Hôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó…
Chương 6: Chương 6 : SAI LẦM
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… -Hi! Sao lâu thế? Lam dịu giọng hỏi han Nó.-Àk … đông quá….Nó ấp úng không biết phải giải thích sao.-Cũng không lâu lắm đâu … tụi mình đợi được mà…Tiến Thanh với giọng điệu ấp a ấp úng quen thuộc. Cậu ta chỉ cúi đầu nói mà không dám ngẩn lên nhìn Nó, vành tai cậu ta hơi đỏ lên thì phải, không đâu chắc tại Nó hoa mắt khi vừa được hít thở không khí trong lành sau một hồi chen lấn.Nhưng mà có một điều Nó chắc chắn không hề nhìn nhầm chính là gương mặt lạnh băng của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại đầy vẻ khó chịu :-Chậm như rùa bò lật ngửa.Nó cảm giác như mặt mình đang nóng dần lên, lửa giận sôi ngùn ngụt, đầu sắp phát hỏa bốc khói nghi ngút.Nó cố giữ bình tĩnh, có cần phải quá đáng thế không.Lấy lại chất giọng đang cố kìm nén của mình, nó gằn từng tiếng:- Kệ tôi! Chậm vậy đó không đợi được thì thôi không ai bắt phải chờ. Sao không giỏi mà đi mua đi.- chính cô tự nguyện đi mua đấy thôi – Hắn cũng không kém, gằn lại.Nó cứng họng, thấy mình hơi bị hố. Mắt nó trở nên sa sầm, chưa bao giờ nó phải đấu khẩu tay đôi với một ai như thế này cả. Thấy không khí ngột ngạt đang dần bao trùm Thanh Lam quyết định lên tiếng giải vây:-Bọn mình chờ cũng không lâu lắm đâu…àk nước cam này của mình phải không, Lam rất thích cam ép twister đó. Cảm ơn! Thanh Lam nở một nụ cười cực xinh làm nó phải bối rối:-Không… không có gì! Tôi chỉ chọn đại thôi.Nó vội lấy 2 lon coca đưa cho 2 tên con trai kia thì thấy nụ cười của Lam chợt tắt và gương mặt của cô có chút lo lắng hết nhìn Nó lại nhìn sang Hoài Phong: Thôi tiêu rồi,chạy trời không khỏi nắng-Tôi ghét nhất là thức uống có gas. Hắn buông câu nói bằng một giọng chán nản và tiện tay ném lon coca vào sọt rác rồi đứng dậy quay lưng bỏ đi.Nó chỉ biết há hốc mồm trước thái độ của hắn, không phải trước đây hắn rất thích uống coca hay sao. Nó bắt đầu suy nghĩ miên man cho đến khi Tiến Thanh kéo Nó về thực tại:-Uhm…/ mình lại không ghét coca…cảm ơn!...Yên lạng…lạng yên…và yên lặng…ba người ngồi vào bàn tiếp tục sự nghiệp ăn uống mà không ai nói với ai câu nào.Suốt buổi chiều hôm ấy, Nó chỉ chuyên tâm vào việc học để cố làm ình nguôi ngoai cơn giận và quen đ thái độ khó hiểu của hắn.Tiến Thanh khỏi phải nói rồi, không dám lên tiếng vì …ngại… nên đành phải chấp nhận im lặng là lựa chọn sáng suốt.Còn về phần Thanh Lam, cô cũng muốn lên tiếng giải thích cho nó biết về thái độ của phong nhung lại sợ, vì cô không muốn đánh mất tình bạn của mình và Phong, đó là một bí mật mà Phong muốn che giấy nên cô cũng đành “im lặng là vàng”.Cuối cùng thì ngày học đầu tiên cũng đã kết thúc không mấy tốt đẹp với tâm trạng lộn xộn của mỗi người. Nhưng ngày đầu tiên như vậy thì đã quá bình yên so với chuỗi ngày dài sắp tới. Những bí ẩn sẽ dần dần được hé mở. Mời các bạn tiếp tục đón xem ở các chương sau.chuyện đã đến phần gây cấn rùj đóa các pạn!!!!....... :
-Hi! Sao lâu thế? Lam dịu giọng hỏi han Nó.
-Àk … đông quá….Nó ấp úng không biết phải giải thích sao.
-Cũng không lâu lắm đâu … tụi mình đợi được mà…Tiến Thanh với giọng điệu ấp a ấp úng quen thuộc. Cậu ta chỉ cúi đầu nói mà không dám ngẩn lên nhìn Nó, vành tai cậu ta hơi đỏ lên thì phải, không đâu chắc tại Nó hoa mắt khi vừa được hít thở không khí trong lành sau một hồi chen lấn.
Nhưng mà có một điều Nó chắc chắn không hề nhìn nhầm chính là gương mặt lạnh băng của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại đầy vẻ khó chịu :
-Chậm như rùa bò lật ngửa.
Nó cảm giác như mặt mình đang nóng dần lên, lửa giận sôi ngùn ngụt, đầu sắp phát hỏa bốc khói nghi ngút.Nó cố giữ bình tĩnh, có cần phải quá đáng thế không.Lấy lại chất giọng đang cố kìm nén của mình, nó gằn từng tiếng:
- Kệ tôi! Chậm vậy đó không đợi được thì thôi không ai bắt phải chờ. Sao không giỏi mà đi mua đi.
- chính cô tự nguyện đi mua đấy thôi – Hắn cũng không kém, gằn lại.
Nó cứng họng, thấy mình hơi bị hố. Mắt nó trở nên sa sầm, chưa bao giờ nó phải đấu khẩu tay đôi với một ai như thế này cả. Thấy không khí ngột ngạt đang dần bao trùm Thanh Lam quyết định lên tiếng giải vây:
-Bọn mình chờ cũng không lâu lắm đâu…àk nước cam này của mình phải không, Lam rất thích cam ép twister đó. Cảm ơn! Thanh Lam nở một nụ cười cực xinh làm nó phải bối rối:
-Không… không có gì! Tôi chỉ chọn đại thôi.
Nó vội lấy 2 lon coca đưa cho 2 tên con trai kia thì thấy nụ cười của Lam chợt tắt và gương mặt của cô có chút lo lắng hết nhìn Nó lại nhìn sang Hoài Phong: Thôi tiêu rồi,chạy trời không khỏi nắng
-Tôi ghét nhất là thức uống có gas. Hắn buông câu nói bằng một giọng chán nản và tiện tay ném lon coca vào sọt rác rồi đứng dậy quay lưng bỏ đi.
Nó chỉ biết há hốc mồm trước thái độ của hắn, không phải trước đây hắn rất thích uống coca hay sao. Nó bắt đầu suy nghĩ miên man cho đến khi Tiến Thanh kéo Nó về thực tại:
-Uhm…/ mình lại không ghét coca…cảm ơn!...
Yên lạng…lạng yên…và yên lặng…ba người ngồi vào bàn tiếp tục sự nghiệp ăn uống mà không ai nói với ai câu nào.
Suốt buổi chiều hôm ấy, Nó chỉ chuyên tâm vào việc học để cố làm ình nguôi ngoai cơn giận và quen đ thái độ khó hiểu của hắn.
Tiến Thanh khỏi phải nói rồi, không dám lên tiếng vì …ngại… nên đành phải chấp nhận im lặng là lựa chọn sáng suốt.
Còn về phần Thanh Lam, cô cũng muốn lên tiếng giải thích cho nó biết về thái độ của phong nhung lại sợ, vì cô không muốn đánh mất tình bạn của mình và Phong, đó là một bí mật mà Phong muốn che giấy nên cô cũng đành “im lặng là vàng”.
Cuối cùng thì ngày học đầu tiên cũng đã kết thúc không mấy tốt đẹp với tâm trạng lộn xộn của mỗi người. Nhưng ngày đầu tiên như vậy thì đã quá bình yên so với chuỗi ngày dài sắp tới. Những bí ẩn sẽ dần dần được hé mở. Mời các bạn tiếp tục đón xem ở các chương sau.
chuyện đã đến phần gây cấn rùj đóa các pạn!!!!....... :
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… -Hi! Sao lâu thế? Lam dịu giọng hỏi han Nó.-Àk … đông quá….Nó ấp úng không biết phải giải thích sao.-Cũng không lâu lắm đâu … tụi mình đợi được mà…Tiến Thanh với giọng điệu ấp a ấp úng quen thuộc. Cậu ta chỉ cúi đầu nói mà không dám ngẩn lên nhìn Nó, vành tai cậu ta hơi đỏ lên thì phải, không đâu chắc tại Nó hoa mắt khi vừa được hít thở không khí trong lành sau một hồi chen lấn.Nhưng mà có một điều Nó chắc chắn không hề nhìn nhầm chính là gương mặt lạnh băng của hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại đầy vẻ khó chịu :-Chậm như rùa bò lật ngửa.Nó cảm giác như mặt mình đang nóng dần lên, lửa giận sôi ngùn ngụt, đầu sắp phát hỏa bốc khói nghi ngút.Nó cố giữ bình tĩnh, có cần phải quá đáng thế không.Lấy lại chất giọng đang cố kìm nén của mình, nó gằn từng tiếng:- Kệ tôi! Chậm vậy đó không đợi được thì thôi không ai bắt phải chờ. Sao không giỏi mà đi mua đi.- chính cô tự nguyện đi mua đấy thôi – Hắn cũng không kém, gằn lại.Nó cứng họng, thấy mình hơi bị hố. Mắt nó trở nên sa sầm, chưa bao giờ nó phải đấu khẩu tay đôi với một ai như thế này cả. Thấy không khí ngột ngạt đang dần bao trùm Thanh Lam quyết định lên tiếng giải vây:-Bọn mình chờ cũng không lâu lắm đâu…àk nước cam này của mình phải không, Lam rất thích cam ép twister đó. Cảm ơn! Thanh Lam nở một nụ cười cực xinh làm nó phải bối rối:-Không… không có gì! Tôi chỉ chọn đại thôi.Nó vội lấy 2 lon coca đưa cho 2 tên con trai kia thì thấy nụ cười của Lam chợt tắt và gương mặt của cô có chút lo lắng hết nhìn Nó lại nhìn sang Hoài Phong: Thôi tiêu rồi,chạy trời không khỏi nắng-Tôi ghét nhất là thức uống có gas. Hắn buông câu nói bằng một giọng chán nản và tiện tay ném lon coca vào sọt rác rồi đứng dậy quay lưng bỏ đi.Nó chỉ biết há hốc mồm trước thái độ của hắn, không phải trước đây hắn rất thích uống coca hay sao. Nó bắt đầu suy nghĩ miên man cho đến khi Tiến Thanh kéo Nó về thực tại:-Uhm…/ mình lại không ghét coca…cảm ơn!...Yên lạng…lạng yên…và yên lặng…ba người ngồi vào bàn tiếp tục sự nghiệp ăn uống mà không ai nói với ai câu nào.Suốt buổi chiều hôm ấy, Nó chỉ chuyên tâm vào việc học để cố làm ình nguôi ngoai cơn giận và quen đ thái độ khó hiểu của hắn.Tiến Thanh khỏi phải nói rồi, không dám lên tiếng vì …ngại… nên đành phải chấp nhận im lặng là lựa chọn sáng suốt.Còn về phần Thanh Lam, cô cũng muốn lên tiếng giải thích cho nó biết về thái độ của phong nhung lại sợ, vì cô không muốn đánh mất tình bạn của mình và Phong, đó là một bí mật mà Phong muốn che giấy nên cô cũng đành “im lặng là vàng”.Cuối cùng thì ngày học đầu tiên cũng đã kết thúc không mấy tốt đẹp với tâm trạng lộn xộn của mỗi người. Nhưng ngày đầu tiên như vậy thì đã quá bình yên so với chuỗi ngày dài sắp tới. Những bí ẩn sẽ dần dần được hé mở. Mời các bạn tiếp tục đón xem ở các chương sau.chuyện đã đến phần gây cấn rùj đóa các pạn!!!!....... :