Một đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon…

Chương 2

[Đoản Văn] Du Du Miêu TâmTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam MỹMột đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon… Trong phòng khách, Tứ Bính từ tốn đi đi lại lại, ngó tìm một chỗ ngủ thực thích hợp.Lúc nãy, cô gái tắm cho nó xong, liền đặt cho nó một cái nệm lót tạm thời của cửa hàng trên thảm trải nền của phòng khách. Nó không mấy thích thú cái nệm này, dáng người Tứ Bính to ơi là to, so với nó, nệm quá ư là nhỏ, nó thích chỗ nào lớn lớn cơ, kiểu như sa-lon ấy.Chiếc ghế sa-lon đã bị chiếm cứ bởi cơ man nào là mèo.Nó mới chân ướt chân ráo đến nơi này, cảm thấy không nên tranh địa bàn với chúng.Hai cái ghế sa-lon nhỏ còn lại, một chiếc có một con mèo nằm trên đó, lông nó dài trắng như tuyết, hai mắt lệch màu.Tứ Bính biết đấy là giống mèo Ba Tư quý. Năm đó, vì nó cào mù một mắt con mèo Ba Tư mà chủ nhân cũ ôm về, nên mới bị đuổi đánh ra khỏi cửa, trở thành mèo hoang đi lang thang. Loại cao cấp như gã này, ít dây bao nhiêu tốt bấy nhiêu.Vì thế, Tứ Bính quyết định chọn chiếc sa-lon nhỏ khác. Lưng cong lại, nhảy lên tay vịn, ngó xuống phía dưới thăm dò, thấy một ụ tròn tròn màu xám tro có hoa văn, lông ngăn ngắn nhung nhung, hẳn không phải loại quý hiếm gì, đang cuộn nằm trên nệm.Tứ Bính vững dạ, to gan đáp xuống nệm, ụ lông tròn bị thăm dò vừa nãy giật giật, ngẩng đầu.Tên mèo con này mới chừng bảy, tám tháng tuổi. Một đôi mắt nâu tròn xoe xoe mở ra, nghiêng đầu nhìn nó, trên mặt còn mang theo cơn buồn ngủ. Cô gái lúc nãy cứ luôn miệng gọi A Cách, hẳn là nó.Nhưng mà, Tứ Bính ngẩn người. Lỗ tai của A Cách thay vì dựng thẳng lên, lại cụp xuống, dính sát trên da đầu. Tứ Bính nhà ta chỉ là mèo nông thôn của Trung Quốc, làm sao biết trong họ mèo của nó, giống Scottland tai cụp mang trong mình dòng máu quý tộc trân quý cỡ nào. Phản ứng của nó chính là, ồ, hóa ra là một đứa tàn tật…Hậy, chẳng trách, rõ ràng không phải giống quý, song lại được đặc cách cho nằm trên ghế salon. Thì ra bởi vì nó tàn tật… Mới đầu, vì thấy mọi con mèo trong phòng đều cùng một dạng với mình, Tứ Bính bất giác tỏa ra sát khí, nhưng hiện tại, phát hiện thấy một nhóc mèo “bình thường như mình nhưng khiếm khuyết” khiến Tứ Bính có cảm giác cân bằng. A Cách nghiêng nghiêng đầu nhỏ, kêu meo meo, trong lòng Tứ Bính khẽ dâng lên sự đồng cảm, mặt nó thân thiện, từ trong cổ họng rung lên một thứ âm thanh khùng khục. Nó cúi đầu, l**m l**m mặt A Cách.Nhóc con lập tức ngả vào người nó, thân thiết cọ cọ.Buổi sáng đầu tiên, anh chàng hôm qua bước vào phòng khách, a một tiếng, quay về phía buồng trong gọi; “Em ơi ra đây mà xem, con mèo em nhặt về thật khá nha, này em đâu rồi?”Cô gái chạy như bay vào, nhìn thấy một to một nhỏ nằm dựa nhau ngủ trên chiếc sa-lon nhỏ. Đầu A Cách dựa sát rạt vào bụng Tứ Bính. Hơi thở đều đều, pho pho ngủ, cô gái vui sướng thốt lên: “Ai nha, A Cách có thể gần gũi với con mèo khác nha, anh thấy chưa, em đã nói trong đám mèo, Tứ Bính là một cậu chàng không tồi mà.”Cậu chàng được nhắc tới thật ra đã tỉnh, vờ nhắm mắt. Lỗ tai giật giật. Vờ ngủ.Lòng đắc ý. Đầu mèo nhóc cọ cọ trên bụng Tứ Bính.Khụt khịt khụt khịt, ngủ ngon lành.

Trong phòng khách, Tứ Bính từ tốn đi đi lại lại, ngó tìm một chỗ ngủ thực thích hợp.

Lúc nãy, cô gái tắm cho nó xong, liền đặt cho nó một cái nệm lót tạm thời của cửa hàng trên thảm trải nền của phòng khách. Nó không mấy thích thú cái nệm này, dáng người Tứ Bính to ơi là to, so với nó, nệm quá ư là nhỏ, nó thích chỗ nào lớn lớn cơ, kiểu như sa-lon ấy.

Chiếc ghế sa-lon đã bị chiếm cứ bởi cơ man nào là mèo.Nó mới chân ướt chân ráo đến nơi này, cảm thấy không nên tranh địa bàn với chúng.Hai cái ghế sa-lon nhỏ còn lại, một chiếc có một con mèo nằm trên đó, lông nó dài trắng như tuyết, hai mắt lệch màu.Tứ Bính biết đấy là giống mèo Ba Tư quý. Năm đó, vì nó cào mù một mắt con mèo Ba Tư mà chủ nhân cũ ôm về, nên mới bị đuổi đánh ra khỏi cửa, trở thành mèo hoang đi lang thang. Loại cao cấp như gã này, ít dây bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Vì thế, Tứ Bính quyết định chọn chiếc sa-lon nhỏ khác. Lưng cong lại, nhảy lên tay vịn, ngó xuống phía dưới thăm dò, thấy một ụ tròn tròn màu xám tro có hoa văn, lông ngăn ngắn nhung nhung, hẳn không phải loại quý hiếm gì, đang cuộn nằm trên nệm.

Tứ Bính vững dạ, to gan đáp xuống nệm, ụ lông tròn bị thăm dò vừa nãy giật giật, ngẩng đầu.

Tên mèo con này mới chừng bảy, tám tháng tuổi. Một đôi mắt nâu tròn xoe xoe mở ra, nghiêng đầu nhìn nó, trên mặt còn mang theo cơn buồn ngủ. Cô gái lúc nãy cứ luôn miệng gọi A Cách, hẳn là nó.Nhưng mà, Tứ Bính ngẩn người. Lỗ tai của A Cách thay vì dựng thẳng lên, lại cụp xuống, dính sát trên da đầu. Tứ Bính nhà ta chỉ là mèo nông thôn của Trung Quốc, làm sao biết trong họ mèo của nó, giống Scottland tai cụp mang trong mình dòng máu quý tộc trân quý cỡ nào. Phản ứng của nó chính là, ồ, hóa ra là một đứa tàn tật…

Hậy, chẳng trách, rõ ràng không phải giống quý, song lại được đặc cách cho nằm trên ghế salon. Thì ra bởi vì nó tàn tật… Mới đầu, vì thấy mọi con mèo trong phòng đều cùng một dạng với mình, Tứ Bính bất giác tỏa ra sát khí, nhưng hiện tại, phát hiện thấy một nhóc mèo “bình thường như mình nhưng khiếm khuyết” khiến Tứ Bính có cảm giác cân bằng. A Cách nghiêng nghiêng đầu nhỏ, kêu meo meo, trong lòng Tứ Bính khẽ dâng lên sự đồng cảm, mặt nó thân thiện, từ trong cổ họng rung lên một thứ âm thanh khùng khục. Nó cúi đầu, l**m l**m mặt A Cách.

Nhóc con lập tức ngả vào người nó, thân thiết cọ cọ.

Buổi sáng đầu tiên, anh chàng hôm qua bước vào phòng khách, a một tiếng, quay về phía buồng trong gọi; “Em ơi ra đây mà xem, con mèo em nhặt về thật khá nha, này em đâu rồi?”

Cô gái chạy như bay vào, nhìn thấy một to một nhỏ nằm dựa nhau ngủ trên chiếc sa-lon nhỏ. Đầu A Cách dựa sát rạt vào bụng Tứ Bính. Hơi thở đều đều, pho pho ngủ, cô gái vui sướng thốt lên: “Ai nha, A Cách có thể gần gũi với con mèo khác nha, anh thấy chưa, em đã nói trong đám mèo, Tứ Bính là một cậu chàng không tồi mà.”

Cậu chàng được nhắc tới thật ra đã tỉnh, vờ nhắm mắt. Lỗ tai giật giật. Vờ ngủ.Lòng đắc ý. Đầu mèo nhóc cọ cọ trên bụng Tứ Bính.Khụt khịt khụt khịt, ngủ ngon lành.

[Đoản Văn] Du Du Miêu TâmTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam MỹMột đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon… Trong phòng khách, Tứ Bính từ tốn đi đi lại lại, ngó tìm một chỗ ngủ thực thích hợp.Lúc nãy, cô gái tắm cho nó xong, liền đặt cho nó một cái nệm lót tạm thời của cửa hàng trên thảm trải nền của phòng khách. Nó không mấy thích thú cái nệm này, dáng người Tứ Bính to ơi là to, so với nó, nệm quá ư là nhỏ, nó thích chỗ nào lớn lớn cơ, kiểu như sa-lon ấy.Chiếc ghế sa-lon đã bị chiếm cứ bởi cơ man nào là mèo.Nó mới chân ướt chân ráo đến nơi này, cảm thấy không nên tranh địa bàn với chúng.Hai cái ghế sa-lon nhỏ còn lại, một chiếc có một con mèo nằm trên đó, lông nó dài trắng như tuyết, hai mắt lệch màu.Tứ Bính biết đấy là giống mèo Ba Tư quý. Năm đó, vì nó cào mù một mắt con mèo Ba Tư mà chủ nhân cũ ôm về, nên mới bị đuổi đánh ra khỏi cửa, trở thành mèo hoang đi lang thang. Loại cao cấp như gã này, ít dây bao nhiêu tốt bấy nhiêu.Vì thế, Tứ Bính quyết định chọn chiếc sa-lon nhỏ khác. Lưng cong lại, nhảy lên tay vịn, ngó xuống phía dưới thăm dò, thấy một ụ tròn tròn màu xám tro có hoa văn, lông ngăn ngắn nhung nhung, hẳn không phải loại quý hiếm gì, đang cuộn nằm trên nệm.Tứ Bính vững dạ, to gan đáp xuống nệm, ụ lông tròn bị thăm dò vừa nãy giật giật, ngẩng đầu.Tên mèo con này mới chừng bảy, tám tháng tuổi. Một đôi mắt nâu tròn xoe xoe mở ra, nghiêng đầu nhìn nó, trên mặt còn mang theo cơn buồn ngủ. Cô gái lúc nãy cứ luôn miệng gọi A Cách, hẳn là nó.Nhưng mà, Tứ Bính ngẩn người. Lỗ tai của A Cách thay vì dựng thẳng lên, lại cụp xuống, dính sát trên da đầu. Tứ Bính nhà ta chỉ là mèo nông thôn của Trung Quốc, làm sao biết trong họ mèo của nó, giống Scottland tai cụp mang trong mình dòng máu quý tộc trân quý cỡ nào. Phản ứng của nó chính là, ồ, hóa ra là một đứa tàn tật…Hậy, chẳng trách, rõ ràng không phải giống quý, song lại được đặc cách cho nằm trên ghế salon. Thì ra bởi vì nó tàn tật… Mới đầu, vì thấy mọi con mèo trong phòng đều cùng một dạng với mình, Tứ Bính bất giác tỏa ra sát khí, nhưng hiện tại, phát hiện thấy một nhóc mèo “bình thường như mình nhưng khiếm khuyết” khiến Tứ Bính có cảm giác cân bằng. A Cách nghiêng nghiêng đầu nhỏ, kêu meo meo, trong lòng Tứ Bính khẽ dâng lên sự đồng cảm, mặt nó thân thiện, từ trong cổ họng rung lên một thứ âm thanh khùng khục. Nó cúi đầu, l**m l**m mặt A Cách.Nhóc con lập tức ngả vào người nó, thân thiết cọ cọ.Buổi sáng đầu tiên, anh chàng hôm qua bước vào phòng khách, a một tiếng, quay về phía buồng trong gọi; “Em ơi ra đây mà xem, con mèo em nhặt về thật khá nha, này em đâu rồi?”Cô gái chạy như bay vào, nhìn thấy một to một nhỏ nằm dựa nhau ngủ trên chiếc sa-lon nhỏ. Đầu A Cách dựa sát rạt vào bụng Tứ Bính. Hơi thở đều đều, pho pho ngủ, cô gái vui sướng thốt lên: “Ai nha, A Cách có thể gần gũi với con mèo khác nha, anh thấy chưa, em đã nói trong đám mèo, Tứ Bính là một cậu chàng không tồi mà.”Cậu chàng được nhắc tới thật ra đã tỉnh, vờ nhắm mắt. Lỗ tai giật giật. Vờ ngủ.Lòng đắc ý. Đầu mèo nhóc cọ cọ trên bụng Tứ Bính.Khụt khịt khụt khịt, ngủ ngon lành.

Chương 2