“A huynh, nương nằm im không nhúc nhích, có phải đã chết rồi không? Hu hu, muội không muốn, muội không muốn nương chết, Nhị Nha muốn có nương…” Thanh âm gì vậy? Ồn ào quá. Vân Sương khẽ nhíu mày, từ trong hắc ám mịt mù cố gắng thoát ra. Đôi mắt nàng hé mở, ánh dương rực rỡ buổi sớm lập tức khiến đôi mắt đau nhói. Nàng vô thức nghiêng đầu nhắm mắt lại, rồi chầm chậm mở ra, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh vật trước mắt. Trong gian nhà tồi tàn, vách tường loang lổ, ngoài bộ bàn ghế xiêu vẹo thì không có lấy một món đồ tử tế, bên vách có mấy cái giỏ tre méo mó chất chồng lên nhau, và… Hai đứa trẻ đang ôm nhau chặt bên đống giỏ tre ấy. Chúng gầy nhom, bẩn thỉu chẳng khác nào hai con khỉ lấm lem vừa lăn lộn trong bùn, đôi mắt tròn xoe đầy hoảng hốt nhìn chằm chằm nàng, cứ như ban ngày ban mặt thấy một cương thi nhảy ra khỏi quan tài. Không, phải là nàng mới là người nên kinh hoảng mới đúng! Dẫu mang danh “Vân Sương – đóa cảnh hoa thiết huyết” nơi đô thành, Vân Sương lúc này cũng không khỏi sững…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...