CHƯƠNG 1. “Đã rất khó phẫu thuật.” “...... Ừm.” “Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.” “Tôi còn có thể sống bao lâu?” “...... Người nhà cậu có đây không?” “Không cần để họ biết, cám ơn ngài.” Chết cũng không đáng sợ. Mỗi người rốt cuộc cũng sẽ chết. Thế nhưng nếu đối với thế giới này vẫn còn chưa muốn xa rời, chết rồi về sau có thể đầu thai hay không? Không thể đầu thai cũng không lo. Nhưng nếu không thể đầu thai, tôi sẽ không gặp lại người kia. Ra khỏi phòng khám và chữa bệnh, buông tay nhẹ nhàng để cửa đóng lại, phát ra ‘cách” một tiếng. Mùi vị bệnh viện… đến giờ cũng không thích được loại hương vị này, hiện tại lại càng chán ghét. Thấy tôi đi ra, một bà lão hoang mang rối loạn khẩn trương đứng lên lướt qua tôi đẩy cửa vào. Nhìn vẻ mặt dơ bẩn đầy nếp nhăn của bà ta, tôi nhíu nhíu mày. “Mau mau mau!” Tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai hộ sĩ phụ xe đẩy vội vàng chạy tới, một người đàn ông có vẻ cao lớn nửa sống nửa chết nằm trên đó, tay run rẩy. Chưa từng có cảm giác…
Tác giả: