Tháng Sáu, trời đỏ như thiêu, Tô Lưu Nguyệt nâng một quyển sách, ngồi nhàn nhã dưới tán cây hoè to giữa sân, ung dung thưởng thức trang sách cũ kỹ.
“A huynh, nương nằm im không nhúc nhích, có phải đã chết rồi không? Hu hu, muội không muốn, muội không muốn nương chết, Nhị Nha muốn có nương…” Thanh âm gì vậy? Ồn ào quá.
Khi Từ Tĩnh tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng cổ kính, tuy nhiên cách bài trí lại đơn sơ mộc mạc. Trong không khí thoang thoảng hương liệu thuốc bắc nồng đậm. Nàng khẽ giật mình, thoáng nghĩ rằng mình vẫn chưa tỉnh hẳn.