Trên đường tan làm về nhà, Giang Mạn Sanh nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt vọng ra từ khe tường. Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Đồng hồ điện thoại hiển thị 19:00. Trời vẫn còn le lói ánh sáng. Quán ăn bình dân dưới khu chung cư cũ đã chật kín người. Mùi thịt nướng thơm lừng, hơi nóng từ những chiếc nồi hấp bốc lên nghi ngút. Giang Mạn Sanh ngước nhìn lên bầu trời đang phủ đầy khói từ các quán ăn. Những đám mây không biết từ khi nào đã nhuốm màu cam hồng, treo lơ lửng nơi chân trời xa xăm. Thật khó để không nghĩ rằng tiếng mèo kêu đó chỉ là ảo giác. Một là vì hôm nay phòng ban họp cả ngày, đầu óc cô đã mệt đến độ không thể suy nghĩ gì thêm, cả người như muốn ngất đi. Hai là vì cái khe hở trên tường kia chỉ là một đường nứt nhỏ và hẹp, làm sao có thể có con mèo chui vào được chứ? Hơn nữa chỉ có một tiếng kêu ngắn ngủi rồi thôi, bây giờ lại im ắng như bất kỳ buổi chiều tà bình thường nào khác. … Thật sự không còn sức để nghĩ ngợi nhiều. Cô nâng chiếc túi tote đựng laptop đang phồng lên…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...