Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 504

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Đúng rồi, tôi có thể hỏi cô đã trở lại đây bao lâu rồi không?” “Khương Tuệ Ninh” cũng không có trả lời câu hỏi của cô, mà tự hỏi vấn đề của mình.“Đã chín năm rồi.”“Chín năm? Vậy cuộc sống của cô và chồng có thật sự hạnh phúc không? Anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”Khương Tuệ Ninh lắc đầu, mày giật giật, ánh mắt hiện lên vẻ nghiên cứu tìm tòi.“Khương Tuệ Ninh” cười nhẹ,”Chín năm như vậy là tốt rồi, xem ra cô đã thay đổi hoàn toàn giấc mộng kia của tôi.”“Có ý gì?”“Khương Tuệ Ninh” không nói gì mà lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển sổ đưa cho Khương Tuệ Ninh.“Đây là cái gì?” Khương Tuệ Ninh nhận lấy một quyển sổ rất giày, trong đó cũng đã được viết không ít chữ.“Cô mau xem đi, đây là lúc tôi thay thế cô, trước khi xuất giá mơ thấy giấc mộng này, trong mộng chúng ta cũng không có tráo đổi trở về, tôi ở trong nhà kia cũng không được bao nhiêu thời gian, sau khi kết hôn được nửa năm thì liền rời đi.”“Đi đâu?”“Khương Tuệ Ninh” lắc đầu, ý bảo cô xem trước đi.“Được.”Khương tuệ ninh mở ra quyển sổ ra, hóa ra là câu chuyện này cô cũng đã đọc, chỉ là lúc này đây không phải là đứng trên góc độ của nam nữ chủ để viết truyện, mà câu chuyện này, là ở chỗ người mẹ kế “Khương Tuệ Ninh” kể lại.Ở trong sách cô ấy cũng như cũ gả cho Quý Thần Nham, chỉ là cô không thích, Quý Thần Nham dường như cũng là đang muốn giúp cô ấy giải thoát ra.Ở trong ngôi nhà kia, cô ấy cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cho dù là bất cứ ai mà cô ấy tiếp xúc.Quý Thần Nham ở phòng ngủ tầng ba, còn cô ấy vẫn ở phòng của Khương Tuệ Ninh ở trong quá khứ, toàn bộ quãng thời gian ở đây cô ấy đều ngây ngốc ở trong phòng ngủ.Thậm chí ngay cả khi ăn cơm cũng là dì Lưu mang lên cho cô, sau đó đúng giờ lại đi lên thu dọn.Cứ như vậy mơ hồ trải qua một tháng thì cậu mợ cô đến nhà tìm, sau một hồi khuyên giải thì cô ấy mới bắt đầu xuống tầng tiếp xúc với dì Lưu và con riêng của anh, nhưng mà do tính tình của cô ấy, nên mọi người cũng không dám nói nhiều.Ngày thường đều là dì Lưu giúp đỡ cô ấy, dì Lưu này cũng thật là tri kỷ, giống như là người mẹ, nên cho dù có chuyện gì cô cũng đồng ý đi cùng dì Lưu ra ngoài.Quý Thần Nham lúc này vẫn bận rộn như cũ, nhưng mà sau khi ở được ba tháng thì anh mang trở về một tin tốt, nói cô ấy cố gắng chịu đựng một thời gian nữa, nhiều nhất là một năm thì có thể đưa cô ấy về nhà.Cô ấy vô cùng vui vẻ, cô ấy không muốn kết hôn, cũng không nghĩ đến chuyện trở thành vợ và mẹ của người khác, cô ấy chỉ muốn trở về và ở với bố mẹ mình.Có lẽ là bởi vì chuyện này, nên cô ấy bắt đầu muốn đi ra ngoài, có đôi khi dì Lưu có việc cô ấy cũng sẽ chủ động giúp đỡ đi mua đồ ăn.Tuy rằng cùng những người khác trong viện vẫn như trước không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn coi như là hàng xóm mà chung sống, sau hai tháng ở đây cô ấy quen được một người.Người kia như là vô cùng hiểu cô ấy, cô ấy cũng không có bạn bè nào, lại không phải là người thích chủ động cùng người giác giao tiếp, nhưng người kia dường như có thể đoán được suy nghĩ của cô ấy, nên dần dần hai người trở thành bạn bè.Nhưng mà bởi vì mối quan hệ đặc biệt của nhà họ Quý, nên cô ấy chưa bao giờ mời đối phương đến nhà chơi, đều là cô ấy qua bên kia tìm cô ta.Người kia cũng là người mà cô ấy thân thiết nhất ở Đông Thành trừ bỏ dì Lưu, hơn nữa cô ta cũng không hỏi “Khương Tuệ Ninh” bất cứ chuyện gì ở trong nhà.

“Đúng rồi, tôi có thể hỏi cô đã trở lại đây bao lâu rồi không?” “Khương Tuệ Ninh” cũng không có trả lời câu hỏi của cô, mà tự hỏi vấn đề của mình.

“Đã chín năm rồi.”

“Chín năm? Vậy cuộc sống của cô và chồng có thật sự hạnh phúc không? Anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu, mày giật giật, ánh mắt hiện lên vẻ nghiên cứu tìm tòi.

“Khương Tuệ Ninh” cười nhẹ,”Chín năm như vậy là tốt rồi, xem ra cô đã thay đổi hoàn toàn giấc mộng kia của tôi.”

“Có ý gì?”

“Khương Tuệ Ninh” không nói gì mà lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển sổ đưa cho Khương Tuệ Ninh.

“Đây là cái gì?” Khương Tuệ Ninh nhận lấy một quyển sổ rất giày, trong đó cũng đã được viết không ít chữ.

“Cô mau xem đi, đây là lúc tôi thay thế cô, trước khi xuất giá mơ thấy giấc mộng này, trong mộng chúng ta cũng không có tráo đổi trở về, tôi ở trong nhà kia cũng không được bao nhiêu thời gian, sau khi kết hôn được nửa năm thì liền rời đi.”

“Đi đâu?”

“Khương Tuệ Ninh” lắc đầu, ý bảo cô xem trước đi.

“Được.”

Khương tuệ ninh mở ra quyển sổ ra, hóa ra là câu chuyện này cô cũng đã đọc, chỉ là lúc này đây không phải là đứng trên góc độ của nam nữ chủ để viết truyện, mà câu chuyện này, là ở chỗ người mẹ kế “Khương Tuệ Ninh” kể lại.

Ở trong sách cô ấy cũng như cũ gả cho Quý Thần Nham, chỉ là cô không thích, Quý Thần Nham dường như cũng là đang muốn giúp cô ấy giải thoát ra.

Ở trong ngôi nhà kia, cô ấy cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cho dù là bất cứ ai mà cô ấy tiếp xúc.

Quý Thần Nham ở phòng ngủ tầng ba, còn cô ấy vẫn ở phòng của Khương Tuệ Ninh ở trong quá khứ, toàn bộ quãng thời gian ở đây cô ấy đều ngây ngốc ở trong phòng ngủ.

Thậm chí ngay cả khi ăn cơm cũng là dì Lưu mang lên cho cô, sau đó đúng giờ lại đi lên thu dọn.

Cứ như vậy mơ hồ trải qua một tháng thì cậu mợ cô đến nhà tìm, sau một hồi khuyên giải thì cô ấy mới bắt đầu xuống tầng tiếp xúc với dì Lưu và con riêng của anh, nhưng mà do tính tình của cô ấy, nên mọi người cũng không dám nói nhiều.

Ngày thường đều là dì Lưu giúp đỡ cô ấy, dì Lưu này cũng thật là tri kỷ, giống như là người mẹ, nên cho dù có chuyện gì cô cũng đồng ý đi cùng dì Lưu ra ngoài.

Quý Thần Nham lúc này vẫn bận rộn như cũ, nhưng mà sau khi ở được ba tháng thì anh mang trở về một tin tốt, nói cô ấy cố gắng chịu đựng một thời gian nữa, nhiều nhất là một năm thì có thể đưa cô ấy về nhà.

Cô ấy vô cùng vui vẻ, cô ấy không muốn kết hôn, cũng không nghĩ đến chuyện trở thành vợ và mẹ của người khác, cô ấy chỉ muốn trở về và ở với bố mẹ mình.

Có lẽ là bởi vì chuyện này, nên cô ấy bắt đầu muốn đi ra ngoài, có đôi khi dì Lưu có việc cô ấy cũng sẽ chủ động giúp đỡ đi mua đồ ăn.

Tuy rằng cùng những người khác trong viện vẫn như trước không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn coi như là hàng xóm mà chung sống, sau hai tháng ở đây cô ấy quen được một người.

Người kia như là vô cùng hiểu cô ấy, cô ấy cũng không có bạn bè nào, lại không phải là người thích chủ động cùng người giác giao tiếp, nhưng người kia dường như có thể đoán được suy nghĩ của cô ấy, nên dần dần hai người trở thành bạn bè.

Nhưng mà bởi vì mối quan hệ đặc biệt của nhà họ Quý, nên cô ấy chưa bao giờ mời đối phương đến nhà chơi, đều là cô ấy qua bên kia tìm cô ta.

Người kia cũng là người mà cô ấy thân thiết nhất ở Đông Thành trừ bỏ dì Lưu, hơn nữa cô ta cũng không hỏi “Khương Tuệ Ninh” bất cứ chuyện gì ở trong nhà.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… “Đúng rồi, tôi có thể hỏi cô đã trở lại đây bao lâu rồi không?” “Khương Tuệ Ninh” cũng không có trả lời câu hỏi của cô, mà tự hỏi vấn đề của mình.“Đã chín năm rồi.”“Chín năm? Vậy cuộc sống của cô và chồng có thật sự hạnh phúc không? Anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”Khương Tuệ Ninh lắc đầu, mày giật giật, ánh mắt hiện lên vẻ nghiên cứu tìm tòi.“Khương Tuệ Ninh” cười nhẹ,”Chín năm như vậy là tốt rồi, xem ra cô đã thay đổi hoàn toàn giấc mộng kia của tôi.”“Có ý gì?”“Khương Tuệ Ninh” không nói gì mà lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển sổ đưa cho Khương Tuệ Ninh.“Đây là cái gì?” Khương Tuệ Ninh nhận lấy một quyển sổ rất giày, trong đó cũng đã được viết không ít chữ.“Cô mau xem đi, đây là lúc tôi thay thế cô, trước khi xuất giá mơ thấy giấc mộng này, trong mộng chúng ta cũng không có tráo đổi trở về, tôi ở trong nhà kia cũng không được bao nhiêu thời gian, sau khi kết hôn được nửa năm thì liền rời đi.”“Đi đâu?”“Khương Tuệ Ninh” lắc đầu, ý bảo cô xem trước đi.“Được.”Khương tuệ ninh mở ra quyển sổ ra, hóa ra là câu chuyện này cô cũng đã đọc, chỉ là lúc này đây không phải là đứng trên góc độ của nam nữ chủ để viết truyện, mà câu chuyện này, là ở chỗ người mẹ kế “Khương Tuệ Ninh” kể lại.Ở trong sách cô ấy cũng như cũ gả cho Quý Thần Nham, chỉ là cô không thích, Quý Thần Nham dường như cũng là đang muốn giúp cô ấy giải thoát ra.Ở trong ngôi nhà kia, cô ấy cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cho dù là bất cứ ai mà cô ấy tiếp xúc.Quý Thần Nham ở phòng ngủ tầng ba, còn cô ấy vẫn ở phòng của Khương Tuệ Ninh ở trong quá khứ, toàn bộ quãng thời gian ở đây cô ấy đều ngây ngốc ở trong phòng ngủ.Thậm chí ngay cả khi ăn cơm cũng là dì Lưu mang lên cho cô, sau đó đúng giờ lại đi lên thu dọn.Cứ như vậy mơ hồ trải qua một tháng thì cậu mợ cô đến nhà tìm, sau một hồi khuyên giải thì cô ấy mới bắt đầu xuống tầng tiếp xúc với dì Lưu và con riêng của anh, nhưng mà do tính tình của cô ấy, nên mọi người cũng không dám nói nhiều.Ngày thường đều là dì Lưu giúp đỡ cô ấy, dì Lưu này cũng thật là tri kỷ, giống như là người mẹ, nên cho dù có chuyện gì cô cũng đồng ý đi cùng dì Lưu ra ngoài.Quý Thần Nham lúc này vẫn bận rộn như cũ, nhưng mà sau khi ở được ba tháng thì anh mang trở về một tin tốt, nói cô ấy cố gắng chịu đựng một thời gian nữa, nhiều nhất là một năm thì có thể đưa cô ấy về nhà.Cô ấy vô cùng vui vẻ, cô ấy không muốn kết hôn, cũng không nghĩ đến chuyện trở thành vợ và mẹ của người khác, cô ấy chỉ muốn trở về và ở với bố mẹ mình.Có lẽ là bởi vì chuyện này, nên cô ấy bắt đầu muốn đi ra ngoài, có đôi khi dì Lưu có việc cô ấy cũng sẽ chủ động giúp đỡ đi mua đồ ăn.Tuy rằng cùng những người khác trong viện vẫn như trước không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn coi như là hàng xóm mà chung sống, sau hai tháng ở đây cô ấy quen được một người.Người kia như là vô cùng hiểu cô ấy, cô ấy cũng không có bạn bè nào, lại không phải là người thích chủ động cùng người giác giao tiếp, nhưng người kia dường như có thể đoán được suy nghĩ của cô ấy, nên dần dần hai người trở thành bạn bè.Nhưng mà bởi vì mối quan hệ đặc biệt của nhà họ Quý, nên cô ấy chưa bao giờ mời đối phương đến nhà chơi, đều là cô ấy qua bên kia tìm cô ta.Người kia cũng là người mà cô ấy thân thiết nhất ở Đông Thành trừ bỏ dì Lưu, hơn nữa cô ta cũng không hỏi “Khương Tuệ Ninh” bất cứ chuyện gì ở trong nhà.

Chương 504