Tác giả:

CHƯƠNG 1 Hà Duy là cô nhi không cha không mẹ, một thân một mình. Thế nên mỗi khi tan tầm về nhà, xem xong anime, chơi game chán chê, cậu sẽ ngẫm xem bản thân sẽ chết kiểu gì. Lớn thì động đất bùng nổ sóng thần đánh úp zombie đột kích, nhỏ thì uống nước sặc chết đi đường té chết thức khuya mệt chết… Tóm lại, bất cứ cách chết nào có thể nghĩ đến cậu đều nghiêm túc suy xét một phen.Ngay lúc cậu tự nhận là bất luận chết kiểu chi cũng có thể ung dung đối mặt thì cậu bị bẫy chết, bị một tiểu thuyết thái giám chậm chạp không chịu kết thúc gài bẫy! *tiểu thuyết thái giám: tiểu thuyết bị ngừng giữa chừng aka những cái hố vĩnh viễn không được lấp :v Theo lý thuyết, tố chất tâm lý của trạch nam không nên kém cỏi như vậy, thời nay đã xưng là trạch, ai chẳng kinh qua ngàn hố, giẫm qua vạn lôi? Tục ngữ nói rất hay, lạn vĩ chạy khắp nơi, thái giám đông như chó. Chưa đụng lạn vĩ bao giờ ngại nói mình từng đọc truyện mạng, chưa từng gặp thái giám càng không nên nhận là độc giả. *lạn vĩ: ý chỉ tình…

Chương 100

Hệ Thống Nữ Thần Của Trai ThẳngTác giả: Long ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Tiên HiệpCHƯƠNG 1 Hà Duy là cô nhi không cha không mẹ, một thân một mình. Thế nên mỗi khi tan tầm về nhà, xem xong anime, chơi game chán chê, cậu sẽ ngẫm xem bản thân sẽ chết kiểu gì. Lớn thì động đất bùng nổ sóng thần đánh úp zombie đột kích, nhỏ thì uống nước sặc chết đi đường té chết thức khuya mệt chết… Tóm lại, bất cứ cách chết nào có thể nghĩ đến cậu đều nghiêm túc suy xét một phen.Ngay lúc cậu tự nhận là bất luận chết kiểu chi cũng có thể ung dung đối mặt thì cậu bị bẫy chết, bị một tiểu thuyết thái giám chậm chạp không chịu kết thúc gài bẫy! *tiểu thuyết thái giám: tiểu thuyết bị ngừng giữa chừng aka những cái hố vĩnh viễn không được lấp :v Theo lý thuyết, tố chất tâm lý của trạch nam không nên kém cỏi như vậy, thời nay đã xưng là trạch, ai chẳng kinh qua ngàn hố, giẫm qua vạn lôi? Tục ngữ nói rất hay, lạn vĩ chạy khắp nơi, thái giám đông như chó. Chưa đụng lạn vĩ bao giờ ngại nói mình từng đọc truyện mạng, chưa từng gặp thái giám càng không nên nhận là độc giả. *lạn vĩ: ý chỉ tình… CHƯƠNG 100 PN1Mãi khi tiến vào cánh cửa Hắc Sát, Hà Duy vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.Cậu nhìn Đoan Thanh, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng chẳng đủ.Theo lý, cậu nên thấy lạ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có chút gượng gạo nào.Là cậu phóng thích thuật tụ hồn, cậu biết rõ hơn ai hết rằng bọn họ là một người, ký ức giống nhau, linh hồn giống nhau, tất cả chồng lên nhau lại càng bộc lộ vô vàn điểm chung.Bọn họ vốn nên như thế, chỉ như vậy mới thực sự trọn vẹn.Đến đại lục Đấu Linh, hai người đáp xuống đỉnh Thanh Loan, Đoan Thanh trực tiếp ôm cậu vào điện. Hà Duy cực kỳ tự giác, không đợi hắn cúi xuống đã ngẩng đầu, chủ động hôn hắn.Nhớ vô cùng, Hà Duy quả thực không thể tưởng tượng mình trải qua một tháng như thế nào, có thể gặp lại người này, mọi ý định đều biến mất, thiết nghĩ chỉ cần ở bên hắn thì sao cũng tốt. Tâm tình được thỏa mãn càng chứng tỏ, chứng tỏ cậu đích xác đang ở bên hắn.Mà thân cận da thịt là cách tỏ bày tốt nhất.Đoan Thanh còn gấp gáp hơn cậu, Hà Duy chỉ đợi một tháng, nhưng hắn đã đợi tròn chín trăm năm.Tuy rằng Hà Duy hồn tán ngay cạnh hắn, song hồn phách hư vô thoắt ẩn thoắt hiện, bất chấp không gian. Muốn thu thập hồn phách hỗn độn của cậu phải mất chừng ba trăm năm, mà như vậy vẫn chưa khiến cậu sống lại được.Đã khóa chặt hồn phách, ngặt nỗi tinh thần lại thất lạc.Hà Duy không thuộc về đại lục Đấu Linh, nên tinh thần cậu cũng không ở đây, việc này đối với Đoan Thanh chẳng khác nào một tiếng sấm rền.Nhưng hắn chẳng đời nào bỏ cuộc.Sáu trăm năm tiếp theo, hắn từ bỏ ý niệm diệt thế, chỉ chuyên tâm đề cao tu vi, rồi tìm đến quê nhà của Hà Duy.Cũng may hắn từng có một lần kinh nghiệm, cộng thêm hồn phách Hà Duy dẫn đường, rốt cuộc cũng tìm được tinh thần của cậu.Hồn thần dung hợp mới là hồi sinh chân chính.Song thế này vẫn chưa kết thúc, Hà Duy sinh ra đã thiếu một phách, nếu không thể bổ sung, chung quy vẫn gặp nguy hiểm.Do vậy, hắn sẽ cho cậu.Vốn thuộc về cậu, hiện tại trả lại cho cậu.Khoảnh khắc l*n đ*nh, Hà Duy mơ màng thấy được mảnh trăng rằm bé xinh kia.Tận khi nó dung nhập vào cơ thể, Hà Duy mới trợn to mắt: “Đây… đây là…”Đoan Thanh cúi đầu ngậm môi cậu, sau đó ưỡn thẳng người, chôn sâu vào lần nữa, mãi tới lúc người dưới thân phát ra tiếng r*n r* khó nhịn, hắn mới chau mày, tình yêu ngập đầy trong đôi mắt đen như muốn tràn ra ngoài.Với hắn, thiếu hồn phách cùng lắm là đau đớn trăm năm một lần, nhưng so với việc mất đi cậu, nỗi khổ ấy có đáng chi.— chỉ cần giữ được em, ta tình nguyện đánh đổi tất cả.

CHƯƠNG 100 PN1

Mãi khi tiến vào cánh cửa Hắc Sát, Hà Duy vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.

Cậu nhìn Đoan Thanh, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng chẳng đủ.

Theo lý, cậu nên thấy lạ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có chút gượng gạo nào.

Là cậu phóng thích thuật tụ hồn, cậu biết rõ hơn ai hết rằng bọn họ là một người, ký ức giống nhau, linh hồn giống nhau, tất cả chồng lên nhau lại càng bộc lộ vô vàn điểm chung.

Bọn họ vốn nên như thế, chỉ như vậy mới thực sự trọn vẹn.

Đến đại lục Đấu Linh, hai người đáp xuống đỉnh Thanh Loan, Đoan Thanh trực tiếp ôm cậu vào điện. Hà Duy cực kỳ tự giác, không đợi hắn cúi xuống đã ngẩng đầu, chủ động hôn hắn.

Nhớ vô cùng, Hà Duy quả thực không thể tưởng tượng mình trải qua một tháng như thế nào, có thể gặp lại người này, mọi ý định đều biến mất, thiết nghĩ chỉ cần ở bên hắn thì sao cũng tốt. Tâm tình được thỏa mãn càng chứng tỏ, chứng tỏ cậu đích xác đang ở bên hắn.

Mà thân cận da thịt là cách tỏ bày tốt nhất.

Đoan Thanh còn gấp gáp hơn cậu, Hà Duy chỉ đợi một tháng, nhưng hắn đã đợi tròn chín trăm năm.

Tuy rằng Hà Duy hồn tán ngay cạnh hắn, song hồn phách hư vô thoắt ẩn thoắt hiện, bất chấp không gian. Muốn thu thập hồn phách hỗn độn của cậu phải mất chừng ba trăm năm, mà như vậy vẫn chưa khiến cậu sống lại được.

Đã khóa chặt hồn phách, ngặt nỗi tinh thần lại thất lạc.

Hà Duy không thuộc về đại lục Đấu Linh, nên tinh thần cậu cũng không ở đây, việc này đối với Đoan Thanh chẳng khác nào một tiếng sấm rền.

Nhưng hắn chẳng đời nào bỏ cuộc.

Sáu trăm năm tiếp theo, hắn từ bỏ ý niệm diệt thế, chỉ chuyên tâm đề cao tu vi, rồi tìm đến quê nhà của Hà Duy.

Cũng may hắn từng có một lần kinh nghiệm, cộng thêm hồn phách Hà Duy dẫn đường, rốt cuộc cũng tìm được tinh thần của cậu.

Hồn thần dung hợp mới là hồi sinh chân chính.

Song thế này vẫn chưa kết thúc, Hà Duy sinh ra đã thiếu một phách, nếu không thể bổ sung, chung quy vẫn gặp nguy hiểm.

Do vậy, hắn sẽ cho cậu.

Vốn thuộc về cậu, hiện tại trả lại cho cậu.

Khoảnh khắc l*n đ*nh, Hà Duy mơ màng thấy được mảnh trăng rằm bé xinh kia.

Tận khi nó dung nhập vào cơ thể, Hà Duy mới trợn to mắt: “Đây… đây là…”

Đoan Thanh cúi đầu ngậm môi cậu, sau đó ưỡn thẳng người, chôn sâu vào lần nữa, mãi tới lúc người dưới thân phát ra tiếng r*n r* khó nhịn, hắn mới chau mày, tình yêu ngập đầy trong đôi mắt đen như muốn tràn ra ngoài.

Với hắn, thiếu hồn phách cùng lắm là đau đớn trăm năm một lần, nhưng so với việc mất đi cậu, nỗi khổ ấy có đáng chi.

— chỉ cần giữ được em, ta tình nguyện đánh đổi tất cả.

Hệ Thống Nữ Thần Của Trai ThẳngTác giả: Long ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Tiên HiệpCHƯƠNG 1 Hà Duy là cô nhi không cha không mẹ, một thân một mình. Thế nên mỗi khi tan tầm về nhà, xem xong anime, chơi game chán chê, cậu sẽ ngẫm xem bản thân sẽ chết kiểu gì. Lớn thì động đất bùng nổ sóng thần đánh úp zombie đột kích, nhỏ thì uống nước sặc chết đi đường té chết thức khuya mệt chết… Tóm lại, bất cứ cách chết nào có thể nghĩ đến cậu đều nghiêm túc suy xét một phen.Ngay lúc cậu tự nhận là bất luận chết kiểu chi cũng có thể ung dung đối mặt thì cậu bị bẫy chết, bị một tiểu thuyết thái giám chậm chạp không chịu kết thúc gài bẫy! *tiểu thuyết thái giám: tiểu thuyết bị ngừng giữa chừng aka những cái hố vĩnh viễn không được lấp :v Theo lý thuyết, tố chất tâm lý của trạch nam không nên kém cỏi như vậy, thời nay đã xưng là trạch, ai chẳng kinh qua ngàn hố, giẫm qua vạn lôi? Tục ngữ nói rất hay, lạn vĩ chạy khắp nơi, thái giám đông như chó. Chưa đụng lạn vĩ bao giờ ngại nói mình từng đọc truyện mạng, chưa từng gặp thái giám càng không nên nhận là độc giả. *lạn vĩ: ý chỉ tình… CHƯƠNG 100 PN1Mãi khi tiến vào cánh cửa Hắc Sát, Hà Duy vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.Cậu nhìn Đoan Thanh, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng chẳng đủ.Theo lý, cậu nên thấy lạ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có chút gượng gạo nào.Là cậu phóng thích thuật tụ hồn, cậu biết rõ hơn ai hết rằng bọn họ là một người, ký ức giống nhau, linh hồn giống nhau, tất cả chồng lên nhau lại càng bộc lộ vô vàn điểm chung.Bọn họ vốn nên như thế, chỉ như vậy mới thực sự trọn vẹn.Đến đại lục Đấu Linh, hai người đáp xuống đỉnh Thanh Loan, Đoan Thanh trực tiếp ôm cậu vào điện. Hà Duy cực kỳ tự giác, không đợi hắn cúi xuống đã ngẩng đầu, chủ động hôn hắn.Nhớ vô cùng, Hà Duy quả thực không thể tưởng tượng mình trải qua một tháng như thế nào, có thể gặp lại người này, mọi ý định đều biến mất, thiết nghĩ chỉ cần ở bên hắn thì sao cũng tốt. Tâm tình được thỏa mãn càng chứng tỏ, chứng tỏ cậu đích xác đang ở bên hắn.Mà thân cận da thịt là cách tỏ bày tốt nhất.Đoan Thanh còn gấp gáp hơn cậu, Hà Duy chỉ đợi một tháng, nhưng hắn đã đợi tròn chín trăm năm.Tuy rằng Hà Duy hồn tán ngay cạnh hắn, song hồn phách hư vô thoắt ẩn thoắt hiện, bất chấp không gian. Muốn thu thập hồn phách hỗn độn của cậu phải mất chừng ba trăm năm, mà như vậy vẫn chưa khiến cậu sống lại được.Đã khóa chặt hồn phách, ngặt nỗi tinh thần lại thất lạc.Hà Duy không thuộc về đại lục Đấu Linh, nên tinh thần cậu cũng không ở đây, việc này đối với Đoan Thanh chẳng khác nào một tiếng sấm rền.Nhưng hắn chẳng đời nào bỏ cuộc.Sáu trăm năm tiếp theo, hắn từ bỏ ý niệm diệt thế, chỉ chuyên tâm đề cao tu vi, rồi tìm đến quê nhà của Hà Duy.Cũng may hắn từng có một lần kinh nghiệm, cộng thêm hồn phách Hà Duy dẫn đường, rốt cuộc cũng tìm được tinh thần của cậu.Hồn thần dung hợp mới là hồi sinh chân chính.Song thế này vẫn chưa kết thúc, Hà Duy sinh ra đã thiếu một phách, nếu không thể bổ sung, chung quy vẫn gặp nguy hiểm.Do vậy, hắn sẽ cho cậu.Vốn thuộc về cậu, hiện tại trả lại cho cậu.Khoảnh khắc l*n đ*nh, Hà Duy mơ màng thấy được mảnh trăng rằm bé xinh kia.Tận khi nó dung nhập vào cơ thể, Hà Duy mới trợn to mắt: “Đây… đây là…”Đoan Thanh cúi đầu ngậm môi cậu, sau đó ưỡn thẳng người, chôn sâu vào lần nữa, mãi tới lúc người dưới thân phát ra tiếng r*n r* khó nhịn, hắn mới chau mày, tình yêu ngập đầy trong đôi mắt đen như muốn tràn ra ngoài.Với hắn, thiếu hồn phách cùng lắm là đau đớn trăm năm một lần, nhưng so với việc mất đi cậu, nỗi khổ ấy có đáng chi.— chỉ cần giữ được em, ta tình nguyện đánh đổi tất cả.

Chương 100