Tam sinh tam thế, do ta không an phận, chấp nhận luân hồi. Ngoảnh mặt quên đi, đã quá nhị thế. Quay đầu nhìn lại Vong Xuyên hà bên dưới Nại Hà kiều, nước sông tịnh mặc sắc bất phù bất động[1], tĩnh lặng tựa như đã chết, vô sinh vô niệm[2] Bước đến Vọng Hương Đài, lão phu nhân đã chờ sẵn đưa ta một chén Mạnh Bà Trà. Không chút ngần ngại, ta tiếp nhận trà từ lão nhân gương mặt từ ái. Cúi đầu ngắm nhìn, nước sông mặc sắc đun thành trà, trong suốt đến tận đáy… vô trần vô ai[3]. Đột nhiên nhớ lại hương vị trà này, kiếp trước cũng đã từng đến, từng uống qua. “Nhớ được hương vị trà sao?” lời nói như phát ra từ đáy lòng. Ngẩng đầu nhìn, chợt thấy ánh mắt đen không chút ánh sáng của lão phu nhân đang chăm chú nhìn ta. “Vô sắc vô vị” ta mỉm cười Lão phu nhân gật đầu “Vô sắc vô vị, vô tình vô dục[4], uống rồi sẽ quên hết mọi chuyện tiền sinh” “Ta có tam sinh, hiện đã quá hai kiếp…” nước trong chén nổi lên gợn sóng, tâm đã bình lặng, tình lại long đong. _______________________ Ta vốn là một cây…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...