Khi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, Thẩm Triệt đang ngồi bên giường nhìn hắn. Mặc dù không có người ngoài ở đây, nhưng Thẩm Triệt vẫn nghiêm nghị lẫm liệt, khiến cho Tiêu Thanh Ngạn có chút xem thường. “Ngươi…” Muốn mở miệng trêu chọc Thẩm Triệt vài câu, thì phát hiện cổ họng khô khốc nói không ra lời, không khỏi ho khan một tiếng. Thẩm Triệt liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà đã chuẩn bị sẵn trên bàn nhỏ đầu giường, đỡ hắn dậy uống vào mấy ngụm. “Ta đã cứu ngươi đó, đây là biểu cảm mà ngươi dành cho ân nhân cứu mạng sao?” Mặt Thẩm Triệt không thay đổi, đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Hoa Điêu lâu đã không còn, lần này ta không giết ngươi, cũng coi như trả ngươi một mạng.” Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, tác động đến vết thương trên người, liền nhe răng trợn mắt mà than đau. Lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn Thẩm Triệt: “Nếu biết Đoạn Hồn Chưởng đánh vào người đau như thế, thì ta đã không cứu ngươi rồi.” Khi hắn nói chuyện, mặt mày tươi cười, giống như đang trêu tức. Con ngươi đen láy thâm…
Chương 29
Ngang NhauTác giả: Hỉ Biệt Bất Tương PhùngTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcKhi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, Thẩm Triệt đang ngồi bên giường nhìn hắn. Mặc dù không có người ngoài ở đây, nhưng Thẩm Triệt vẫn nghiêm nghị lẫm liệt, khiến cho Tiêu Thanh Ngạn có chút xem thường. “Ngươi…” Muốn mở miệng trêu chọc Thẩm Triệt vài câu, thì phát hiện cổ họng khô khốc nói không ra lời, không khỏi ho khan một tiếng. Thẩm Triệt liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà đã chuẩn bị sẵn trên bàn nhỏ đầu giường, đỡ hắn dậy uống vào mấy ngụm. “Ta đã cứu ngươi đó, đây là biểu cảm mà ngươi dành cho ân nhân cứu mạng sao?” Mặt Thẩm Triệt không thay đổi, đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Hoa Điêu lâu đã không còn, lần này ta không giết ngươi, cũng coi như trả ngươi một mạng.” Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, tác động đến vết thương trên người, liền nhe răng trợn mắt mà than đau. Lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn Thẩm Triệt: “Nếu biết Đoạn Hồn Chưởng đánh vào người đau như thế, thì ta đã không cứu ngươi rồi.” Khi hắn nói chuyện, mặt mày tươi cười, giống như đang trêu tức. Con ngươi đen láy thâm… Mọi người trên bờ sông kinh ngạc nhìn Thẩm Triệt đi ngược dòng người, tìm kiếm thân ảnh kia.Trước mắt Thẩm Triệt xẹt qua từng khuôn mặt.Cố tình lại không không có người kia.Tâm Thẩm Triệt càng ngày càng nặng nề, hi vọng vừa dấy lên, dần dần lụi tàn.Thẩm Triệt chậm rãi dừng chân lại, ngay một khắc đó, hắn đột nhiên choáng váng.Người kia đang đứng cách đó không xa, sánh vai cùng một người thiếu niên.Đó là người hắn đã nhớ nhung sáu cái xuân thu – Tiêu Thanh Ngạn.Bây giờ, khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú như trước, nhưng bên cạnh lại đứng một người khác.Thiếu niên kia phong thái tiêu sái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Ngạn, trong đáy mắt là tình ý nồng đậm không hề che giấu.Tiêu Thanh Ngạn đứng một hồi, thở dài một tiếng: “Ta không nhớ được chuyện trước kia, lại chỉ nhớ rõ cái tên này. Hôm nay buông bỏ, cũng coi như là cho bản thân một câu trả lời.”Thiếu niên cười vang nói: “Chúng ta không thèm quan tâm đến cái tên kỳ quái đó nữa, sau này ngươi và ta ngang nhau*, lưu lạc giang hồ, chẳng phải là rất tốt sao!”Hai người bước đi ngày càng xa, để lại một người ở phía sau, lệ rơi đầy mặt.
Mọi người trên bờ sông kinh ngạc nhìn Thẩm Triệt đi ngược dòng người, tìm kiếm thân ảnh kia.
Trước mắt Thẩm Triệt xẹt qua từng khuôn mặt.
Cố tình lại không không có người kia.
Tâm Thẩm Triệt càng ngày càng nặng nề, hi vọng vừa dấy lên, dần dần lụi tàn.
Thẩm Triệt chậm rãi dừng chân lại, ngay một khắc đó, hắn đột nhiên choáng váng.
Người kia đang đứng cách đó không xa, sánh vai cùng một người thiếu niên.
Đó là người hắn đã nhớ nhung sáu cái xuân thu – Tiêu Thanh Ngạn.
Bây giờ, khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú như trước, nhưng bên cạnh lại đứng một người khác.
Thiếu niên kia phong thái tiêu sái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Ngạn, trong đáy mắt là tình ý nồng đậm không hề che giấu.
Tiêu Thanh Ngạn đứng một hồi, thở dài một tiếng: “Ta không nhớ được chuyện trước kia, lại chỉ nhớ rõ cái tên này. Hôm nay buông bỏ, cũng coi như là cho bản thân một câu trả lời.”
Thiếu niên cười vang nói: “Chúng ta không thèm quan tâm đến cái tên kỳ quái đó nữa, sau này ngươi và ta ngang nhau*, lưu lạc giang hồ, chẳng phải là rất tốt sao!”
Hai người bước đi ngày càng xa, để lại một người ở phía sau, lệ rơi đầy mặt.
Ngang NhauTác giả: Hỉ Biệt Bất Tương PhùngTruyện Đam Mỹ, Truyện NgượcKhi Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại, Thẩm Triệt đang ngồi bên giường nhìn hắn. Mặc dù không có người ngoài ở đây, nhưng Thẩm Triệt vẫn nghiêm nghị lẫm liệt, khiến cho Tiêu Thanh Ngạn có chút xem thường. “Ngươi…” Muốn mở miệng trêu chọc Thẩm Triệt vài câu, thì phát hiện cổ họng khô khốc nói không ra lời, không khỏi ho khan một tiếng. Thẩm Triệt liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà đã chuẩn bị sẵn trên bàn nhỏ đầu giường, đỡ hắn dậy uống vào mấy ngụm. “Ta đã cứu ngươi đó, đây là biểu cảm mà ngươi dành cho ân nhân cứu mạng sao?” Mặt Thẩm Triệt không thay đổi, đặt chén trà xuống, đứng lên nói: “Hoa Điêu lâu đã không còn, lần này ta không giết ngươi, cũng coi như trả ngươi một mạng.” Tiêu Thanh Ngạn xì cười một tiếng, tác động đến vết thương trên người, liền nhe răng trợn mắt mà than đau. Lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn Thẩm Triệt: “Nếu biết Đoạn Hồn Chưởng đánh vào người đau như thế, thì ta đã không cứu ngươi rồi.” Khi hắn nói chuyện, mặt mày tươi cười, giống như đang trêu tức. Con ngươi đen láy thâm… Mọi người trên bờ sông kinh ngạc nhìn Thẩm Triệt đi ngược dòng người, tìm kiếm thân ảnh kia.Trước mắt Thẩm Triệt xẹt qua từng khuôn mặt.Cố tình lại không không có người kia.Tâm Thẩm Triệt càng ngày càng nặng nề, hi vọng vừa dấy lên, dần dần lụi tàn.Thẩm Triệt chậm rãi dừng chân lại, ngay một khắc đó, hắn đột nhiên choáng váng.Người kia đang đứng cách đó không xa, sánh vai cùng một người thiếu niên.Đó là người hắn đã nhớ nhung sáu cái xuân thu – Tiêu Thanh Ngạn.Bây giờ, khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú như trước, nhưng bên cạnh lại đứng một người khác.Thiếu niên kia phong thái tiêu sái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thanh Ngạn, trong đáy mắt là tình ý nồng đậm không hề che giấu.Tiêu Thanh Ngạn đứng một hồi, thở dài một tiếng: “Ta không nhớ được chuyện trước kia, lại chỉ nhớ rõ cái tên này. Hôm nay buông bỏ, cũng coi như là cho bản thân một câu trả lời.”Thiếu niên cười vang nói: “Chúng ta không thèm quan tâm đến cái tên kỳ quái đó nữa, sau này ngươi và ta ngang nhau*, lưu lạc giang hồ, chẳng phải là rất tốt sao!”Hai người bước đi ngày càng xa, để lại một người ở phía sau, lệ rơi đầy mặt.