ thôi, chào hỏi xã giao một chút, toàn là mấy câu khách sáo.” Minh Vi cười nhìn Tống Vãn Huỳnh. “Vừa rồi thấy em nói chuyện vui vẻ, chị còn lo em sẽ thấy phiền, cảm thấy buồn chán.”“Không đâu ạ, có chị ở đây thì em không bao giờ cảm thấy buồn.”“Dẻo miệng thật đấy.”“Em nói thật mà.” Tống Vãn Huỳnh kéo ghế lại gần Minh Vi hơn một chút, “Chị ơi, lát nữa nếu chị có món nào muốn đấu giá thì cứ nói với em, em sẽ giúp chị ra tay!”“Sao em lại muốn giúp chị đấu giá?”“Là anh cả dặn em đó, bảo em tối nay phải chăm sóc chị thật tốt.”Minh Vi bật cười: “Em thích món nào thì cứ tự mình đấu giá, không cần lo cho chị. Chị thích cái gì thì chị sẽ tự ra tay.”“Vâng ạ.” Tống Vãn Huỳnh im lặng được khoảng mười giây rồi lại khẽ hỏi: “Chị ơi, chân của anh cả vẫn chưa có cảm giác gì ạ?”“Chân của Văn Việt đâu phải chuyện một sớm một chiều là khỏi được, bao nhiêu năm rồi, từ từ thôi.”Với mức độ tin tưởng của Văn Việt dành cho Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh có lý do để tin rằng chuyện Văn Việt có thể đứng dậy chắc chắn đã nói cho Minh Vi biết rồi.Cô rất muốn từ Minh Vi dò hỏi thêm chút gì đó về kế hoạch sau này của Văn Việt, dù chỉ là vài lời bóng gió cũng được.Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, dạo gần đây thái độ của Văn Việt với cô càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh hơn trước. Nhưng dạo gần đây cô đâu có làm gì sai, cũng không đắc tội với anh, chẳng qua là gần đây ở bên cạnh Minh Vi hơi nhiều một chút. Nếu vì lý do này thì…Cũng không đến mức đó.Hai anh em nhà họ Văn tuy có hơi để bụng nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà ghi hận cô thật.Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng bỏ qua nguyên nhân việc Văn Việt quá khó chiều, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy làm thân với chị Minh Vi dễ hơn nhiều.
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, số người được mời đến buổi dạ tiệc từ thiện ngày càng đông.
Tống Vãn Huỳnh không quen biết nhiều người trong buổi tiệc này, suốt cả buổi đều đi theo bên cạnh Minh Vi cùng cô ấy làm quen với những người bạn mới.
Sau khi Minh Vi giới thiệu xong Tống Vãn Huỳnh, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Người đời luôn biết nhìn mặt mà đối xử, chỉ cần nhìn vào hai tập đoàn lớn Văn thị và Trung Tuấn đang đứng sau lưng Tống Vãn Huỳnh, ai mà không nở một nụ cười thân thiện, trò chuyện xã giao vài câu.
Sự trưởng thành của người lớn bắt đầu từ những màn diễn xuất trên thương trường.
Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ những tình bạn “bằng nhựa” này nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện với mọi người, cứ như thể là bạn thân mười mấy năm vậy.
Mãi cho đến khi ánh đèn trong hội trường dần sáng lên tạo nên không khí trang trọng, MC trên sân khấu nhắc nhở mọi người buổi dạ tiệc sắp bắt đầu, đám đông mới luyến tiếc tản ra.
Vị trí của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi không cùng một chỗ, nhưng may mắn là bên cạnh Minh Vi còn trống một chỗ nên cô liền ngồi xuống đó.
Vừa ngồi xuống cô đã ghé tai Minh Vi thì thầm: “Chị à, chị giỏi thật đó, quen biết nhiều người như vậy.”
“Thật ra không hẳn là quen, chị chỉ nhớ tên và mặt họ thôi, chào hỏi xã giao một chút, toàn là mấy câu khách sáo.” Minh Vi cười nhìn Tống Vãn Huỳnh. “Vừa rồi thấy em nói chuyện vui vẻ, chị còn lo em sẽ thấy phiền, cảm thấy buồn chán.”
“Không đâu ạ, có chị ở đây thì em không bao giờ cảm thấy buồn.”
“Dẻo miệng thật đấy.”
“Em nói thật mà.” Tống Vãn Huỳnh kéo ghế lại gần Minh Vi hơn một chút, “Chị ơi, lát nữa nếu chị có món nào muốn đấu giá thì cứ nói với em, em sẽ giúp chị ra tay!”
“Sao em lại muốn giúp chị đấu giá?”
“Là anh cả dặn em đó, bảo em tối nay phải chăm sóc chị thật tốt.”
Minh Vi bật cười: “Em thích món nào thì cứ tự mình đấu giá, không cần lo cho chị. Chị thích cái gì thì chị sẽ tự ra tay.”
“Vâng ạ.” Tống Vãn Huỳnh im lặng được khoảng mười giây rồi lại khẽ hỏi: “Chị ơi, chân của anh cả vẫn chưa có cảm giác gì ạ?”
“Chân của Văn Việt đâu phải chuyện một sớm một chiều là khỏi được, bao nhiêu năm rồi, từ từ thôi.”
Với mức độ tin tưởng của Văn Việt dành cho Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh có lý do để tin rằng chuyện Văn Việt có thể đứng dậy chắc chắn đã nói cho Minh Vi biết rồi.
Cô rất muốn từ Minh Vi dò hỏi thêm chút gì đó về kế hoạch sau này của Văn Việt, dù chỉ là vài lời bóng gió cũng được.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, dạo gần đây thái độ của Văn Việt với cô càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh hơn trước. Nhưng dạo gần đây cô đâu có làm gì sai, cũng không đắc tội với anh, chẳng qua là gần đây ở bên cạnh Minh Vi hơi nhiều một chút. Nếu vì lý do này thì…
Cũng không đến mức đó.
Hai anh em nhà họ Văn tuy có hơi để bụng nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà ghi hận cô thật.
Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng bỏ qua nguyên nhân việc Văn Việt quá khó chiều, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy làm thân với chị Minh Vi dễ hơn nhiều.
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì ChứTác giả: Công Tử Văn TranhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTống Vãn Huỳnh cảm thấy bản thân gần đây thật sự xui xẻo vô cùng. Một giây trước cô còn đang ở trong phòng hội nghị mở họp, đối diện là ông chủ đang hừng hực khí thế phát biểu quyết sách cùng khát vọng kinh doanh to lớn của công ty, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo đột nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Phanh —— “Tê ——” Thái dương truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, cô mơ màng đưa tay che lại cái trán, hít hà một hơi, tâm trạng cuối tuần bị bắt tăng ca nháy mắt chạm xuống đáy cốc. Đúng là người xui xẻo thì uống nước cũng sặc mà. Không phải chỉ là ngủ gật trong giờ làm thôi sao, ngủ còn có thể ngã xuống gầm bàn. Không đúng! Cô nhớ bản thân còn đang ở phòng họp mở họp, ngủ thôi không nói, lại còn ngủ tới mức lăn xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Xong rồi xong rồi! Cô che lại cái trán rồi đột nhiên đứng lên. Đông —— “A ——” Tống Vãn Huỳnh giơ một cái tay khác lên che đỉnh đầu, biểu tình vặn vẹo xoa xoa một lúc cho đến khi đau đớn biến mất mới thật cẩn thận từ chân bàn dịch ra ngoài, vừa… Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, số người được mời đến buổi dạ tiệc từ thiện ngày càng đông.Tống Vãn Huỳnh không quen biết nhiều người trong buổi tiệc này, suốt cả buổi đều đi theo bên cạnh Minh Vi cùng cô ấy làm quen với những người bạn mới.Sau khi Minh Vi giới thiệu xong Tống Vãn Huỳnh, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nở một nụ cười đầy ẩn ý.Người đời luôn biết nhìn mặt mà đối xử, chỉ cần nhìn vào hai tập đoàn lớn Văn thị và Trung Tuấn đang đứng sau lưng Tống Vãn Huỳnh, ai mà không nở một nụ cười thân thiện, trò chuyện xã giao vài câu.Sự trưởng thành của người lớn bắt đầu từ những màn diễn xuất trên thương trường.Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ những tình bạn “bằng nhựa” này nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện với mọi người, cứ như thể là bạn thân mười mấy năm vậy.Mãi cho đến khi ánh đèn trong hội trường dần sáng lên tạo nên không khí trang trọng, MC trên sân khấu nhắc nhở mọi người buổi dạ tiệc sắp bắt đầu, đám đông mới luyến tiếc tản ra.Vị trí của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi không cùng một chỗ, nhưng may mắn là bên cạnh Minh Vi còn trống một chỗ nên cô liền ngồi xuống đó.Vừa ngồi xuống cô đã ghé tai Minh Vi thì thầm: “Chị à, chị giỏi thật đó, quen biết nhiều người như vậy.”“Thật ra không hẳn là quen, chị chỉ nhớ tên và mặt họ thôi, chào hỏi xã giao một chút, toàn là mấy câu khách sáo.” Minh Vi cười nhìn Tống Vãn Huỳnh. “Vừa rồi thấy em nói chuyện vui vẻ, chị còn lo em sẽ thấy phiền, cảm thấy buồn chán.”“Không đâu ạ, có chị ở đây thì em không bao giờ cảm thấy buồn.”“Dẻo miệng thật đấy.”“Em nói thật mà.” Tống Vãn Huỳnh kéo ghế lại gần Minh Vi hơn một chút, “Chị ơi, lát nữa nếu chị có món nào muốn đấu giá thì cứ nói với em, em sẽ giúp chị ra tay!”“Sao em lại muốn giúp chị đấu giá?”“Là anh cả dặn em đó, bảo em tối nay phải chăm sóc chị thật tốt.”Minh Vi bật cười: “Em thích món nào thì cứ tự mình đấu giá, không cần lo cho chị. Chị thích cái gì thì chị sẽ tự ra tay.”“Vâng ạ.” Tống Vãn Huỳnh im lặng được khoảng mười giây rồi lại khẽ hỏi: “Chị ơi, chân của anh cả vẫn chưa có cảm giác gì ạ?”“Chân của Văn Việt đâu phải chuyện một sớm một chiều là khỏi được, bao nhiêu năm rồi, từ từ thôi.”Với mức độ tin tưởng của Văn Việt dành cho Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh có lý do để tin rằng chuyện Văn Việt có thể đứng dậy chắc chắn đã nói cho Minh Vi biết rồi.Cô rất muốn từ Minh Vi dò hỏi thêm chút gì đó về kế hoạch sau này của Văn Việt, dù chỉ là vài lời bóng gió cũng được.Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, dạo gần đây thái độ của Văn Việt với cô càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh hơn trước. Nhưng dạo gần đây cô đâu có làm gì sai, cũng không đắc tội với anh, chẳng qua là gần đây ở bên cạnh Minh Vi hơi nhiều một chút. Nếu vì lý do này thì…Cũng không đến mức đó.Hai anh em nhà họ Văn tuy có hơi để bụng nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà ghi hận cô thật.Tống Vãn Huỳnh cuối cùng cũng bỏ qua nguyên nhân việc Văn Việt quá khó chiều, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy làm thân với chị Minh Vi dễ hơn nhiều.