Trước mắt Phùng Tranh là một mảnh hắc ám, tựa như linh hồn thoát ly khỏi xác phàm, phiêu lãng giữa màn sương mờ ảo, không thể chạm tới chút chân thực nào. Trong lòng nàng dâng lên từng tia nghi hoặc: nàng lờ mờ nhớ rằng mình đã chết, giờ đây là chuyện gì vậy? “Meo meo meo——” Bỗng vang lên từng tiếng mèo kêu dồn dập, nghe thật gấp gáp. Nghe tiếng mèo quen thuộc ấy, nghi hoặc trong lòng Phùng Tranh lại càng sâu sắc hơn. Tiếng mèo này, hình như là—— … Lóc cóc, tiếng vó ngựa vang vọng, chẳng bao lâu sau, một thiếu niên cưỡi ngựa từ xa tiến lại gần. Thiếu niên mặc trường sam màu đen, càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc, đôi mắt sáng lạnh như sao. Trên đường không thấy bóng dáng người qua lại, chỉ có cỏ cây ven đường cao ngang người đang tùy ý mọc lên trong tiết xuân. Thiếu niên ghì cương ngựa, con tuấn mã dưới thân liền chậm lại. Hắn xoay người xuống ngựa, đảo mắt nhìn quanh, rồi rảo bước đến chỗ có cỏ cây um tùm nhất. Con ngựa đen lớn bị để lại phía sau lặng lẽ nhìn bóng dáng chủ nhân…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...