Khi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời. Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn. Hợp đồng giữa tôi và nhà họ Cố được ký mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như thế. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong thư phòng. Một thiếu niên non nớt quỳ một chân, trịnh trọng đeo nhẫn kim cương lên tay cô gái. Hóa ra, dù chủ nghĩa không kết hôn có kiên định đến đâu, cũng sẽ tan vỡ trước người con gái anh ta yêu. Vì thế, khi nhà họ Cố đề nghị gia hạn hợp đồng, tôi đã từ chối. Tôi ham tiền, tôi háo sắc, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Cố Thâm là một người kỳ lạ trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, nhưng lại chẳng gần gũi nữ sắc. Không chỉ không yêu đương, anh ta còn tuyên bố kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Giới…
Chương 7
Hợp Đồng Hết Hạn, Tình Cảm Cũng ThếTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngKhi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời. Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn. Hợp đồng giữa tôi và nhà họ Cố được ký mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như thế. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong thư phòng. Một thiếu niên non nớt quỳ một chân, trịnh trọng đeo nhẫn kim cương lên tay cô gái. Hóa ra, dù chủ nghĩa không kết hôn có kiên định đến đâu, cũng sẽ tan vỡ trước người con gái anh ta yêu. Vì thế, khi nhà họ Cố đề nghị gia hạn hợp đồng, tôi đã từ chối. Tôi ham tiền, tôi háo sắc, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Cố Thâm là một người kỳ lạ trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, nhưng lại chẳng gần gũi nữ sắc. Không chỉ không yêu đương, anh ta còn tuyên bố kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Giới… Tôi không hiểu tại sao Cố Thâm không cho tôi rời đi.Anh ta nổi cơn thịnh nộ, giấu hết chứng minh thư và hộ chiếu của tôi đi.Anh ta ra lệnh cho tất cả mọi người theo dõi tôi, tôi buộc phải ở lại Cố gia.Cố Thâm cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày 24 tiếng đồng hồ theo dõi tôi, ngay cả khi tôi đi vệ sinh cũng phải đứng canh ngoài cửa.Khi Có phu nhân đến, mặt bà ấy đầy vẻ mãn nguyện, bà ấy khuyên tôi:“Thanh Nguyệt, A Thâm đối với con rất đặc biệt, nó chỉ cứng miệng thôi, thực ra là không muốn con rời đi.”Tôi suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu cái "đặc biệt" này là có ý gì?Trước đây khi tôi chủ động lấy lòng anh ta, anh ta lại thờ ơ không thèm đếm xỉa.Không thể nào tôi sắp rời đi rồi, Cố Thâm lại lưu luyến không muốn?Thế là tôi tìm Cổ Thâm, muốn nói chuyện với anh ta.“Tại sao không cho tôi rời đi?”Tôi nhớ lại lời nói trước đó, lập lại một lần nữa:“Tôi không có sở thích chen chân vào tình cảm của người khác.”Cổ Thâm nói: “Không phải chen chân.”“Ồ, vậy là Hứa Nặc Nặc là người thứ ba rồi?”“Không phải.”Cố Thâm có vẻ hơi lo lâng, liên tục vô thức gõ ngón tay:“Cô không phải, Nặc Nặc cũng không phải.”Tôi bị anh ta làm cho choáng váng, hỏi thẳng: “Vậy anh có ý gì?”Cổ Thâm im lặng một lát:“Cô phải ở lại, giúp tôi giải quyết d*c v*ng.”Cổ Thâm trước đây là bông hoa trên đỉnh núi cao không gần nữ sắc.Từ khi lần đầu biết mùi đời, d*c v*ng trở nên cực kỳ nặng nề, không phát tiết sẽ trở nên cáu kỉnh dễ nổi giận.“Anh có thể đi tìm Hứa Nặc Nặc.”“Không được, tôi và cô ấy không kết hôn.”“Vậy thì kết hôn đi.”"Nặc Nặc nói sẽ chu cấp cho ba đứa em trai học đến khi tốt nghiệp đại học, rồi mới xem xét chuyện kết hôn.”Cố Thâm nhìn chăm châm ra ngoài cửa số một lúc, rồi quay đầu lại, như đang giải thích:“Nặc Nặc cô ấy khác cô, chỉ khi kết hôn mới chịu thân mật với tôi...”Khác nhau cái gì? Câu nói này gần như khiến tôi nghẹt thở.Bởi vì Hứa Nặc Nặc đơn thuần, bởi vì Cố Thâm thích cô ấy, tôn trọng cô ấy, nên không muốn tìm cô ấy để phát tiết.Còn tôi thì sao, trong mắt anh ta, hạ tiện rẻ mạt, muốn dùng lúc nào. thì dùng.Vì thế, trước khi anh ta kết hôn với Hứa Nặc Nặc, tôi đều phải ở lại.Ở lại để giải quyết d*c v*ng cho anh ta, ở lại để giảm áp lực cho anh ta.“Nếu anh muốn tìm phụ nữ, có rất nhiều, không cần phải nhất định ép buộc tôi.”Tôi mệt mỏi day day thái dương.Có lẽ là nghe quá nhiều lời làm tổn thương người khác, những lời hạ thấp từng khiến tôi đau đớn xẻ lòng, khổ sở.Giờ đây chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức không muốn ở lại Cố gia nữa.Nhưng Cổ Thâm dường như không nghe thấy lời tôi nói.Chỉ nhìn ra ngoài cửa số, mặt không biểu cảm ra lệnh cho tôi:“Tối nay tôi sẽ đến tìm cô, cô tâm rửa sạch sẽ rồi đợi tôi."Người giàu có thật sự rất giỏi giảm đạp lên lòng tự trọng của người khác, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã có thể giết người không thấy máu.Anh ta phớt lờ sự từ chối của tôi, bỏ qua sự phản kháng của tôi, chỉ đơn giản là một mệnh lệnh.Nhưng tối đó tôi không đợi được Cổ Thâm.Vì Hứa Nặc Nặc dầm mưa bị sốt cao, một cú điện thoại đã gọi Có Thâm đi mất.Mấy ngày nay Cố Thâm canh tôi rất chặt, mỗi cánh cửa đều khóa chặt, sợ tôi rời đi.Nhưng hôm nay anh ta đi quá vội vàng, vừa gặp Hứa Nặc Nặc là anh ta đã hoảng loạn.Vì thế quên khóa cửa, cũng quên mất tôi đang ở trong phòng.
Tôi không hiểu tại sao Cố Thâm không cho tôi rời đi.
Anh ta nổi cơn thịnh nộ, giấu hết chứng minh thư và hộ chiếu của tôi đi.
Anh ta ra lệnh cho tất cả mọi người theo dõi tôi, tôi buộc phải ở lại Cố gia.
Cố Thâm cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày 24 tiếng đồng hồ theo dõi tôi, ngay cả khi tôi đi vệ sinh cũng phải đứng canh ngoài cửa.
Khi Có phu nhân đến, mặt bà ấy đầy vẻ mãn nguyện, bà ấy khuyên tôi:
“Thanh Nguyệt, A Thâm đối với con rất đặc biệt, nó chỉ cứng miệng thôi, thực ra là không muốn con rời đi.”
Tôi suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu cái "đặc biệt" này là có ý gì?
Trước đây khi tôi chủ động lấy lòng anh ta, anh ta lại thờ ơ không thèm đếm xỉa.
Không thể nào tôi sắp rời đi rồi, Cố Thâm lại lưu luyến không muốn?
Thế là tôi tìm Cổ Thâm, muốn nói chuyện với anh ta.
“Tại sao không cho tôi rời đi?”
Tôi nhớ lại lời nói trước đó, lập lại một lần nữa:
“Tôi không có sở thích chen chân vào tình cảm của người khác.”
Cổ Thâm nói: “Không phải chen chân.”
“Ồ, vậy là Hứa Nặc Nặc là người thứ ba rồi?”
“Không phải.”
Cố Thâm có vẻ hơi lo lâng, liên tục vô thức gõ ngón tay:
“Cô không phải, Nặc Nặc cũng không phải.”
Tôi bị anh ta làm cho choáng váng, hỏi thẳng: “Vậy anh có ý gì?”
Cổ Thâm im lặng một lát:
“Cô phải ở lại, giúp tôi giải quyết d*c v*ng.”
Cổ Thâm trước đây là bông hoa trên đỉnh núi cao không gần nữ sắc.
Từ khi lần đầu biết mùi đời, d*c v*ng trở nên cực kỳ nặng nề, không phát tiết sẽ trở nên cáu kỉnh dễ nổi giận.
“Anh có thể đi tìm Hứa Nặc Nặc.”
“Không được, tôi và cô ấy không kết hôn.”
“Vậy thì kết hôn đi.”
"Nặc Nặc nói sẽ chu cấp cho ba đứa em trai học đến khi tốt nghiệp đại học, rồi mới xem xét chuyện kết hôn.”
Cố Thâm nhìn chăm châm ra ngoài cửa số một lúc, rồi quay đầu lại, như đang giải thích:
“Nặc Nặc cô ấy khác cô, chỉ khi kết hôn mới chịu thân mật với tôi...”
Khác nhau cái gì? Câu nói này gần như khiến tôi nghẹt thở.
Bởi vì Hứa Nặc Nặc đơn thuần, bởi vì Cố Thâm thích cô ấy, tôn trọng cô ấy, nên không muốn tìm cô ấy để phát tiết.
Còn tôi thì sao, trong mắt anh ta, hạ tiện rẻ mạt, muốn dùng lúc nào. thì dùng.
Vì thế, trước khi anh ta kết hôn với Hứa Nặc Nặc, tôi đều phải ở lại.
Ở lại để giải quyết d*c v*ng cho anh ta, ở lại để giảm áp lực cho anh ta.
“Nếu anh muốn tìm phụ nữ, có rất nhiều, không cần phải nhất định ép buộc tôi.”
Tôi mệt mỏi day day thái dương.
Có lẽ là nghe quá nhiều lời làm tổn thương người khác, những lời hạ thấp từng khiến tôi đau đớn xẻ lòng, khổ sở.
Giờ đây chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức không muốn ở lại Cố gia nữa.
Nhưng Cổ Thâm dường như không nghe thấy lời tôi nói.
Chỉ nhìn ra ngoài cửa số, mặt không biểu cảm ra lệnh cho tôi:
“Tối nay tôi sẽ đến tìm cô, cô tâm rửa sạch sẽ rồi đợi tôi."
Người giàu có thật sự rất giỏi giảm đạp lên lòng tự trọng của người khác, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã có thể giết người không thấy máu.
Anh ta phớt lờ sự từ chối của tôi, bỏ qua sự phản kháng của tôi, chỉ đơn giản là một mệnh lệnh.
Nhưng tối đó tôi không đợi được Cổ Thâm.
Vì Hứa Nặc Nặc dầm mưa bị sốt cao, một cú điện thoại đã gọi Có Thâm đi mất.
Mấy ngày nay Cố Thâm canh tôi rất chặt, mỗi cánh cửa đều khóa chặt, sợ tôi rời đi.
Nhưng hôm nay anh ta đi quá vội vàng, vừa gặp Hứa Nặc Nặc là anh ta đã hoảng loạn.
Vì thế quên khóa cửa, cũng quên mất tôi đang ở trong phòng.
Hợp Đồng Hết Hạn, Tình Cảm Cũng ThếTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngKhi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời. Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn. Hợp đồng giữa tôi và nhà họ Cố được ký mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như thế. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong thư phòng. Một thiếu niên non nớt quỳ một chân, trịnh trọng đeo nhẫn kim cương lên tay cô gái. Hóa ra, dù chủ nghĩa không kết hôn có kiên định đến đâu, cũng sẽ tan vỡ trước người con gái anh ta yêu. Vì thế, khi nhà họ Cố đề nghị gia hạn hợp đồng, tôi đã từ chối. Tôi ham tiền, tôi háo sắc, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Cố Thâm là một người kỳ lạ trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, nhưng lại chẳng gần gũi nữ sắc. Không chỉ không yêu đương, anh ta còn tuyên bố kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Giới… Tôi không hiểu tại sao Cố Thâm không cho tôi rời đi.Anh ta nổi cơn thịnh nộ, giấu hết chứng minh thư và hộ chiếu của tôi đi.Anh ta ra lệnh cho tất cả mọi người theo dõi tôi, tôi buộc phải ở lại Cố gia.Cố Thâm cũng không ra ngoài nữa, mỗi ngày 24 tiếng đồng hồ theo dõi tôi, ngay cả khi tôi đi vệ sinh cũng phải đứng canh ngoài cửa.Khi Có phu nhân đến, mặt bà ấy đầy vẻ mãn nguyện, bà ấy khuyên tôi:“Thanh Nguyệt, A Thâm đối với con rất đặc biệt, nó chỉ cứng miệng thôi, thực ra là không muốn con rời đi.”Tôi suy nghĩ cả đêm, vẫn không hiểu cái "đặc biệt" này là có ý gì?Trước đây khi tôi chủ động lấy lòng anh ta, anh ta lại thờ ơ không thèm đếm xỉa.Không thể nào tôi sắp rời đi rồi, Cố Thâm lại lưu luyến không muốn?Thế là tôi tìm Cổ Thâm, muốn nói chuyện với anh ta.“Tại sao không cho tôi rời đi?”Tôi nhớ lại lời nói trước đó, lập lại một lần nữa:“Tôi không có sở thích chen chân vào tình cảm của người khác.”Cổ Thâm nói: “Không phải chen chân.”“Ồ, vậy là Hứa Nặc Nặc là người thứ ba rồi?”“Không phải.”Cố Thâm có vẻ hơi lo lâng, liên tục vô thức gõ ngón tay:“Cô không phải, Nặc Nặc cũng không phải.”Tôi bị anh ta làm cho choáng váng, hỏi thẳng: “Vậy anh có ý gì?”Cổ Thâm im lặng một lát:“Cô phải ở lại, giúp tôi giải quyết d*c v*ng.”Cổ Thâm trước đây là bông hoa trên đỉnh núi cao không gần nữ sắc.Từ khi lần đầu biết mùi đời, d*c v*ng trở nên cực kỳ nặng nề, không phát tiết sẽ trở nên cáu kỉnh dễ nổi giận.“Anh có thể đi tìm Hứa Nặc Nặc.”“Không được, tôi và cô ấy không kết hôn.”“Vậy thì kết hôn đi.”"Nặc Nặc nói sẽ chu cấp cho ba đứa em trai học đến khi tốt nghiệp đại học, rồi mới xem xét chuyện kết hôn.”Cố Thâm nhìn chăm châm ra ngoài cửa số một lúc, rồi quay đầu lại, như đang giải thích:“Nặc Nặc cô ấy khác cô, chỉ khi kết hôn mới chịu thân mật với tôi...”Khác nhau cái gì? Câu nói này gần như khiến tôi nghẹt thở.Bởi vì Hứa Nặc Nặc đơn thuần, bởi vì Cố Thâm thích cô ấy, tôn trọng cô ấy, nên không muốn tìm cô ấy để phát tiết.Còn tôi thì sao, trong mắt anh ta, hạ tiện rẻ mạt, muốn dùng lúc nào. thì dùng.Vì thế, trước khi anh ta kết hôn với Hứa Nặc Nặc, tôi đều phải ở lại.Ở lại để giải quyết d*c v*ng cho anh ta, ở lại để giảm áp lực cho anh ta.“Nếu anh muốn tìm phụ nữ, có rất nhiều, không cần phải nhất định ép buộc tôi.”Tôi mệt mỏi day day thái dương.Có lẽ là nghe quá nhiều lời làm tổn thương người khác, những lời hạ thấp từng khiến tôi đau đớn xẻ lòng, khổ sở.Giờ đây chỉ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức không muốn ở lại Cố gia nữa.Nhưng Cổ Thâm dường như không nghe thấy lời tôi nói.Chỉ nhìn ra ngoài cửa số, mặt không biểu cảm ra lệnh cho tôi:“Tối nay tôi sẽ đến tìm cô, cô tâm rửa sạch sẽ rồi đợi tôi."Người giàu có thật sự rất giỏi giảm đạp lên lòng tự trọng của người khác, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã có thể giết người không thấy máu.Anh ta phớt lờ sự từ chối của tôi, bỏ qua sự phản kháng của tôi, chỉ đơn giản là một mệnh lệnh.Nhưng tối đó tôi không đợi được Cổ Thâm.Vì Hứa Nặc Nặc dầm mưa bị sốt cao, một cú điện thoại đã gọi Có Thâm đi mất.Mấy ngày nay Cố Thâm canh tôi rất chặt, mỗi cánh cửa đều khóa chặt, sợ tôi rời đi.Nhưng hôm nay anh ta đi quá vội vàng, vừa gặp Hứa Nặc Nặc là anh ta đã hoảng loạn.Vì thế quên khóa cửa, cũng quên mất tôi đang ở trong phòng.