Hôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó…
Chương 30: Chương 29 : RẮC RỐI PHÁT SINH
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… Sáng hôm nay là một ngày mệt mỏi, sau khi ác chiến một trận kịch liệt, Nó ngất đi và sau đó chẳng nhớ được tí gì cả và không biết tại sao khi tỉnh dậy Nó đã nằm trên chiếc giường trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình. Khắp người Nó đau nhức, mệt mỏi, Nó chẳng muốn đi học chút nào nhưng vẫn phải cố lồm cồm bò dậy thay đồng phục và đến trường.Tiến Thanh sao hôm nay chẳng đến đón Nó đi học như thường ngày. Nó thẳng tiến đến trường trên con ngựa sắt yêu dấu mặc dù chưa có tí gì bỏ vào trong bụng vì hôm nay Nó dậy trễ.Vừa vào đến trường, Nó cảm nhận thấy như mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Những cái liếc xéo, ánh mắt khinh bỉ, bỉu môi, tiếng xì xầm to nhỏ bàn tán xung quanh...Nó đều có thể cảm nhận được hết.Vào lớp, Nó vẫn thấy như thế, ánh mắt mọi người nhìn Nó như một sinh vật lạ nào đó. Chuông vào lớp đã reo, Nó vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiến Thanh, Bảo Nam, Hoài Phong đâu cả. Cô bạn Thanh Lam cũng chẳng đi học. Mọi người đâu hết rồi nhỉ, 2 dãy bàn chót cô đơn và vắng vẻ chỉ có một mình Nó. Giống như Nó đang bị cô lập với tất cả mọi người xung quanh.Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, Nó quyết định hỏi cô bạn bàn trên:-Này, Kim Anh! Cậu có biết tại sao hôm nay mấy bạn kia nghỉ học không vậy?Cô bạn không trả lời, nhìn Nó với ánh mắt như thể Nó là người ngoài hành tinh không bằng. Nó đành im lặng, chịu thôi. Nó còn hỏi thêm vài bạn nữa nhưng đều nhận về những thái độ như nhau, chẳng ai thèm nói chuyện với Nó cả.Cô Thụy Nhi đã vào lớp, Nó đành tạm gác mọi chuyện qua một bên, chuyên tâm vào việc học mà không thắc mắc nữa.Những giờ học mệt mỏi cũng trôi qua, kết thúc một ngày học tẻ nhạt, buồn chán. Nó để ý thấy hình như mọi người đang cố tình xa lánh Nó. Giờ ăn trưa, Nó bị một bạn cố ý gạt chân trong căn tin làm phần cơm của Nó đổ hết xuống sàn, Nó đành phải tiếp tục nhịn đói. Giờ thể dục học bóng chuyền, Nó thấy như mọi trái bóng đều nhằm hướng bay thẳng vào Nó. Mặc dù Nó đã cố tránh nhưng vẫn bị vài trái bay vào người. Chưa hết, sau tiết thể dục phải thay đồ lại để tiếp tục học, Nó phát hiện tủ đồ của Nó bị lục tung, cái áo đồng phục của Nó bị cắt nát...Nó đang vừa đi vừa thơ thẩn nghĩ về những gì đã xảy ra với mình trong ngày hôm nay thì thấy một nhóm nữ sinh đang chặn đường ngay trước mặt Nó.Nó bị xô ngã khỏi con ngựa sắt, té xuống lòng đường và đám nữ sinh nhanh chóng bao vây lấy Nó.Một người trông có vẻ xinh xắn bước lên phía trước và túm lấy áo Nó.-Bốp!Nó giương mắt ngỡ ngàng vì cái tát của cô gái đó, không hiểu việc gì đang xảy ra.-Thắc mắc không biết phải không, không hiểu vì sao mình bị đánh à? – cô gái nói với một chất giọng mỉa mai, cay độc.-Đúng... – Bốp!... thêm một cái tát nữa vào mặt Nó. mười ngón tay chồng lên nhau in đỏ trên làn da trắng ở một bên má trái của Nó. Nó liếc nhìn giận dữ về phía cô gái. Nó không đánh trả lại vì xưa nay Nó chưa hề đánh con gái.Cô gái cười mỉa, xô Nó ngã.Mày đúng là quá trơ trẽn, hại bao nhiêu người thế kia mà bản thân mình lại chẳng biết gì.Nó ngỡ ngàng như người từ một nơi xa lạ nào đó mới đến, chẳng hiểu sự tình ra sao. Cô ta vừa nói gì thế, Nó hại ai kia chứ? nó giương mắt khó hiểu nhìn cô gái.-Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.Cô gái ấy trả lời Nó một cách khinh bỉ, ghê tởm:-Ô hô...hay ày...mày vẫn cứ nây thơ như con bò đeo nơ vậy à? được ... để tao nói rõ ày nghe nhá, dỏng cái tai của mày lên mà nghe nè.Nó hết sức chăm chú lắng nghe.-Một đứa con gái xấu xí, ngu ngốc độc ác như mày đã hại “ anh Bảo Nam của tụi tao”, “Thiên sứ ấm áp”, “Hoàng tử băng giá” và cả tên bạn trai ngu ngốc “Kính cận” của mày bị đình chỉ học trong một tuần chỉ vì đã cứu một con ngốc xích như mày.Nó như người từ trong cõi mơ bước ra, bàng hoàng và cảm giác tội lỗi tràn ngập. Chỉ vì một mình Nó mà bao người phải gặp rắc rối.Mặc kệ thái độ ngơ ngác, bàng hoàng của Nó, đám con gái xúm lại đánh Nó một trận cho hả cơn giận, cho kẻ đã hại các hoàng tử của họ một bài học nhớ đời.Người đấm, kẻ đá,...Nó chỉ biết co người lại chịu trận, một phần vì Nó không đánh con gái, một phần vì cảm thấy mình bị đánh quá đúng tội. Cứ thế, Nó phải chịu trận đòn hung hăng của lũ con gái ghen tuông. Chân ai đó đá vào lưng Nó, chân khác lại đá vào bụng, vào hông,...bụng Nó đau quặng và Nó co rúm người vì cơn đau.Xa xa có tiếng người hốt hoảng:- Này, mấy cô kia! Làm gì thế? Mau dừng tay lại...!!!
Sáng hôm nay là một ngày mệt mỏi, sau khi ác chiến một trận kịch liệt, Nó ngất đi và sau đó chẳng nhớ được tí gì cả và không biết tại sao khi tỉnh dậy Nó đã nằm trên chiếc giường trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình. Khắp người Nó đau nhức, mệt mỏi, Nó chẳng muốn đi học chút nào nhưng vẫn phải cố lồm cồm bò dậy thay đồng phục và đến trường.
Tiến Thanh sao hôm nay chẳng đến đón Nó đi học như thường ngày. Nó thẳng tiến đến trường trên con ngựa sắt yêu dấu mặc dù chưa có tí gì bỏ vào trong bụng vì hôm nay Nó dậy trễ.
Vừa vào đến trường, Nó cảm nhận thấy như mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Những cái liếc xéo, ánh mắt khinh bỉ, bỉu môi, tiếng xì xầm to nhỏ bàn tán xung quanh...Nó đều có thể cảm nhận được hết.
Vào lớp, Nó vẫn thấy như thế, ánh mắt mọi người nhìn Nó như một sinh vật lạ nào đó. Chuông vào lớp đã reo, Nó vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiến Thanh, Bảo Nam, Hoài Phong đâu cả. Cô bạn Thanh Lam cũng chẳng đi học. Mọi người đâu hết rồi nhỉ, 2 dãy bàn chót cô đơn và vắng vẻ chỉ có một mình Nó. Giống như Nó đang bị cô lập với tất cả mọi người xung quanh.
Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, Nó quyết định hỏi cô bạn bàn trên:
-Này, Kim Anh! Cậu có biết tại sao hôm nay mấy bạn kia nghỉ học không vậy?
Cô bạn không trả lời, nhìn Nó với ánh mắt như thể Nó là người ngoài hành tinh không bằng. Nó đành im lặng, chịu thôi. Nó còn hỏi thêm vài bạn nữa nhưng đều nhận về những thái độ như nhau, chẳng ai thèm nói chuyện với Nó cả.
Cô Thụy Nhi đã vào lớp, Nó đành tạm gác mọi chuyện qua một bên, chuyên tâm vào việc học mà không thắc mắc nữa.
Những giờ học mệt mỏi cũng trôi qua, kết thúc một ngày học tẻ nhạt, buồn chán. Nó để ý thấy hình như mọi người đang cố tình xa lánh Nó. Giờ ăn trưa, Nó bị một bạn cố ý gạt chân trong căn tin làm phần cơm của Nó đổ hết xuống sàn, Nó đành phải tiếp tục nhịn đói. Giờ thể dục học bóng chuyền, Nó thấy như mọi trái bóng đều nhằm hướng bay thẳng vào Nó. Mặc dù Nó đã cố tránh nhưng vẫn bị vài trái bay vào người. Chưa hết, sau tiết thể dục phải thay đồ lại để tiếp tục học, Nó phát hiện tủ đồ của Nó bị lục tung, cái áo đồng phục của Nó bị cắt nát...
Nó đang vừa đi vừa thơ thẩn nghĩ về những gì đã xảy ra với mình trong ngày hôm nay thì thấy một nhóm nữ sinh đang chặn đường ngay trước mặt Nó.
Nó bị xô ngã khỏi con ngựa sắt, té xuống lòng đường và đám nữ sinh nhanh chóng bao vây lấy Nó.
Một người trông có vẻ xinh xắn bước lên phía trước và túm lấy áo Nó.
-Bốp!
Nó giương mắt ngỡ ngàng vì cái tát của cô gái đó, không hiểu việc gì đang xảy ra.
-Thắc mắc không biết phải không, không hiểu vì sao mình bị đánh à? – cô gái nói với một chất giọng mỉa mai, cay độc.
-Đúng... – Bốp!... thêm một cái tát nữa vào mặt Nó. mười ngón tay chồng lên nhau in đỏ trên làn da trắng ở một bên má trái của Nó. Nó liếc nhìn giận dữ về phía cô gái. Nó không đánh trả lại vì xưa nay Nó chưa hề đánh con gái.
Cô gái cười mỉa, xô Nó ngã.
Mày đúng là quá trơ trẽn, hại bao nhiêu người thế kia mà bản thân mình lại chẳng biết gì.
Nó ngỡ ngàng như người từ một nơi xa lạ nào đó mới đến, chẳng hiểu sự tình ra sao. Cô ta vừa nói gì thế, Nó hại ai kia chứ? nó giương mắt khó hiểu nhìn cô gái.
-Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.
Cô gái ấy trả lời Nó một cách khinh bỉ, ghê tởm:
-Ô hô...hay ày...mày vẫn cứ nây thơ như con bò đeo nơ vậy à? được ... để tao nói rõ ày nghe nhá, dỏng cái tai của mày lên mà nghe nè.
Nó hết sức chăm chú lắng nghe.
-Một đứa con gái xấu xí, ngu ngốc độc ác như mày đã hại “ anh Bảo Nam của tụi tao”, “Thiên sứ ấm áp”, “Hoàng tử băng giá” và cả tên bạn trai ngu ngốc “Kính cận” của mày bị đình chỉ học trong một tuần chỉ vì đã cứu một con ngốc xích như mày.
Nó như người từ trong cõi mơ bước ra, bàng hoàng và cảm giác tội lỗi tràn ngập. Chỉ vì một mình Nó mà bao người phải gặp rắc rối.
Mặc kệ thái độ ngơ ngác, bàng hoàng của Nó, đám con gái xúm lại đánh Nó một trận cho hả cơn giận, cho kẻ đã hại các hoàng tử của họ một bài học nhớ đời.
Người đấm, kẻ đá,...Nó chỉ biết co người lại chịu trận, một phần vì Nó không đánh con gái, một phần vì cảm thấy mình bị đánh quá đúng tội. Cứ thế, Nó phải chịu trận đòn hung hăng của lũ con gái ghen tuông. Chân ai đó đá vào lưng Nó, chân khác lại đá vào bụng, vào hông,...bụng Nó đau quặng và Nó co rúm người vì cơn đau.
Xa xa có tiếng người hốt hoảng:- Này, mấy cô kia! Làm gì thế? Mau dừng tay lại...!!!
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… Sáng hôm nay là một ngày mệt mỏi, sau khi ác chiến một trận kịch liệt, Nó ngất đi và sau đó chẳng nhớ được tí gì cả và không biết tại sao khi tỉnh dậy Nó đã nằm trên chiếc giường trong căn phòng ngủ quen thuộc của mình. Khắp người Nó đau nhức, mệt mỏi, Nó chẳng muốn đi học chút nào nhưng vẫn phải cố lồm cồm bò dậy thay đồng phục và đến trường.Tiến Thanh sao hôm nay chẳng đến đón Nó đi học như thường ngày. Nó thẳng tiến đến trường trên con ngựa sắt yêu dấu mặc dù chưa có tí gì bỏ vào trong bụng vì hôm nay Nó dậy trễ.Vừa vào đến trường, Nó cảm nhận thấy như mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Những cái liếc xéo, ánh mắt khinh bỉ, bỉu môi, tiếng xì xầm to nhỏ bàn tán xung quanh...Nó đều có thể cảm nhận được hết.Vào lớp, Nó vẫn thấy như thế, ánh mắt mọi người nhìn Nó như một sinh vật lạ nào đó. Chuông vào lớp đã reo, Nó vẫn chưa thấy bóng dáng của Tiến Thanh, Bảo Nam, Hoài Phong đâu cả. Cô bạn Thanh Lam cũng chẳng đi học. Mọi người đâu hết rồi nhỉ, 2 dãy bàn chót cô đơn và vắng vẻ chỉ có một mình Nó. Giống như Nó đang bị cô lập với tất cả mọi người xung quanh.Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, Nó quyết định hỏi cô bạn bàn trên:-Này, Kim Anh! Cậu có biết tại sao hôm nay mấy bạn kia nghỉ học không vậy?Cô bạn không trả lời, nhìn Nó với ánh mắt như thể Nó là người ngoài hành tinh không bằng. Nó đành im lặng, chịu thôi. Nó còn hỏi thêm vài bạn nữa nhưng đều nhận về những thái độ như nhau, chẳng ai thèm nói chuyện với Nó cả.Cô Thụy Nhi đã vào lớp, Nó đành tạm gác mọi chuyện qua một bên, chuyên tâm vào việc học mà không thắc mắc nữa.Những giờ học mệt mỏi cũng trôi qua, kết thúc một ngày học tẻ nhạt, buồn chán. Nó để ý thấy hình như mọi người đang cố tình xa lánh Nó. Giờ ăn trưa, Nó bị một bạn cố ý gạt chân trong căn tin làm phần cơm của Nó đổ hết xuống sàn, Nó đành phải tiếp tục nhịn đói. Giờ thể dục học bóng chuyền, Nó thấy như mọi trái bóng đều nhằm hướng bay thẳng vào Nó. Mặc dù Nó đã cố tránh nhưng vẫn bị vài trái bay vào người. Chưa hết, sau tiết thể dục phải thay đồ lại để tiếp tục học, Nó phát hiện tủ đồ của Nó bị lục tung, cái áo đồng phục của Nó bị cắt nát...Nó đang vừa đi vừa thơ thẩn nghĩ về những gì đã xảy ra với mình trong ngày hôm nay thì thấy một nhóm nữ sinh đang chặn đường ngay trước mặt Nó.Nó bị xô ngã khỏi con ngựa sắt, té xuống lòng đường và đám nữ sinh nhanh chóng bao vây lấy Nó.Một người trông có vẻ xinh xắn bước lên phía trước và túm lấy áo Nó.-Bốp!Nó giương mắt ngỡ ngàng vì cái tát của cô gái đó, không hiểu việc gì đang xảy ra.-Thắc mắc không biết phải không, không hiểu vì sao mình bị đánh à? – cô gái nói với một chất giọng mỉa mai, cay độc.-Đúng... – Bốp!... thêm một cái tát nữa vào mặt Nó. mười ngón tay chồng lên nhau in đỏ trên làn da trắng ở một bên má trái của Nó. Nó liếc nhìn giận dữ về phía cô gái. Nó không đánh trả lại vì xưa nay Nó chưa hề đánh con gái.Cô gái cười mỉa, xô Nó ngã.Mày đúng là quá trơ trẽn, hại bao nhiêu người thế kia mà bản thân mình lại chẳng biết gì.Nó ngỡ ngàng như người từ một nơi xa lạ nào đó mới đến, chẳng hiểu sự tình ra sao. Cô ta vừa nói gì thế, Nó hại ai kia chứ? nó giương mắt khó hiểu nhìn cô gái.-Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả.Cô gái ấy trả lời Nó một cách khinh bỉ, ghê tởm:-Ô hô...hay ày...mày vẫn cứ nây thơ như con bò đeo nơ vậy à? được ... để tao nói rõ ày nghe nhá, dỏng cái tai của mày lên mà nghe nè.Nó hết sức chăm chú lắng nghe.-Một đứa con gái xấu xí, ngu ngốc độc ác như mày đã hại “ anh Bảo Nam của tụi tao”, “Thiên sứ ấm áp”, “Hoàng tử băng giá” và cả tên bạn trai ngu ngốc “Kính cận” của mày bị đình chỉ học trong một tuần chỉ vì đã cứu một con ngốc xích như mày.Nó như người từ trong cõi mơ bước ra, bàng hoàng và cảm giác tội lỗi tràn ngập. Chỉ vì một mình Nó mà bao người phải gặp rắc rối.Mặc kệ thái độ ngơ ngác, bàng hoàng của Nó, đám con gái xúm lại đánh Nó một trận cho hả cơn giận, cho kẻ đã hại các hoàng tử của họ một bài học nhớ đời.Người đấm, kẻ đá,...Nó chỉ biết co người lại chịu trận, một phần vì Nó không đánh con gái, một phần vì cảm thấy mình bị đánh quá đúng tội. Cứ thế, Nó phải chịu trận đòn hung hăng của lũ con gái ghen tuông. Chân ai đó đá vào lưng Nó, chân khác lại đá vào bụng, vào hông,...bụng Nó đau quặng và Nó co rúm người vì cơn đau.Xa xa có tiếng người hốt hoảng:- Này, mấy cô kia! Làm gì thế? Mau dừng tay lại...!!!