Hôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó…
Chương 5: Chương 5 : CHÀNG TRAI THỨ BA
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… - Mấy bạn ình qua với!Nó ngạc nhiên nhìn người vừa phát ra giọng nói ấy, mọi người cũng ngạc nhiên nhìn cái con người ấy và sau đó từ từ tản ra hai bên để cậu ta đi vào. Xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ. Nó nghe được man mán hình như là “ thiên sứ ấm áp” gì gì đó cũng chuyển tới đây sao…Cậu bạn lại tiếp tục ngân nga giọng nói của mình:- Cho em 2 phần bánh mì kẹp và một hộp sữa ạ!Cô bán hàng đơ vài giây rồi mới trao phần thức ăn cho cậu ta, khẽ mỉm cười:- Của em đây!( chị bán hàng này cũng “ dzà” rùj mà vẫn còn mê giai trẻ nhỉ?)Nó chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy bạn nam đó đang tiến về phía chỗ mình và chìa 1 phần bánh kẹp và hộp sữa ra trước mặt Nó kèm theo một nụ cười hút hồn. Nó vô thức đưa tay ra đón lấy.Trước mặt nó bây giờ là một chàng trai vô cùng đẹp trai giống y chang mấy diễn viên Hàn Quốc ấy và có một nét gì đó quen quen.- À… Nó đơ vài giây…-…….Nó nhớ ra rồi, cậu bạn này có chút gì đó giống “hắn” – đáng ghét(k fảj tự nhiên dzô dzuyên dzô cớ mà nói Hắn – Hoài Phong đó – đáng ghét đâu nhá, có gặp nhau rồi và sau một vài sự việc nho nhỏ đã để lại ấn tượng sâu sắc khiến Nó không thể nào quên, từ từ t/g sẽ bật mí nha trở lại zớj câu chuyện nào)- Bạn có sao không? – chàng trai kia tỏ thái độ quan tâm xen lẫn ngạc nhiên nhìn Nó vẻ khó hiểu.- àk…không… không có gì!chỉ là nhìn bạn giống một người quen của tôi thôi.- umh! Vậy à! Hihi quên chưa giới thiệu với bạn, mình là Trần Nhật Hoài Vũ, gọi mình là Vũ được rồi, mình vừa chuyển đến lớp 10a4.- àk …tôi là Quỳnh Như, lớp 11a1.-Hi! Rất vui được quen biết Như… à không chị Như mới đúng chứ!- ờ… sao cũng được…Nó không mấy bận tâm với lời nói của Vủ. Nó đang bận phải suy nghĩ: Trần Nhật Hoài Phong, Trần Nhật Hoài Vũ, chẳng lẽ nhóc này là em trai hắn.Đang suy nghĩ, Nó chợt nhớ hình như nó quên một điều gì đó quan trọng thì phải. Chết rồi, làm sao dây, Nó xung phong đi mua thức ăn ọi người mà nãy giờ bận “bỡ ngỡ” với sự xuất hiện của cậu nhóc kia mà quên mất nhiệm vụ của mình rồi.Nó bối rối:- Xin lỗi… giờ tôi phải đi đây, hẹn gặp lại khi khác, cảm ơn vì bữa trưa…Nói rồi Nó vội vã xông vào đám đông chen chúc, bỏ lại sự ngỡ ngàng cho Vũ.
- Mấy bạn ình qua với!
Nó ngạc nhiên nhìn người vừa phát ra giọng nói ấy, mọi người cũng ngạc nhiên nhìn cái con người ấy và sau đó từ từ tản ra hai bên để cậu ta đi vào. Xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ. Nó nghe được man mán hình như là “ thiên sứ ấm áp” gì gì đó cũng chuyển tới đây sao…
Cậu bạn lại tiếp tục ngân nga giọng nói của mình:
- Cho em 2 phần bánh mì kẹp và một hộp sữa ạ!
Cô bán hàng đơ vài giây rồi mới trao phần thức ăn cho cậu ta, khẽ mỉm cười:
- Của em đây!( chị bán hàng này cũng “ dzà” rùj mà vẫn còn mê giai trẻ nhỉ?)
Nó chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy bạn nam đó đang tiến về phía chỗ mình và chìa 1 phần bánh kẹp và hộp sữa ra trước mặt Nó kèm theo một nụ cười hút hồn. Nó vô thức đưa tay ra đón lấy.
Trước mặt nó bây giờ là một chàng trai vô cùng đẹp trai giống y chang mấy diễn viên Hàn Quốc ấy và có một nét gì đó quen quen.
- À… Nó đơ vài giây…
-…….
Nó nhớ ra rồi, cậu bạn này có chút gì đó giống “hắn” – đáng ghét
(k fảj tự nhiên dzô dzuyên dzô cớ mà nói Hắn – Hoài Phong đó – đáng ghét đâu nhá, có gặp nhau rồi và sau một vài sự việc nho nhỏ đã để lại ấn tượng sâu sắc khiến Nó không thể nào quên, từ từ t/g sẽ bật mí nha trở lại zớj câu chuyện nào)
- Bạn có sao không? – chàng trai kia tỏ thái độ quan tâm xen lẫn ngạc nhiên nhìn Nó vẻ khó hiểu.
- àk…không… không có gì!chỉ là nhìn bạn giống một người quen của tôi thôi.
- umh! Vậy à! Hihi quên chưa giới thiệu với bạn, mình là Trần Nhật Hoài Vũ, gọi mình là Vũ được rồi, mình vừa chuyển đến lớp 10a4.
- àk …tôi là Quỳnh Như, lớp 11a1.
-Hi! Rất vui được quen biết Như… à không chị Như mới đúng chứ!
- ờ… sao cũng được…
Nó không mấy bận tâm với lời nói của Vủ. Nó đang bận phải suy nghĩ: Trần Nhật Hoài Phong, Trần Nhật Hoài Vũ, chẳng lẽ nhóc này là em trai hắn.Đang suy nghĩ, Nó chợt nhớ hình như nó quên một điều gì đó quan trọng thì phải. Chết rồi, làm sao dây, Nó xung phong đi mua thức ăn ọi người mà nãy giờ bận “bỡ ngỡ” với sự xuất hiện của cậu nhóc kia mà quên mất nhiệm vụ của mình rồi.
Nó bối rối:
- Xin lỗi… giờ tôi phải đi đây, hẹn gặp lại khi khác, cảm ơn vì bữa trưa…
Nói rồi Nó vội vã xông vào đám đông chen chúc, bỏ lại sự ngỡ ngàng cho Vũ.
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… - Mấy bạn ình qua với!Nó ngạc nhiên nhìn người vừa phát ra giọng nói ấy, mọi người cũng ngạc nhiên nhìn cái con người ấy và sau đó từ từ tản ra hai bên để cậu ta đi vào. Xung quanh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xầm to nhỏ. Nó nghe được man mán hình như là “ thiên sứ ấm áp” gì gì đó cũng chuyển tới đây sao…Cậu bạn lại tiếp tục ngân nga giọng nói của mình:- Cho em 2 phần bánh mì kẹp và một hộp sữa ạ!Cô bán hàng đơ vài giây rồi mới trao phần thức ăn cho cậu ta, khẽ mỉm cười:- Của em đây!( chị bán hàng này cũng “ dzà” rùj mà vẫn còn mê giai trẻ nhỉ?)Nó chưa hết ngạc nhiên thì đã thấy bạn nam đó đang tiến về phía chỗ mình và chìa 1 phần bánh kẹp và hộp sữa ra trước mặt Nó kèm theo một nụ cười hút hồn. Nó vô thức đưa tay ra đón lấy.Trước mặt nó bây giờ là một chàng trai vô cùng đẹp trai giống y chang mấy diễn viên Hàn Quốc ấy và có một nét gì đó quen quen.- À… Nó đơ vài giây…-…….Nó nhớ ra rồi, cậu bạn này có chút gì đó giống “hắn” – đáng ghét(k fảj tự nhiên dzô dzuyên dzô cớ mà nói Hắn – Hoài Phong đó – đáng ghét đâu nhá, có gặp nhau rồi và sau một vài sự việc nho nhỏ đã để lại ấn tượng sâu sắc khiến Nó không thể nào quên, từ từ t/g sẽ bật mí nha trở lại zớj câu chuyện nào)- Bạn có sao không? – chàng trai kia tỏ thái độ quan tâm xen lẫn ngạc nhiên nhìn Nó vẻ khó hiểu.- àk…không… không có gì!chỉ là nhìn bạn giống một người quen của tôi thôi.- umh! Vậy à! Hihi quên chưa giới thiệu với bạn, mình là Trần Nhật Hoài Vũ, gọi mình là Vũ được rồi, mình vừa chuyển đến lớp 10a4.- àk …tôi là Quỳnh Như, lớp 11a1.-Hi! Rất vui được quen biết Như… à không chị Như mới đúng chứ!- ờ… sao cũng được…Nó không mấy bận tâm với lời nói của Vủ. Nó đang bận phải suy nghĩ: Trần Nhật Hoài Phong, Trần Nhật Hoài Vũ, chẳng lẽ nhóc này là em trai hắn.Đang suy nghĩ, Nó chợt nhớ hình như nó quên một điều gì đó quan trọng thì phải. Chết rồi, làm sao dây, Nó xung phong đi mua thức ăn ọi người mà nãy giờ bận “bỡ ngỡ” với sự xuất hiện của cậu nhóc kia mà quên mất nhiệm vụ của mình rồi.Nó bối rối:- Xin lỗi… giờ tôi phải đi đây, hẹn gặp lại khi khác, cảm ơn vì bữa trưa…Nói rồi Nó vội vã xông vào đám đông chen chúc, bỏ lại sự ngỡ ngàng cho Vũ.