CHƯƠNG 1. “Đã rất khó phẫu thuật.” “...... Ừm.” “Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.” “Tôi còn có thể sống bao lâu?” “...... Người nhà cậu có đây không?” “Không cần để họ biết, cám ơn ngài.”
Mùa xuân năm 1993. Vùng ngoại ô thành phố A bên trong một tòa biệt thự. Bác Lam nằm trên võng bên trong biệt thự lâm viên, trên mặt đặt một quyển sách, một bên nghe nhạc một bên ngủ gà ngủ gật. “A Lam! A Lam!” “Lam thiếu gia!”