Khi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, Thẩm Triệt đang ngồi bên giường nhìn hắn. Mặc dù không có người ngoài ở đây, nhưng Thẩm Triệt vẫn nghiêm nghị lẫm liệt, khiến cho Tiêu Thanh Ngạn có chút xem thường. “Ngươi…” Muốn mở miệng trêu chọc Thẩm Triệt vài câu, thì phát hiện cổ họng khô khốc nói không ra lời, không khỏi ho khan một tiếng. Thẩm Triệt liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà đã chuẩn bị sẵn trên bàn nhỏ đầu giường, đỡ hắn dậy uống vào mấy ngụm. “Ta đã cứu ngươi đó, đây là biểu cảm mà ngươi dành cho ân nhân cứu mạng sao?” Mặt Thẩm Triệt không thay đổi, đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Hoa Điêu lâu đã không còn, lần này ta không giết ngươi, cũng coi như trả ngươi một mạng.” Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, tác động đến vết thương trên người, liền nhe răng trợn mắt mà than đau. Lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn Thẩm Triệt: “Nếu biết Đoạn Hồn Chưởng đánh vào người đau như thế, thì ta đã không cứu ngươi rồi.” Khi hắn nói chuyện, mặt mày tươi cười, giống như đang trêu tức. Con ngươi đen láy thâm…

Truyện chữ