Hôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó…
Chương 31: Chương 30 : VỊ CỨU TINH
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… -Này, tôi đã bảo là dừng lại mà. Nếu không thì đừng trách sao Bọ Cạo Đen này không báo trước.-Bọ Cạo đen???... đi thôi tụi bây, đại ca trường CBK đó – ai đó đá thêm một phát nữa vào bụng Nó khiến Nó đau quặng lên – xem như hôm nay mày gặp may đó, lần sau gặp lại thì đừng có trách sao bọn tao độc ác…Khi đám con gái hung hăng bỏ đi, Bọ Cạp Đen tiến lại gần Nó hỏi han:-Này, cô gì ơi! Cô có sao không?...ơ... chẳng phải “cóc ghẻ đây sao?!Nó yếu ớt trả lời:-Đã bảo là không được gọi tôi bằng “cóc ghẻ mà”.Bọ Cạp Đen bật cười:-Hì... thế cô tên gì?-... Quỳnh Như...-Vậy... tôi đưa cóc... à không...Quỳnh Như đến bệnh viện nhé.-Không cần đâu – Nó trả lời một cách mệt nhọc – tôi không muốn đến bệnh viện.-Hay là tôi đưa cô về nhà nhé.-...-Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nha. Cô đi nổi không?-...-Haiz...lên đi! – Bọ Cạp đen quỳ xuống đưa tấm lưng rộng lớn về phía Nó.-...-Nhanh lên nào! Hay là cô muốn tôi bế cô?!nó nhăn mặt nhìn Bọ Cạp Đen rồi đưa tay cho anh ta kéo Nó đứng lên. Nó tựa hết cơ thể mệt mỏi đầy rẩy vết thương không còn chút sức lực vào lưng Bọ Cạp Đen mặc cho anh ta cõng Nó đi. Ngồi trên lưng anh ta Nó ngoảnh đầu lại nhìn con ngựa sắt yêu dấu của mình:-Mà còn xe đạp của tôi thì sao?-Hả ... cái thứ đó chạy được à?!... Bọ cạp Đen tỏ thái độ hết sức ngạc nhiên.Nó cứng họng không biết phải trả lời như thế nào, vờ tựa đầu vào lưng anh ta như mình đang rất mệt. Bọ Cạp Đen thấy Nó im lặng nên cũng đành thôi không hỏi nữa. Mặc dù phải cõng Nó nhưng Bọ Cạp Đen bước đi một cách rất nhanh nhẹn mà không hề gặp phải một chút khó khăn nào. Rồi anh ta buông một câu nói vu vơ hỏi Nó:-Cô... nặng bao nhiêu kí thế?-42 ki-lô-gam...có gì không...?!Bọ Cạp Đen tự lẩm bẩm một mình mà không để Nó nghe thấy: “ ăn gì mà nhẹ thế không biết, cứ như đang cõng một cái bông gòn vậy.”-Gì? Anh vừa nói gì thế? – Nó tò mò.-Không có gì, tôi chỉ nói một mình thôi.Nó cũng bắt chước anh ta tự lẩm bẩm: “ Đồ binh binh, khi không nói chuyện mộ mình.-Cô vừa nói gì đó?...- nhưng có vẻ như Bọ Cạp Đen đã nghe thấy.-Ha ... không có gì...Một phút im lặng trôi qua, Bọ Cạp Đen lên tiến hỏi Nó:-Này, nhà cô hướng nào thế?-Tôi không phải tên “ Này”,...Nó thật sự không muốn cho người khác biết nhà của mình nhưng không còn cách nào khác, Nó đành miễn cưỡng trả lời:-Anh cứ đi thẳng, gặp ngã tư rồi rẽ phải, sau đó quẹo trái,... đi thẳng rồi lại rẽ trái tiếp tục đi thẳng...-Sao rắc rối thế, được rồi, ta đi thôi!
-Này, tôi đã bảo là dừng lại mà. Nếu không thì đừng trách sao Bọ Cạo Đen này không báo trước.
-Bọ Cạo đen???... đi thôi tụi bây, đại ca trường CBK đó – ai đó đá thêm một phát nữa vào bụng Nó khiến Nó đau quặng lên – xem như hôm nay mày gặp may đó, lần sau gặp lại thì đừng có trách sao bọn tao độc ác…
Khi đám con gái hung hăng bỏ đi, Bọ Cạp Đen tiến lại gần Nó hỏi han:
-Này, cô gì ơi! Cô có sao không?...ơ... chẳng phải “cóc ghẻ đây sao?!
Nó yếu ớt trả lời:
-Đã bảo là không được gọi tôi bằng “cóc ghẻ mà”.
Bọ Cạp Đen bật cười:
-Hì... thế cô tên gì?
-... Quỳnh Như...
-Vậy... tôi đưa cóc... à không...Quỳnh Như đến bệnh viện nhé.
-Không cần đâu – Nó trả lời một cách mệt nhọc – tôi không muốn đến bệnh viện.
-Hay là tôi đưa cô về nhà nhé.
-...
-Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nha. Cô đi nổi không?
-...
-Haiz...lên đi! – Bọ Cạp đen quỳ xuống đưa tấm lưng rộng lớn về phía Nó.
-...
-Nhanh lên nào! Hay là cô muốn tôi bế cô?!
nó nhăn mặt nhìn Bọ Cạp Đen rồi đưa tay cho anh ta kéo Nó đứng lên. Nó tựa hết cơ thể mệt mỏi đầy rẩy vết thương không còn chút sức lực vào lưng Bọ Cạp Đen mặc cho anh ta cõng Nó đi. Ngồi trên lưng anh ta Nó ngoảnh đầu lại nhìn con ngựa sắt yêu dấu của mình:
-Mà còn xe đạp của tôi thì sao?
-Hả ... cái thứ đó chạy được à?!... Bọ cạp Đen tỏ thái độ hết sức ngạc nhiên.
Nó cứng họng không biết phải trả lời như thế nào, vờ tựa đầu vào lưng anh ta như mình đang rất mệt. Bọ Cạp Đen thấy Nó im lặng nên cũng đành thôi không hỏi nữa. Mặc dù phải cõng Nó nhưng Bọ Cạp Đen bước đi một cách rất nhanh nhẹn mà không hề gặp phải một chút khó khăn nào. Rồi anh ta buông một câu nói vu vơ hỏi Nó:
-Cô... nặng bao nhiêu kí thế?
-42 ki-lô-gam...có gì không...?!
Bọ Cạp Đen tự lẩm bẩm một mình mà không để Nó nghe thấy: “ ăn gì mà nhẹ thế không biết, cứ như đang cõng một cái bông gòn vậy.”
-Gì? Anh vừa nói gì thế? – Nó tò mò.
-Không có gì, tôi chỉ nói một mình thôi.
Nó cũng bắt chước anh ta tự lẩm bẩm: “ Đồ binh binh, khi không nói chuyện mộ mình.
-Cô vừa nói gì đó?...- nhưng có vẻ như Bọ Cạp Đen đã nghe thấy.
-Ha ... không có gì...
Một phút im lặng trôi qua, Bọ Cạp Đen lên tiến hỏi Nó:
-Này, nhà cô hướng nào thế?
-Tôi không phải tên “ Này”,...
Nó thật sự không muốn cho người khác biết nhà của mình nhưng không còn cách nào khác, Nó đành miễn cưỡng trả lời:
-Anh cứ đi thẳng, gặp ngã tư rồi rẽ phải, sau đó quẹo trái,... đi thẳng rồi lại rẽ trái tiếp tục đi thẳng...
-Sao rắc rối thế, được rồi, ta đi thôi!
Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… -Này, tôi đã bảo là dừng lại mà. Nếu không thì đừng trách sao Bọ Cạo Đen này không báo trước.-Bọ Cạo đen???... đi thôi tụi bây, đại ca trường CBK đó – ai đó đá thêm một phát nữa vào bụng Nó khiến Nó đau quặng lên – xem như hôm nay mày gặp may đó, lần sau gặp lại thì đừng có trách sao bọn tao độc ác…Khi đám con gái hung hăng bỏ đi, Bọ Cạp Đen tiến lại gần Nó hỏi han:-Này, cô gì ơi! Cô có sao không?...ơ... chẳng phải “cóc ghẻ đây sao?!Nó yếu ớt trả lời:-Đã bảo là không được gọi tôi bằng “cóc ghẻ mà”.Bọ Cạp Đen bật cười:-Hì... thế cô tên gì?-... Quỳnh Như...-Vậy... tôi đưa cóc... à không...Quỳnh Như đến bệnh viện nhé.-Không cần đâu – Nó trả lời một cách mệt nhọc – tôi không muốn đến bệnh viện.-Hay là tôi đưa cô về nhà nhé.-...-Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nha. Cô đi nổi không?-...-Haiz...lên đi! – Bọ Cạp đen quỳ xuống đưa tấm lưng rộng lớn về phía Nó.-...-Nhanh lên nào! Hay là cô muốn tôi bế cô?!nó nhăn mặt nhìn Bọ Cạp Đen rồi đưa tay cho anh ta kéo Nó đứng lên. Nó tựa hết cơ thể mệt mỏi đầy rẩy vết thương không còn chút sức lực vào lưng Bọ Cạp Đen mặc cho anh ta cõng Nó đi. Ngồi trên lưng anh ta Nó ngoảnh đầu lại nhìn con ngựa sắt yêu dấu của mình:-Mà còn xe đạp của tôi thì sao?-Hả ... cái thứ đó chạy được à?!... Bọ cạp Đen tỏ thái độ hết sức ngạc nhiên.Nó cứng họng không biết phải trả lời như thế nào, vờ tựa đầu vào lưng anh ta như mình đang rất mệt. Bọ Cạp Đen thấy Nó im lặng nên cũng đành thôi không hỏi nữa. Mặc dù phải cõng Nó nhưng Bọ Cạp Đen bước đi một cách rất nhanh nhẹn mà không hề gặp phải một chút khó khăn nào. Rồi anh ta buông một câu nói vu vơ hỏi Nó:-Cô... nặng bao nhiêu kí thế?-42 ki-lô-gam...có gì không...?!Bọ Cạp Đen tự lẩm bẩm một mình mà không để Nó nghe thấy: “ ăn gì mà nhẹ thế không biết, cứ như đang cõng một cái bông gòn vậy.”-Gì? Anh vừa nói gì thế? – Nó tò mò.-Không có gì, tôi chỉ nói một mình thôi.Nó cũng bắt chước anh ta tự lẩm bẩm: “ Đồ binh binh, khi không nói chuyện mộ mình.-Cô vừa nói gì đó?...- nhưng có vẻ như Bọ Cạp Đen đã nghe thấy.-Ha ... không có gì...Một phút im lặng trôi qua, Bọ Cạp Đen lên tiến hỏi Nó:-Này, nhà cô hướng nào thế?-Tôi không phải tên “ Này”,...Nó thật sự không muốn cho người khác biết nhà của mình nhưng không còn cách nào khác, Nó đành miễn cưỡng trả lời:-Anh cứ đi thẳng, gặp ngã tư rồi rẽ phải, sau đó quẹo trái,... đi thẳng rồi lại rẽ trái tiếp tục đi thẳng...-Sao rắc rối thế, được rồi, ta đi thôi!