Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 505

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Về cơ bản đây chính là kiểu mà cô ấy thích, không hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng cũng là kiểu bạn tốt có thể kể cho nhau nghe những chuyện phiền muộn.Mùa đông cũng rất nhanh đã đến, Quý Thần Nham phải đi công tác xe một chuyến, sau đó lại bị thương và phải ở nhà dưỡng thương.“Khương Tuệ Ninh” nghĩ đã nhận được sự chăm sóc của anh, nên nhân dịp này cũng muốn có qua có lại chăm sóc anh, nhưng mà đã bị anh từ chối.Trong khoảng thời gian này, Quý Thần Nham vô cùng bận rộn, hai người thư ký kia cũng luôn ở nhà cô ấy làm việc, chính bản thân anh cũng thường xuyên ở thư phòng đến tận khuya, có thể là bởi vì quá bận rộn hay là quá mệt nhọc, nên rất lâu miệng vết thương mới có thể khép lại, cuối cùng còn phải đi bệnh viện Tam Bộ nằm viện.Rồi có một hôm dì Lưu bị trẹo chân, liền nhờ cô ấy đi đưa canh và đồ ăn cho Quý Thần Nham, cô ấy vừa đi ra khỏi đại viện không xa thì liền gặp vị bằng hữu kia.Người bạn kia cũng rất tự nhiên nhận lấy một phần đồ ăn kia mang đỡ cô ấy, sau đó còn đưa cô ấy đến tận cổng bệnh viện.Sau đó bệnh tình của Quý Thần Nham dường như càng nghiêm trọng hơn, nhưng anh vẫn vô cùng bận rộn, cơ bản thời gian đều làm ở trong bệnh viện.Khương Tuệ Ninh đọc đến đoạn này trong lòng cũng hiện lên một số suy đoán, sau đó cô vẫn kiên nhẫn đọc thật nhanh nội dung tiếp theo.Quả nhiên giống trong sách viết, Quý Thần Nham qua đời, bệnh viện cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận là do bệnh cũ tái phát.Nhưng mà lúc này tất cả những người trong nhà đều bị đưa đi điều tra.Không bao lâu sau thì được đưa về, chỉ là sau lần này Quý Tử Thư lập tức thôi học và nhập ngũ vào quân đội.Dì Lưu cũng rời đi, dường như là cô ấy đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, không biết nên đi nơi nào.Sau này cô ấy mới biết được nguyên nhân hóa ra là do đồ ăn mà cô ấy đưa cho Quý Thần Nham đã bị người khác hạ độc, mà người kia cũng chính là người mà cô ấy coi như là bạn tốt.Thật ra một đám người này chính là bị gián điệp xúi giục, mà Phùng Giai, người vô cùng hiểu biết về nhà họ Quý cũng chính là chủ mưu.Theo như cốt chuyện, thì người điều tra rõ chân tướng sự thật chính là Quý Tử Thư, trong vòng hai năm cậu đã đem hết tất cả những tên gián điệp cho dù là đang trú ngụ ở những nơi tối tăm nhất tóm sạch vào một lưới, đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu đã đem chính người mẹ ruột của mình đẩy vào ngục giam.Cậu cũng oán hận “Khương Tuệ Ninh” không biết nhìn người hại cha,”Khương Tuệ Ninh” cũng bởi vì tự trách mà lựa chọn một nơi mơ hồ sống một mình hết cả một đời.Khương Tuệ Ninh nghĩ đến cái lần Quý Thần Nham mang cơm cho cô khi cô mang thai, có lẽ là cùng một kịch bản, nhưng cô lại phát hiện ra sự khác lạ của nó.‘Khương Tuệ Ninh’ thấy cô đóng notebook lại, cười xin lỗi nói: “Cô nói cô đã trở về đó được 9 năm rồi, chắc là mọi thứ đã thay đổi, anh ấy không có giống như trong mộng bị tôi hại chết, may quá, tôi cũng thấy yên tâm rồi.”Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên nói gì, cô đứng dậy, vỗ vai cô ấy nói: “Sau này, chúng ta hãy sống tốt cuộc sống của mình nhé, nếu như cô không muốn làm việc ở đây nữa thì có thể quay lại thăm mẹ, bà ấy chắc là rất nhớ cô đấy.”“Cảm ơn.” ‘Khương Tuệ Ninh’ ngoài việc nói cảm ơn ra thì dường như không biết nên nói thêm gì nữa, nếu là cô ấy, ở bên nào thì cuộc sống ở đó đều rất tồi tệ, nhưng Khương Tuệ Ninh thì ngược lại, ở chỗ nào cũng có thể sống rất tự do thoải mái, Khương Tuệ Ninh đã cùng mẹ vượt qua quãng thời gian đau khổ đó.

Về cơ bản đây chính là kiểu mà cô ấy thích, không hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng cũng là kiểu bạn tốt có thể kể cho nhau nghe những chuyện phiền muộn.

Mùa đông cũng rất nhanh đã đến, Quý Thần Nham phải đi công tác xe một chuyến, sau đó lại bị thương và phải ở nhà dưỡng thương.

“Khương Tuệ Ninh” nghĩ đã nhận được sự chăm sóc của anh, nên nhân dịp này cũng muốn có qua có lại chăm sóc anh, nhưng mà đã bị anh từ chối.

Trong khoảng thời gian này, Quý Thần Nham vô cùng bận rộn, hai người thư ký kia cũng luôn ở nhà cô ấy làm việc, chính bản thân anh cũng thường xuyên ở thư phòng đến tận khuya, có thể là bởi vì quá bận rộn hay là quá mệt nhọc, nên rất lâu miệng vết thương mới có thể khép lại, cuối cùng còn phải đi bệnh viện Tam Bộ nằm viện.

Rồi có một hôm dì Lưu bị trẹo chân, liền nhờ cô ấy đi đưa canh và đồ ăn cho Quý Thần Nham, cô ấy vừa đi ra khỏi đại viện không xa thì liền gặp vị bằng hữu kia.

Người bạn kia cũng rất tự nhiên nhận lấy một phần đồ ăn kia mang đỡ cô ấy, sau đó còn đưa cô ấy đến tận cổng bệnh viện.

Sau đó bệnh tình của Quý Thần Nham dường như càng nghiêm trọng hơn, nhưng anh vẫn vô cùng bận rộn, cơ bản thời gian đều làm ở trong bệnh viện.

Khương Tuệ Ninh đọc đến đoạn này trong lòng cũng hiện lên một số suy đoán, sau đó cô vẫn kiên nhẫn đọc thật nhanh nội dung tiếp theo.

Quả nhiên giống trong sách viết, Quý Thần Nham qua đời, bệnh viện cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận là do bệnh cũ tái phát.

Nhưng mà lúc này tất cả những người trong nhà đều bị đưa đi điều tra.

Không bao lâu sau thì được đưa về, chỉ là sau lần này Quý Tử Thư lập tức thôi học và nhập ngũ vào quân đội.

Dì Lưu cũng rời đi, dường như là cô ấy đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, không biết nên đi nơi nào.

Sau này cô ấy mới biết được nguyên nhân hóa ra là do đồ ăn mà cô ấy đưa cho Quý Thần Nham đã bị người khác hạ độc, mà người kia cũng chính là người mà cô ấy coi như là bạn tốt.

Thật ra một đám người này chính là bị gián điệp xúi giục, mà Phùng Giai, người vô cùng hiểu biết về nhà họ Quý cũng chính là chủ mưu.

Theo như cốt chuyện, thì người điều tra rõ chân tướng sự thật chính là Quý Tử Thư, trong vòng hai năm cậu đã đem hết tất cả những tên gián điệp cho dù là đang trú ngụ ở những nơi tối tăm nhất tóm sạch vào một lưới, đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu đã đem chính người mẹ ruột của mình đẩy vào ngục giam.

Cậu cũng oán hận “Khương Tuệ Ninh” không biết nhìn người hại cha,”Khương Tuệ Ninh” cũng bởi vì tự trách mà lựa chọn một nơi mơ hồ sống một mình hết cả một đời.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến cái lần Quý Thần Nham mang cơm cho cô khi cô mang thai, có lẽ là cùng một kịch bản, nhưng cô lại phát hiện ra sự khác lạ của nó.

‘Khương Tuệ Ninh’ thấy cô đóng notebook lại, cười xin lỗi nói: “Cô nói cô đã trở về đó được 9 năm rồi, chắc là mọi thứ đã thay đổi, anh ấy không có giống như trong mộng bị tôi hại chết, may quá, tôi cũng thấy yên tâm rồi.”

Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên nói gì, cô đứng dậy, vỗ vai cô ấy nói: “Sau này, chúng ta hãy sống tốt cuộc sống của mình nhé, nếu như cô không muốn làm việc ở đây nữa thì có thể quay lại thăm mẹ, bà ấy chắc là rất nhớ cô đấy.”

“Cảm ơn.” ‘Khương Tuệ Ninh’ ngoài việc nói cảm ơn ra thì dường như không biết nên nói thêm gì nữa, nếu là cô ấy, ở bên nào thì cuộc sống ở đó đều rất tồi tệ, nhưng Khương Tuệ Ninh thì ngược lại, ở chỗ nào cũng có thể sống rất tự do thoải mái, Khương Tuệ Ninh đã cùng mẹ vượt qua quãng thời gian đau khổ đó.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Về cơ bản đây chính là kiểu mà cô ấy thích, không hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng cũng là kiểu bạn tốt có thể kể cho nhau nghe những chuyện phiền muộn.Mùa đông cũng rất nhanh đã đến, Quý Thần Nham phải đi công tác xe một chuyến, sau đó lại bị thương và phải ở nhà dưỡng thương.“Khương Tuệ Ninh” nghĩ đã nhận được sự chăm sóc của anh, nên nhân dịp này cũng muốn có qua có lại chăm sóc anh, nhưng mà đã bị anh từ chối.Trong khoảng thời gian này, Quý Thần Nham vô cùng bận rộn, hai người thư ký kia cũng luôn ở nhà cô ấy làm việc, chính bản thân anh cũng thường xuyên ở thư phòng đến tận khuya, có thể là bởi vì quá bận rộn hay là quá mệt nhọc, nên rất lâu miệng vết thương mới có thể khép lại, cuối cùng còn phải đi bệnh viện Tam Bộ nằm viện.Rồi có một hôm dì Lưu bị trẹo chân, liền nhờ cô ấy đi đưa canh và đồ ăn cho Quý Thần Nham, cô ấy vừa đi ra khỏi đại viện không xa thì liền gặp vị bằng hữu kia.Người bạn kia cũng rất tự nhiên nhận lấy một phần đồ ăn kia mang đỡ cô ấy, sau đó còn đưa cô ấy đến tận cổng bệnh viện.Sau đó bệnh tình của Quý Thần Nham dường như càng nghiêm trọng hơn, nhưng anh vẫn vô cùng bận rộn, cơ bản thời gian đều làm ở trong bệnh viện.Khương Tuệ Ninh đọc đến đoạn này trong lòng cũng hiện lên một số suy đoán, sau đó cô vẫn kiên nhẫn đọc thật nhanh nội dung tiếp theo.Quả nhiên giống trong sách viết, Quý Thần Nham qua đời, bệnh viện cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận là do bệnh cũ tái phát.Nhưng mà lúc này tất cả những người trong nhà đều bị đưa đi điều tra.Không bao lâu sau thì được đưa về, chỉ là sau lần này Quý Tử Thư lập tức thôi học và nhập ngũ vào quân đội.Dì Lưu cũng rời đi, dường như là cô ấy đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, không biết nên đi nơi nào.Sau này cô ấy mới biết được nguyên nhân hóa ra là do đồ ăn mà cô ấy đưa cho Quý Thần Nham đã bị người khác hạ độc, mà người kia cũng chính là người mà cô ấy coi như là bạn tốt.Thật ra một đám người này chính là bị gián điệp xúi giục, mà Phùng Giai, người vô cùng hiểu biết về nhà họ Quý cũng chính là chủ mưu.Theo như cốt chuyện, thì người điều tra rõ chân tướng sự thật chính là Quý Tử Thư, trong vòng hai năm cậu đã đem hết tất cả những tên gián điệp cho dù là đang trú ngụ ở những nơi tối tăm nhất tóm sạch vào một lưới, đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu đã đem chính người mẹ ruột của mình đẩy vào ngục giam.Cậu cũng oán hận “Khương Tuệ Ninh” không biết nhìn người hại cha,”Khương Tuệ Ninh” cũng bởi vì tự trách mà lựa chọn một nơi mơ hồ sống một mình hết cả một đời.Khương Tuệ Ninh nghĩ đến cái lần Quý Thần Nham mang cơm cho cô khi cô mang thai, có lẽ là cùng một kịch bản, nhưng cô lại phát hiện ra sự khác lạ của nó.‘Khương Tuệ Ninh’ thấy cô đóng notebook lại, cười xin lỗi nói: “Cô nói cô đã trở về đó được 9 năm rồi, chắc là mọi thứ đã thay đổi, anh ấy không có giống như trong mộng bị tôi hại chết, may quá, tôi cũng thấy yên tâm rồi.”Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên nói gì, cô đứng dậy, vỗ vai cô ấy nói: “Sau này, chúng ta hãy sống tốt cuộc sống của mình nhé, nếu như cô không muốn làm việc ở đây nữa thì có thể quay lại thăm mẹ, bà ấy chắc là rất nhớ cô đấy.”“Cảm ơn.” ‘Khương Tuệ Ninh’ ngoài việc nói cảm ơn ra thì dường như không biết nên nói thêm gì nữa, nếu là cô ấy, ở bên nào thì cuộc sống ở đó đều rất tồi tệ, nhưng Khương Tuệ Ninh thì ngược lại, ở chỗ nào cũng có thể sống rất tự do thoải mái, Khương Tuệ Ninh đã cùng mẹ vượt qua quãng thời gian đau khổ đó.

Chương 505