Khi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời. Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn. Hợp đồng giữa tôi và nhà họ Cố được ký mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như thế. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong thư phòng. Một thiếu niên non nớt quỳ một chân, trịnh trọng đeo nhẫn kim cương lên tay cô gái. Hóa ra, dù chủ nghĩa không kết hôn có kiên định đến đâu, cũng sẽ tan vỡ trước người con gái anh ta yêu. Vì thế, khi nhà họ Cố đề nghị gia hạn hợp đồng, tôi đã từ chối. Tôi ham tiền, tôi háo sắc, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Cố Thâm là một người kỳ lạ trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, nhưng lại chẳng gần gũi nữ sắc. Không chỉ không yêu đương, anh ta còn tuyên bố kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Giới…
Chương 14
Hợp Đồng Hết Hạn, Tình Cảm Cũng ThếTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngKhi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời. Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn. Hợp đồng giữa tôi và nhà họ Cố được ký mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như thế. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong thư phòng. Một thiếu niên non nớt quỳ một chân, trịnh trọng đeo nhẫn kim cương lên tay cô gái. Hóa ra, dù chủ nghĩa không kết hôn có kiên định đến đâu, cũng sẽ tan vỡ trước người con gái anh ta yêu. Vì thế, khi nhà họ Cố đề nghị gia hạn hợp đồng, tôi đã từ chối. Tôi ham tiền, tôi háo sắc, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Cố Thâm là một người kỳ lạ trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, nhưng lại chẳng gần gũi nữ sắc. Không chỉ không yêu đương, anh ta còn tuyên bố kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Giới… Tôi không hiểu Cố Thâm lấy lập trưởng gì để nói ra những lời này.Đúng vậy, anh ta trưởng thành, anh ta có tiền, có năng lực, nhưng ở bên anh ta rồi, những đau khổ tôi đã chịu có ít đi sao?Giọng Cổ Thâm dịu đi một chút:“Thanh Nguyệt, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, cô bận tâm Nặc Nặc, vậy thì tôi sẽ nói rõ với cô. Cô biết đấy, tôi chưa từng yêu đương, nên không phân biệt được thế nào là thích, một tháng nay, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa chúng tôi, đó chỉ có thể coi là thiện cảm, hoàn toàn không phải thích.”Cổ Thâm có vẻ hơi khó mở lời, nhưng vẫn ngãng mặt lên, tai hơi ứng đó:“Thật ra, thật ra người tôi vẫn luôn thích hình như là cô…Tôi cất lời anh ta: “Nhưng tôi không thích anh.”Cố Thâm sững người, sau đó vội vàng phản bác:Mất Cổ Thâm dần sáng lên, anh ta như nhớ lại những ký ức trước đây.“Thật ra lúc đó tôi giúp cô không phải vì cái gọi là chính nghĩa, là do tôi tự muốn, trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ bác sĩ tâm lý nói, đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”Cổ Thảm cần thân nhìn tôi, mắt bắt đầu đỏ lên:“Tôi biết trước đây tôi đối xử với cô không tốt, nhưng tôi cứ nghĩ cô cũng giống những người phụ nữ khác, vì tiền mà tiếp cận tôi, từ nhỏ đến lớn suốt hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi thích một cô gái, nhưng cô gái này lại...”“Là một con điểm."Tôi cất lời Cổ Thâm, nói nốt về sau giúp anh ta.Cổ Thảm lập tức hoảng loạn, vội vàng giải thích:“Thanh Nguyệt, tôi không nghĩ cô như vậy, đó đều là lời nói trong lúc tức giận, cô biết đấy, tôi mà giận là không kiểm soát được bản thân.”Nhưng lời nói trong cơn giận không phải là cái cớ, nói ra thì sự tổn thương đối với người khác vẫn cứ đau nhói như vậy.Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc:“Nhưng với tôi đó không phải lời nói trong cơn giận, giữa chúng ta thật sự đã kết thúc rồi, anh cũng nói đó là chuyện của trước đây.”“Thật lòng, cô không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao? Tôi đã đưa Hứa Nặc Nặc đi rồi, sau này tôi sẽ không đi gặp cô ấy nữa."Cổ Thâm vốn kiêu ngạo bất kham giờ đây lại cúi đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt anh ta.Tôi nói: “Không thể nữa rồi.”Từ ngày đó, Có Thâm vẫn luôn đến dưới tòa nhà công ty chúng tôi.Bất kể trời giỏ hay mưa, anh ta chưa bao giờ vắng mặt.Nhưng tôi không bao giờ bận tâm đến anh ta nữa, bảo vệ đến hỏi, tôi chỉ nói không quen biết.Một tháng sau, Cố Thâm cuối cùng cũng rời đi, trước khi đi anh ta đã đứng dưới tòa nhà cả một buổi chiều, nhưng tôi không hề quay đầu lại.Cố phu nhân gọi điện cho tôi, bà ấy nói sẽ đưa Cổ Thâm ra nước ngoài điều trị.“Thanh Nguyệt, các con, các con thật sự không còn khả năng nào nữa sao?”Tôi mỉm cười: “Vâng.”Trước đây tôi từng yêu Có Thâm, cũng từng có kỳ vọng vào anh ta.Nhưng quá khứ đã là quá khứ, chúng ta luôn gặp sai người vào sai thời điểm.Điều duy nhất có thể làm, là không để sai lầm tiếp diễn.Tôi là vậy, Cố Thâm cũng vậy.- HẾT -
Tôi không hiểu Cố Thâm lấy lập trưởng gì để nói ra những lời này.
Đúng vậy, anh ta trưởng thành, anh ta có tiền, có năng lực, nhưng ở bên anh ta rồi, những đau khổ tôi đã chịu có ít đi sao?
Giọng Cổ Thâm dịu đi một chút:
“Thanh Nguyệt, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, cô bận tâm Nặc Nặc, vậy thì tôi sẽ nói rõ với cô. Cô biết đấy, tôi chưa từng yêu đương, nên không phân biệt được thế nào là thích, một tháng nay, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa chúng tôi, đó chỉ có thể coi là thiện cảm, hoàn toàn không phải thích.”
Cổ Thâm có vẻ hơi khó mở lời, nhưng vẫn ngãng mặt lên, tai hơi ứng đó:
“Thật ra, thật ra người tôi vẫn luôn thích hình như là cô…
Tôi cất lời anh ta: “Nhưng tôi không thích anh.”
Cố Thâm sững người, sau đó vội vàng phản bác:
Mất Cổ Thâm dần sáng lên, anh ta như nhớ lại những ký ức trước đây.
“Thật ra lúc đó tôi giúp cô không phải vì cái gọi là chính nghĩa, là do tôi tự muốn, trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ bác sĩ tâm lý nói, đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Cổ Thảm cần thân nhìn tôi, mắt bắt đầu đỏ lên:
“Tôi biết trước đây tôi đối xử với cô không tốt, nhưng tôi cứ nghĩ cô cũng giống những người phụ nữ khác, vì tiền mà tiếp cận tôi, từ nhỏ đến lớn suốt hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi thích một cô gái, nhưng cô gái này lại...”
“Là một con điểm."
Tôi cất lời Cổ Thâm, nói nốt về sau giúp anh ta.
Cổ Thảm lập tức hoảng loạn, vội vàng giải thích:
“Thanh Nguyệt, tôi không nghĩ cô như vậy, đó đều là lời nói trong lúc tức giận, cô biết đấy, tôi mà giận là không kiểm soát được bản thân.”
Nhưng lời nói trong cơn giận không phải là cái cớ, nói ra thì sự tổn thương đối với người khác vẫn cứ đau nhói như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc:
“Nhưng với tôi đó không phải lời nói trong cơn giận, giữa chúng ta thật sự đã kết thúc rồi, anh cũng nói đó là chuyện của trước đây.”
“Thật lòng, cô không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao? Tôi đã đưa Hứa Nặc Nặc đi rồi, sau này tôi sẽ không đi gặp cô ấy nữa."
Cổ Thâm vốn kiêu ngạo bất kham giờ đây lại cúi đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt anh ta.
Tôi nói: “Không thể nữa rồi.”
Từ ngày đó, Có Thâm vẫn luôn đến dưới tòa nhà công ty chúng tôi.
Bất kể trời giỏ hay mưa, anh ta chưa bao giờ vắng mặt.
Nhưng tôi không bao giờ bận tâm đến anh ta nữa, bảo vệ đến hỏi, tôi chỉ nói không quen biết.
Một tháng sau, Cố Thâm cuối cùng cũng rời đi, trước khi đi anh ta đã đứng dưới tòa nhà cả một buổi chiều, nhưng tôi không hề quay đầu lại.
Cố phu nhân gọi điện cho tôi, bà ấy nói sẽ đưa Cổ Thâm ra nước ngoài điều trị.
“Thanh Nguyệt, các con, các con thật sự không còn khả năng nào nữa sao?”
Tôi mỉm cười: “Vâng.”
Trước đây tôi từng yêu Có Thâm, cũng từng có kỳ vọng vào anh ta.
Nhưng quá khứ đã là quá khứ, chúng ta luôn gặp sai người vào sai thời điểm.
Điều duy nhất có thể làm, là không để sai lầm tiếp diễn.
Tôi là vậy, Cố Thâm cũng vậy.
- HẾT -
Hợp Đồng Hết Hạn, Tình Cảm Cũng ThếTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngKhi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm. Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời. Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn. Hợp đồng giữa tôi và nhà họ Cố được ký mỗi năm một lần, mỗi lần một triệu. Tôi ham tiền, anh ta ham sắc. Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ mãi như thế. Cho đến khi tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trong thư phòng. Một thiếu niên non nớt quỳ một chân, trịnh trọng đeo nhẫn kim cương lên tay cô gái. Hóa ra, dù chủ nghĩa không kết hôn có kiên định đến đâu, cũng sẽ tan vỡ trước người con gái anh ta yêu. Vì thế, khi nhà họ Cố đề nghị gia hạn hợp đồng, tôi đã từ chối. Tôi ham tiền, tôi háo sắc, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Cố Thâm là một người kỳ lạ trong giới thượng lưu Bắc Kinh. Gia thế hiển hách, tài năng xuất chúng, nhưng lại chẳng gần gũi nữ sắc. Không chỉ không yêu đương, anh ta còn tuyên bố kiên định với chủ nghĩa không kết hôn. Giới… Tôi không hiểu Cố Thâm lấy lập trưởng gì để nói ra những lời này.Đúng vậy, anh ta trưởng thành, anh ta có tiền, có năng lực, nhưng ở bên anh ta rồi, những đau khổ tôi đã chịu có ít đi sao?Giọng Cổ Thâm dịu đi một chút:“Thanh Nguyệt, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, cô bận tâm Nặc Nặc, vậy thì tôi sẽ nói rõ với cô. Cô biết đấy, tôi chưa từng yêu đương, nên không phân biệt được thế nào là thích, một tháng nay, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa chúng tôi, đó chỉ có thể coi là thiện cảm, hoàn toàn không phải thích.”Cổ Thâm có vẻ hơi khó mở lời, nhưng vẫn ngãng mặt lên, tai hơi ứng đó:“Thật ra, thật ra người tôi vẫn luôn thích hình như là cô…Tôi cất lời anh ta: “Nhưng tôi không thích anh.”Cố Thâm sững người, sau đó vội vàng phản bác:Mất Cổ Thâm dần sáng lên, anh ta như nhớ lại những ký ức trước đây.“Thật ra lúc đó tôi giúp cô không phải vì cái gọi là chính nghĩa, là do tôi tự muốn, trước đây tôi không hiểu, nhưng bây giờ bác sĩ tâm lý nói, đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”Cổ Thảm cần thân nhìn tôi, mắt bắt đầu đỏ lên:“Tôi biết trước đây tôi đối xử với cô không tốt, nhưng tôi cứ nghĩ cô cũng giống những người phụ nữ khác, vì tiền mà tiếp cận tôi, từ nhỏ đến lớn suốt hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi thích một cô gái, nhưng cô gái này lại...”“Là một con điểm."Tôi cất lời Cổ Thâm, nói nốt về sau giúp anh ta.Cổ Thảm lập tức hoảng loạn, vội vàng giải thích:“Thanh Nguyệt, tôi không nghĩ cô như vậy, đó đều là lời nói trong lúc tức giận, cô biết đấy, tôi mà giận là không kiểm soát được bản thân.”Nhưng lời nói trong cơn giận không phải là cái cớ, nói ra thì sự tổn thương đối với người khác vẫn cứ đau nhói như vậy.Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc:“Nhưng với tôi đó không phải lời nói trong cơn giận, giữa chúng ta thật sự đã kết thúc rồi, anh cũng nói đó là chuyện của trước đây.”“Thật lòng, cô không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao? Tôi đã đưa Hứa Nặc Nặc đi rồi, sau này tôi sẽ không đi gặp cô ấy nữa."Cổ Thâm vốn kiêu ngạo bất kham giờ đây lại cúi đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt anh ta.Tôi nói: “Không thể nữa rồi.”Từ ngày đó, Có Thâm vẫn luôn đến dưới tòa nhà công ty chúng tôi.Bất kể trời giỏ hay mưa, anh ta chưa bao giờ vắng mặt.Nhưng tôi không bao giờ bận tâm đến anh ta nữa, bảo vệ đến hỏi, tôi chỉ nói không quen biết.Một tháng sau, Cố Thâm cuối cùng cũng rời đi, trước khi đi anh ta đã đứng dưới tòa nhà cả một buổi chiều, nhưng tôi không hề quay đầu lại.Cố phu nhân gọi điện cho tôi, bà ấy nói sẽ đưa Cổ Thâm ra nước ngoài điều trị.“Thanh Nguyệt, các con, các con thật sự không còn khả năng nào nữa sao?”Tôi mỉm cười: “Vâng.”Trước đây tôi từng yêu Có Thâm, cũng từng có kỳ vọng vào anh ta.Nhưng quá khứ đã là quá khứ, chúng ta luôn gặp sai người vào sai thời điểm.Điều duy nhất có thể làm, là không để sai lầm tiếp diễn.Tôi là vậy, Cố Thâm cũng vậy.- HẾT -