Tháng Sáu, trời đỏ như thiêu, Tô Lưu Nguyệt nâng một quyển sách, ngồi nhàn nhã dưới tán cây hoè to giữa sân, ung dung thưởng thức trang sách cũ kỹ. Tiếng ve râm ran bên tai, gió nóng thỉnh thoảng lướt qua mặt, song thiếu nữ dưới gốc cây tựa hồ không hề bị ảnh hưởng chút nào. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ lướt nhẹ trên trang sách đã ngả vàng theo năm tháng. Bên cạnh, Nhĩ An lo lắng đến đỏ cả vành mắt, nhưng thấy tiểu thư nhà mình vẫn trầm ổn như núi Thái, nàng có đầy một bụng lời muốn nói cũng không dám hé miệng. Cũng thật kỳ lạ, từ sau khi tiểu thư tỉnh lại hai ngày trước, cả con người dường như thay đổi hoàn toàn. Rõ ràng chuyện hôm nay, người nên nóng lòng và lo lắng nhất phải là tiểu thư mới đúng! Nhĩ An đang lo lắng nhìn về phía cổng sân thì chợt một giọng nữ hơi khàn khàn cất lên, bình thản hỏi: “Nhĩ Tư kia, chẳng phải nói đi lấy ít điểm tâm mang trà sao? Sao lâu như vậy còn chưa quay lại?” Giọng nói không nhanh không chậm, không chút gợn sóng, nhưng lại khiến Nhĩ An – vốn đã guilty…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...