Tác giả:

“ I love you, loving you, as the mouse so love the rice. Even every day……” Vào đầu hạ nắng nóng, bầu trời xanh thắm không gợn tí mây, những ánh nắng ấm vui đùa chiếu rọi khắp một góc sân đỏ rực. Trong phòng ký túc xá nào đó tại trường đại học Dạ Hoa bỗng vang lên thất thanh: “Oh yeah!!!cuối cùng cũng hè rồi.”-Tố Tố mừng rỡ hét lên, nắm lấy tay Thinh Thinh rồi bỗng lặng đi. Cả hai không hẹn mà cùng quay sang Ni Ni đang ngồi u rũ. “Thôi nào, chắc sẽ ổn mà”-Tố Tố vừa nói vừa lay lay vai cô bạn đáng thương đang thấp thỏm lo sợ kết quả thi của mình:” Thi thôi mà dù sao cũng qua rồi, phải tự tin lên chứ. Cậu nhìn Thinh Thinh kìa, mai cậu ấy thi mà bây giờ mặt vẫn tỉnh bơ thế kia.” “Này, này, ai bảo là tớ tỉnh bơ hả? Cậu không thấy tớ đang muốn phát điên lên vì cuốn sách đầy luật này à? Thật là.”- Cô vừa nói vừa lấy cuốn sách dày cộm gõ vào đầu Tố Tố đang ba hoa múa mép đằng kia. Tố Tố đáng thương nước mắt lưng tròng chưa kịp định hình thì hung thủ lại vênh váo tiếp lời:”Cậu tưởng ai cũng…

Chương 2

Tình Yêu À, Để Sau Nhé!Tác giả: zieny189 “ I love you, loving you, as the mouse so love the rice. Even every day……” Vào đầu hạ nắng nóng, bầu trời xanh thắm không gợn tí mây, những ánh nắng ấm vui đùa chiếu rọi khắp một góc sân đỏ rực. Trong phòng ký túc xá nào đó tại trường đại học Dạ Hoa bỗng vang lên thất thanh: “Oh yeah!!!cuối cùng cũng hè rồi.”-Tố Tố mừng rỡ hét lên, nắm lấy tay Thinh Thinh rồi bỗng lặng đi. Cả hai không hẹn mà cùng quay sang Ni Ni đang ngồi u rũ. “Thôi nào, chắc sẽ ổn mà”-Tố Tố vừa nói vừa lay lay vai cô bạn đáng thương đang thấp thỏm lo sợ kết quả thi của mình:” Thi thôi mà dù sao cũng qua rồi, phải tự tin lên chứ. Cậu nhìn Thinh Thinh kìa, mai cậu ấy thi mà bây giờ mặt vẫn tỉnh bơ thế kia.” “Này, này, ai bảo là tớ tỉnh bơ hả? Cậu không thấy tớ đang muốn phát điên lên vì cuốn sách đầy luật này à? Thật là.”- Cô vừa nói vừa lấy cuốn sách dày cộm gõ vào đầu Tố Tố đang ba hoa múa mép đằng kia. Tố Tố đáng thương nước mắt lưng tròng chưa kịp định hình thì hung thủ lại vênh váo tiếp lời:”Cậu tưởng ai cũng… Vào đại học cả3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ3 độc thân, vui tính”.Đầu bên kia vừa dập máy Thinh Thinh bất giác thững người một hồi lâu, bộ dạng tươi cười bỗng tối sầm, lặng hẳn.Chẳng biết từ lúc nào mà Tố Tố và Ni Ni đã đứng ngay trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.Tố Tố huých vào vai cô cười ranh ma hỏi: “Ai gọi đấy? Trai gọi à, sao mà thừ người ra vậy?”Nghe vậy Ni Ni tò mò vừa hỏi vừa vỗ vỗ vào vai cô tỏ vẻ đầy thấu hiểu:“Gì mà nhìn mặt cậu nghiêm trọng quá vậy cô em?”Vừa may cô vừa kịp định thần, quay sang đánh trống lảng:” Gì cơ? Có gì đâu, mà Tố Tố này sao lúc nào đầu cậu cũng chỉ toàn nghĩ đến trai thế.”-Cô vừa nói vừa nhăn nhăn mặt, bễu môi khinh bỉ.Tố Tố cười giã lã: “Hy hy giỡn thôi, mà ai gọi cho cậu đấy?”“Cậu không biết đâu.”-Nói rồi cô quay sang hỏi Ni Ni:”Ni Ni cậu còn nhớ Mai Hương học chung với chúng ta cấp ba không?”Ni Ni ngơ ngác gãi đầu, suy nghĩ một lúc bảo:”Ai cơ? Mai Hương à… uhm…, à tớ nhớ ra rồi, cậu ấy còn nhớ chúng ta sao? Mà sao cậu ấy biết số điện thoại của cậu nhỉ???”“Tớ cũng không biết nữa. Mà Ni Ni à Mai Hương bảo thứ hai tuần sau có buổi họp lớp, cậu nghĩ sao?”Tố Tố mặt bí xị thở dài:” haizzz…vậy là không liên quan đến mình thật.”-rồi lẳng lặng lên giường tu tiếp cuốn tiểu thuyết của mình.Thật ra TốTốlà bạn trúc mã của Thinh Thinh. Cô là một đại tiểu thưdanh giá của nhà họLâm, vì thếai ai cũng cho rằng tỏvẻkiên dè, dịnghị. Thinh Thinh lại không hềthấy vậy, tuy là một tiểu thưnhưng côấy không kiêu kì, lại rất thông minh, hoạt bát và thân thiện với mọi người…Hơn nữa, gia đình cô cũng không đầmấm và sung sướng nhưmọi người vẫn hằng nghĩ.Thửnghĩxem làm sao mà hạnh phúc nỗi khi cha là một tổng tài lớn suốt ngày phải bôn ba công việc, đến nỗi thời gian gặp mặt nhau trong ngày cũng chẳng mấy khi, không những thếông lại là người có đến hai gia đình. Là một đứa con hiếu thảo, đứng nhìn mẹ, một phụnữtần tảo nuôi dưỡng hai chịem TốTốbịcha mình hắt hủi, lạnh nhạt. Trước tình cảnhấy, cô thương mẹnhưng lại càng bất lực đểníu kéo hạnh phúc gia đình mình. Vì thếThinh Thinh càng đồng cảm và quan tâm đến cô hơn.Nhưng dường nhưTốTốluôn vậy, một cô nàng Bạch dương mạnh mẽbướng bỉnh, luôn giấu kín nỗi buồn trong lòng, luôn dấng mình vào sâu trong góc tối tâm,một mình gánh chịu tất cả.Cha cô là người hết sức gia trưởng và sĩdiện vì thếsuốt cấp 1,2,3 cô luôn đượcưu ái trong những môi trường danh tiếng, hầu nhưmọi thứcủa cô đều được cha cô sắp đặt cảvà ngay cảtrường đại học này cũng vậy.Còn Ni Ni lại là bạn thân thời cấp 3 của Thinh Thinh, có thểnói cảhai có chung gia cảnh, chí hướng nên sớm đã rất thân. Cô nàng tuy sởhữu chiều cao siêu tủn nhưng lại vô cùng hài hước và thân thiện.Vào đại học cả3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ3 độc thân,vui tính”.Trong không khí im ắng bất thường, chỉ mỗi Ni Ni là vui vẻ, phấn khởi:” đi chứ, đi chứ. Lâu quá không gặp mấy cậu ấy rồi. Cậu cũng đi nha!!!Mai là cậu thi xong rồi mà,chúng ta cùng nhau đi cho vui mà!!!”-nheo mắt tinh nghịch:”đi nhé!! cậu đi cùng nhé!!”“………”Ai đó nãy giờ im lặng bỗng lại lên tiếng:” Tớ đoán cậu ấy không muốn gặp tên Hà…Hà…cái gì Phong kia đâu.”Lời nóiấy nhưđâm trúng tim đen khiến Thinh Thinh không khỏi thầm ai oán, ánh mắt đầy sát khí phóng vềphía cô nàng “ TốTốcậu thật đáng ghét, sao lại nhắc tới con ngườiấy. Cậu thấy mình chưa đủphìên vì hắn à.”Nghĩ rồi cô lạnh lùng đáp: “Hà Vĩ Phong chị hai.”Ni Ni hốt hoảng:” Gì..gì cơ? cậu đừng bảo với tớ… cậu chưa dứt tình với cái con người đấy nhé”.Thấy vậy, Thinh Thinh trả lời một cách bình thản:“ Đã qua rồi…giờ đây chỉ còn là bạn thôi.”Vừa dứt lời, cô chợt lặng căm.Thật không? Thật là cô chỉcòn xem con ngườiấy chỉlà bạn thôi sao?Nếu được nhưthếchắc giờđây cô đâu thếnày.Tố Tố thở dài rồi nghiêm nghị bảo:“Haizz thật không đấy, đừng có mà mơ tưởng nữa. Con người ấy đã làm tổn thương cậu rất nhiều, cậu còn nhớ không? Vì thế đừng có mà dính dánh tới nó nữa.”“Cậu lại rồi, tớ làm gì còn mơ mộng đến hắn. Giờ đây tớ chỉ nhớ đến mỗi hai cậu thôi”-Thinh Thinh bay đến ôm Tố Tố giả lã,nũng nịu.Tố Tố bị cô bạn ôm đến sởn hết cả người la hét ầm ĩ: “Thôi đi cô nương, đủ rồi…, đủ rồi…,buông ra nào…”“Thôi không giỡn nữa, tớ đi tắm hehe:P.”

Vào đ

i h

c c

3 may m

n h

c cùng tr

ườ

ng, không h

n mà h

p thành “b

3 đ

c thân, vui tính”.

Đầu bên kia vừa dập máy Thinh Thinh bất giác thững người một hồi lâu, bộ dạng tươi cười bỗng tối sầm, lặng hẳn.

Chẳng biết từ lúc nào mà Tố Tố và Ni Ni đã đứng ngay trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.

Tố Tố huých vào vai cô cười ranh ma hỏi: “Ai gọi đấy? Trai gọi à, sao mà thừ người ra vậy?”

Nghe vậy Ni Ni tò mò vừa hỏi vừa vỗ vỗ vào vai cô tỏ vẻ đầy thấu hiểu:“Gì mà nhìn mặt cậu nghiêm trọng quá vậy cô em?”

Vừa may cô vừa kịp định thần, quay sang đánh trống lảng:” Gì cơ? Có gì đâu, mà Tố Tố này sao lúc nào đầu cậu cũng chỉ toàn nghĩ đến trai thế.”-Cô vừa nói vừa nhăn nhăn mặt, bễu môi khinh bỉ.

Tố Tố cười giã lã: “Hy hy giỡn thôi, mà ai gọi cho cậu đấy?”

“Cậu không biết đâu.”-Nói rồi cô quay sang hỏi Ni Ni:”Ni Ni cậu còn nhớ Mai Hương học chung với chúng ta cấp ba không?”

Ni Ni ngơ ngác gãi đầu, suy nghĩ một lúc bảo:”Ai cơ? Mai Hương à… uhm…, à tớ nhớ ra rồi, cậu ấy còn nhớ chúng ta sao? Mà sao cậu ấy biết số điện thoại của cậu nhỉ???”

“Tớ cũng không biết nữa. Mà Ni Ni à Mai Hương bảo thứ hai tuần sau có buổi họp lớp, cậu nghĩ sao?”

Tố Tố mặt bí xị thở dài:” haizzz…vậy là không liên quan đến mình thật.”-rồi lẳng lặng lên giường tu tiếp cuốn tiểu thuyết của mình.

Th

t ra T

T

là b

n trúc mã c

a Thinh Thinh. Cô là m

t đ

i ti

u th

ư

danh giá c

a nhà h

Lâm, vì th

ế

ai ai c

ũ

ng cho r

ng t

v

kiên dè, d

ngh

. Thinh Thinh l

i không h

th

y v

y, tuy là m

t ti

u th

ư

nh

ư

ng cô

y không kiêu kì, l

i r

t thông minh, ho

t bát và thân thi

n v

i m

i ng

ườ

i…H

ơ

n n

a, gia đình cô c

ũ

ng không đ

m

m và sung s

ướ

ng nh

ư

m

i ng

ườ

i v

n h

ng ngh

ĩ

.

Th

ngh

ĩ

xem làm sao mà h

nh phúc n

i khi cha là m

t t

ng tài l

n su

t ngày ph

i bôn ba công vi

c, đ

ế

n n

i th

i gian g

p m

t nhau trong ngày c

ũ

ng ch

ng m

y khi, không nh

ng th

ế

ông l

i là ng

ườ

i có đ

ế

n hai gia đình. Là m

t đ

a con hi

ế

u th

o, đ

ng nhìn m

, m

t ph

n

t

n t

o nuôi d

ưỡ

ng hai ch

em T

T

b

cha mình h

t h

i, l

nh nh

t. Tr

ướ

c tình c

nh

y, cô th

ươ

ng m

nh

ư

ng l

i càng b

t l

c đ

níu kéo h

nh phúc gia đình mình. Vì th

ế

Thinh Thinh càng đ

ng c

m và quan tâm đ

ế

n cô h

ơ

n.

Nh

ư

ng d

ườ

ng nh

ư

T

T

luôn v

y, m

t cô nàng B

ch d

ươ

ng m

nh m

b

ướ

ng b

nh, luôn gi

u kín n

i bu

n trong lòng, luôn d

ng mình vào sâu trong góc t

i tâm,m

t mình gánh ch

u t

t c

.

Cha cô là ng

ườ

i h

ế

t s

c gia tr

ưở

ng và s

ĩ

di

n vì th

ế

su

t c

p 1,2,3 cô luôn đ

ượ

c

ư

u ái trong nh

ng môi tr

ườ

ng danh ti

ế

ng, h

u nh

ư

m

i th

c

a cô đ

u đ

ượ

c cha cô s

p đ

t c

và ngay c

tr

ườ

ng đ

i h

c này c

ũ

ng v

y.

Còn Ni Ni l

i là b

n thân th

i c

p 3 c

a Thinh Thinh, có th

nói c

hai có chung gia c

nh, chí h

ướ

ng nên s

m đã r

t thân. Cô nàng tuy s

h

u chi

u cao siêu t

n nh

ư

ng l

i vô cùng hài h

ướ

c và thân thi

n.

Vào đ

i h

c c

3 may m

n h

c cùng tr

ườ

ng, không h

n mà h

p thành “b

3 đ

c thân,vui tính”.

Trong không khí im ắng bất thường, chỉ mỗi Ni Ni là vui vẻ, phấn khởi:” đi chứ, đi chứ. Lâu quá không gặp mấy cậu ấy rồi. Cậu cũng đi nha!!!Mai là cậu thi xong rồi mà,chúng ta cùng nhau đi cho vui mà!!!”-nheo mắt tinh nghịch:”đi nhé!! cậu đi cùng nhé!!”

“………”

Ai đó nãy giờ im lặng bỗng lại lên tiếng:” Tớ đoán cậu ấy không muốn gặp tên Hà…Hà…cái gì Phong kia đâu.”

L

i nói

y nh

ư

đâm trúng tim đen khi

ế

n Thinh Thinh không kh

i th

m ai oán, ánh m

t đ

y sát khí phóng v

phía cô nàng “ T

T

c

u th

t đáng ghét, sao l

i nh

c t

i con ng

ườ

i

y. C

u th

y mình ch

ư

a đ

phìên vì h

n à.”

Nghĩ rồi cô lạnh lùng đáp: “Hà Vĩ Phong chị hai.”

Ni Ni hốt hoảng:” Gì..gì cơ? cậu đừng bảo với tớ… cậu chưa dứt tình với cái con người đấy nhé”.

Thấy vậy, Thinh Thinh trả lời một cách bình thản:“ Đã qua rồi…giờ đây chỉ còn là bạn thôi.”

Vừa dứt lời, cô chợt lặng căm.

Th

t không? Th

t là cô ch

còn xem con ng

ườ

i

y ch

là b

n thôi sao?

N

ế

u đ

ượ

c nh

ư

th

ế

ch

c gi

đây cô đâu th

ế

này.

Tố Tố thở dài rồi nghiêm nghị bảo:“Haizz thật không đấy, đừng có mà mơ tưởng nữa. Con người ấy đã làm tổn thương cậu rất nhiều, cậu còn nhớ không? Vì thế đừng có mà dính dánh tới nó nữa.”

“Cậu lại rồi, tớ làm gì còn mơ mộng đến hắn. Giờ đây tớ chỉ nhớ đến mỗi hai cậu thôi”-Thinh Thinh bay đến ôm Tố Tố giả lã,nũng nịu.

Tố Tố bị cô bạn ôm đến sởn hết cả người la hét ầm ĩ: “Thôi đi cô nương, đủ rồi…, đủ rồi…,buông ra nào…”

“Thôi không giỡn nữa, tớ đi tắm hehe:P.”

Tình Yêu À, Để Sau Nhé!Tác giả: zieny189 “ I love you, loving you, as the mouse so love the rice. Even every day……” Vào đầu hạ nắng nóng, bầu trời xanh thắm không gợn tí mây, những ánh nắng ấm vui đùa chiếu rọi khắp một góc sân đỏ rực. Trong phòng ký túc xá nào đó tại trường đại học Dạ Hoa bỗng vang lên thất thanh: “Oh yeah!!!cuối cùng cũng hè rồi.”-Tố Tố mừng rỡ hét lên, nắm lấy tay Thinh Thinh rồi bỗng lặng đi. Cả hai không hẹn mà cùng quay sang Ni Ni đang ngồi u rũ. “Thôi nào, chắc sẽ ổn mà”-Tố Tố vừa nói vừa lay lay vai cô bạn đáng thương đang thấp thỏm lo sợ kết quả thi của mình:” Thi thôi mà dù sao cũng qua rồi, phải tự tin lên chứ. Cậu nhìn Thinh Thinh kìa, mai cậu ấy thi mà bây giờ mặt vẫn tỉnh bơ thế kia.” “Này, này, ai bảo là tớ tỉnh bơ hả? Cậu không thấy tớ đang muốn phát điên lên vì cuốn sách đầy luật này à? Thật là.”- Cô vừa nói vừa lấy cuốn sách dày cộm gõ vào đầu Tố Tố đang ba hoa múa mép đằng kia. Tố Tố đáng thương nước mắt lưng tròng chưa kịp định hình thì hung thủ lại vênh váo tiếp lời:”Cậu tưởng ai cũng… Vào đại học cả3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ3 độc thân, vui tính”.Đầu bên kia vừa dập máy Thinh Thinh bất giác thững người một hồi lâu, bộ dạng tươi cười bỗng tối sầm, lặng hẳn.Chẳng biết từ lúc nào mà Tố Tố và Ni Ni đã đứng ngay trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.Tố Tố huých vào vai cô cười ranh ma hỏi: “Ai gọi đấy? Trai gọi à, sao mà thừ người ra vậy?”Nghe vậy Ni Ni tò mò vừa hỏi vừa vỗ vỗ vào vai cô tỏ vẻ đầy thấu hiểu:“Gì mà nhìn mặt cậu nghiêm trọng quá vậy cô em?”Vừa may cô vừa kịp định thần, quay sang đánh trống lảng:” Gì cơ? Có gì đâu, mà Tố Tố này sao lúc nào đầu cậu cũng chỉ toàn nghĩ đến trai thế.”-Cô vừa nói vừa nhăn nhăn mặt, bễu môi khinh bỉ.Tố Tố cười giã lã: “Hy hy giỡn thôi, mà ai gọi cho cậu đấy?”“Cậu không biết đâu.”-Nói rồi cô quay sang hỏi Ni Ni:”Ni Ni cậu còn nhớ Mai Hương học chung với chúng ta cấp ba không?”Ni Ni ngơ ngác gãi đầu, suy nghĩ một lúc bảo:”Ai cơ? Mai Hương à… uhm…, à tớ nhớ ra rồi, cậu ấy còn nhớ chúng ta sao? Mà sao cậu ấy biết số điện thoại của cậu nhỉ???”“Tớ cũng không biết nữa. Mà Ni Ni à Mai Hương bảo thứ hai tuần sau có buổi họp lớp, cậu nghĩ sao?”Tố Tố mặt bí xị thở dài:” haizzz…vậy là không liên quan đến mình thật.”-rồi lẳng lặng lên giường tu tiếp cuốn tiểu thuyết của mình.Thật ra TốTốlà bạn trúc mã của Thinh Thinh. Cô là một đại tiểu thưdanh giá của nhà họLâm, vì thếai ai cũng cho rằng tỏvẻkiên dè, dịnghị. Thinh Thinh lại không hềthấy vậy, tuy là một tiểu thưnhưng côấy không kiêu kì, lại rất thông minh, hoạt bát và thân thiện với mọi người…Hơn nữa, gia đình cô cũng không đầmấm và sung sướng nhưmọi người vẫn hằng nghĩ.Thửnghĩxem làm sao mà hạnh phúc nỗi khi cha là một tổng tài lớn suốt ngày phải bôn ba công việc, đến nỗi thời gian gặp mặt nhau trong ngày cũng chẳng mấy khi, không những thếông lại là người có đến hai gia đình. Là một đứa con hiếu thảo, đứng nhìn mẹ, một phụnữtần tảo nuôi dưỡng hai chịem TốTốbịcha mình hắt hủi, lạnh nhạt. Trước tình cảnhấy, cô thương mẹnhưng lại càng bất lực đểníu kéo hạnh phúc gia đình mình. Vì thếThinh Thinh càng đồng cảm và quan tâm đến cô hơn.Nhưng dường nhưTốTốluôn vậy, một cô nàng Bạch dương mạnh mẽbướng bỉnh, luôn giấu kín nỗi buồn trong lòng, luôn dấng mình vào sâu trong góc tối tâm,một mình gánh chịu tất cả.Cha cô là người hết sức gia trưởng và sĩdiện vì thếsuốt cấp 1,2,3 cô luôn đượcưu ái trong những môi trường danh tiếng, hầu nhưmọi thứcủa cô đều được cha cô sắp đặt cảvà ngay cảtrường đại học này cũng vậy.Còn Ni Ni lại là bạn thân thời cấp 3 của Thinh Thinh, có thểnói cảhai có chung gia cảnh, chí hướng nên sớm đã rất thân. Cô nàng tuy sởhữu chiều cao siêu tủn nhưng lại vô cùng hài hước và thân thiện.Vào đại học cả3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ3 độc thân,vui tính”.Trong không khí im ắng bất thường, chỉ mỗi Ni Ni là vui vẻ, phấn khởi:” đi chứ, đi chứ. Lâu quá không gặp mấy cậu ấy rồi. Cậu cũng đi nha!!!Mai là cậu thi xong rồi mà,chúng ta cùng nhau đi cho vui mà!!!”-nheo mắt tinh nghịch:”đi nhé!! cậu đi cùng nhé!!”“………”Ai đó nãy giờ im lặng bỗng lại lên tiếng:” Tớ đoán cậu ấy không muốn gặp tên Hà…Hà…cái gì Phong kia đâu.”Lời nóiấy nhưđâm trúng tim đen khiến Thinh Thinh không khỏi thầm ai oán, ánh mắt đầy sát khí phóng vềphía cô nàng “ TốTốcậu thật đáng ghét, sao lại nhắc tới con ngườiấy. Cậu thấy mình chưa đủphìên vì hắn à.”Nghĩ rồi cô lạnh lùng đáp: “Hà Vĩ Phong chị hai.”Ni Ni hốt hoảng:” Gì..gì cơ? cậu đừng bảo với tớ… cậu chưa dứt tình với cái con người đấy nhé”.Thấy vậy, Thinh Thinh trả lời một cách bình thản:“ Đã qua rồi…giờ đây chỉ còn là bạn thôi.”Vừa dứt lời, cô chợt lặng căm.Thật không? Thật là cô chỉcòn xem con ngườiấy chỉlà bạn thôi sao?Nếu được nhưthếchắc giờđây cô đâu thếnày.Tố Tố thở dài rồi nghiêm nghị bảo:“Haizz thật không đấy, đừng có mà mơ tưởng nữa. Con người ấy đã làm tổn thương cậu rất nhiều, cậu còn nhớ không? Vì thế đừng có mà dính dánh tới nó nữa.”“Cậu lại rồi, tớ làm gì còn mơ mộng đến hắn. Giờ đây tớ chỉ nhớ đến mỗi hai cậu thôi”-Thinh Thinh bay đến ôm Tố Tố giả lã,nũng nịu.Tố Tố bị cô bạn ôm đến sởn hết cả người la hét ầm ĩ: “Thôi đi cô nương, đủ rồi…, đủ rồi…,buông ra nào…”“Thôi không giỡn nữa, tớ đi tắm hehe:P.”

Chương 2