Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn…
Chương 25
Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… “Lão tử, lão tử . . . . .” Quý Lạc bịt mũi, thối lui về sau vài bước, mắt mèo mở to trừng trừng nhìn nam nhân, vẻ mặt đỏ lên, “Đều là ngươi làm hại ta!”“Đem khăn tới đây.”“Nè.” Quý Lạc rút ra một cái khăn mặt, muốn hung hăng ném qua, thế nhưng lại không dám, cuối cùng ngoan ngoãn tự mình đem đến.“Chà lưng cho ta.” Phỉ Ngâm Mặc rất vừa lòng thái độ của thiếu niên, nhắm hờ hai mắt, phân phó nói.“Kỳ, kỳ lưng a.” Quý Lạc nhìn những đường cong bả vai hoàn mỹ nuốt nuốt nước bọt, làn da lôi cuốn mê người vương hờ bọt nước, giống như có ma lực che mắt người ta.“Không muốn?” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng.“Không, không, ta làm.” Quý Lạc vội vã dùng khăn tay lau máu mũi, lấy chiếc ghế nhỏ ngồi vào bên cạnh, cầm khăn cẩn thận chà xát tấm lưng nam nhân, đường cong xương sống ưu mỹ từ cần cổ kéo dài đến sát mông.“Ngươi kỳ ở đâu đó?” Con mắt dài nhỏ đột nhiên mở ra, con ngươi sâu thẳm khêu gợi, thấy Quý Lạc đang mặt đỏ tim đập.“A, a?” Quý Lạc lúc này mới phát hiện ngón tay đã đi tới chỗ vểnh lên g*** h** ch*n Phỉ Ngâm Mặc, đành phải hì hì cười ngây ngô, “Kìm lòng không nổi, kìm lòng không nổi.”“Còn cười?” Phỉ Ngâm Mặc sắc mặt có điểm khó coi, cầm lấy cổ tay Quý Lạc, dùng sức kéo.“Rầm” một tiếng, Quý Lạc ngã mạnh vào bồn tắm lớn, uống cả ngụm nước, toàn thân đều ướt sũng, cậu chật vật quát, “Phát điên cái gì, kéo lão tử vào đây làm chi . . . . .”“Hừ, ngươi không phải vừa rồi chưa được thỏa mãn sao?” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh, các đốt ngón tay linh hoạt nắm lấy vật g*** h** ch*n thiếu niên.“Ngươi, ngươi . . . . . Ngươi nói sẽ không đụng đến đồng tính mà?” Quý Lạc trợn mắt nhìn, nhưng lỗ tai đỏ lên đầy khả nghi.“Ta chỉ là chán ghét đồng tính luyến ái, cũng chưa nói sẽ không chạm vào.”“Thế thì khác cái gì a? Nói cho cùng, ngươi vẫn chán ghét Gay, mà lão tử là Gay, như thế nào? !”Quý Lạc lớn tiếng, sắc hổ phách trong mắt đã có điểm ủy khuất.“Ngươi uất ức cái gì.” Phỉ Ngâm Mặc liếc cậu một cái, “Ta không ghét ngươi.”“Cái, cái gì?”“Lão tử không ghét ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc lột bỏ quần thiếu niên ném ra ngoài. q**n l*t cũng c** s*ch vứt qua bên. Ăn mặc đúng thật là ph*ng đ*ng, hừm.“Uy, uy, đừng lột nhanh như vậy.”Quý Lạc đột nhiên vặn vẹo nhăn nhó, khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy, vậy ngươi thích lão tử a? Thổ lộ với lão tử sao?”Nói liên tiếp, thanh âm của thiếu niên mắt mèo tràn ngập sung sướng, “Ngao ngao, lão tử biết mà, lão tử xinh đẹp như thế, kỹ thuật tốt như thế, ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão tử chứ!”“Sai rồi, là ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Phỉ Ngâm Mặc âm trầm cười, bao bọc lấy tiểu đệ đệ của Quý Lạc, dùng lực nắm chặt v**t v*.“. . . . . đừng, nhẹ . . . . . nhẹ thôi . . . . .” Quý Lạc lúc này mới sợ hãi phát hiện, tiểu đệ đệ của mình toàn bộ bị nắm giữ trong tay nam nhân.Ngô, tuy rằng muốn nam nhân giúp cậu thủ *** là nguyện vọng lâu nay . Vì cái gì . . . . . hiện tại cậu lại có chút run . . . . . hoài nghi ý nguyện của mình liệu có đúng hay không . . . . .“Sao vậy? Khó chịu?” Nam nhân nhướn mày, lạnh lùng hỏi.“Không, rất thoải mái.” Cho dù run như cầy sấy, nhưng vừa nghĩ rằng là tay củaPhỉ Ngâm Mặc, cậu nhịn không được cả người huyết mạch sôi trào.“Lão tử mặc kệ bất cứ giá nào! Chết thì chết!” Thiếu niên nhắm chặt mắt, phảng phất như phải hùng hồn hy sinh, chỉ là một lát sau vẫn đáng thương mở mắt ra, “Có thể hay không . . . . . đừng nắm đứt tiểu đệ đệ của ta . . . . .”
“Lão tử, lão tử . . . . .” Quý Lạc bịt mũi, thối lui về sau vài bước, mắt mèo mở to trừng trừng nhìn nam nhân, vẻ mặt đỏ lên, “Đều là ngươi làm hại ta!”
“Đem khăn tới đây.”
“Nè.” Quý Lạc rút ra một cái khăn mặt, muốn hung hăng ném qua, thế nhưng lại không dám, cuối cùng ngoan ngoãn tự mình đem đến.
“Chà lưng cho ta.” Phỉ Ngâm Mặc rất vừa lòng thái độ của thiếu niên, nhắm hờ hai mắt, phân phó nói.
“Kỳ, kỳ lưng a.” Quý Lạc nhìn những đường cong bả vai hoàn mỹ nuốt nuốt nước bọt, làn da lôi cuốn mê người vương hờ bọt nước, giống như có ma lực che mắt người ta.
“Không muốn?” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng.
“Không, không, ta làm.” Quý Lạc vội vã dùng khăn tay lau máu mũi, lấy chiếc ghế nhỏ ngồi vào bên cạnh, cầm khăn cẩn thận chà xát tấm lưng nam nhân, đường cong xương sống ưu mỹ từ cần cổ kéo dài đến sát mông.
“Ngươi kỳ ở đâu đó?” Con mắt dài nhỏ đột nhiên mở ra, con ngươi sâu thẳm khêu gợi, thấy Quý Lạc đang mặt đỏ tim đập.
“A, a?” Quý Lạc lúc này mới phát hiện ngón tay đã đi tới chỗ vểnh lên g*** h** ch*n Phỉ Ngâm Mặc, đành phải hì hì cười ngây ngô, “Kìm lòng không nổi, kìm lòng không nổi.”
“Còn cười?” Phỉ Ngâm Mặc sắc mặt có điểm khó coi, cầm lấy cổ tay Quý Lạc, dùng sức kéo.
“Rầm” một tiếng, Quý Lạc ngã mạnh vào bồn tắm lớn, uống cả ngụm nước, toàn thân đều ướt sũng, cậu chật vật quát, “Phát điên cái gì, kéo lão tử vào đây làm chi . . . . .”
“Hừ, ngươi không phải vừa rồi chưa được thỏa mãn sao?” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh, các đốt ngón tay linh hoạt nắm lấy vật g*** h** ch*n thiếu niên.
“Ngươi, ngươi . . . . . Ngươi nói sẽ không đụng đến đồng tính mà?” Quý Lạc trợn mắt nhìn, nhưng lỗ tai đỏ lên đầy khả nghi.
“Ta chỉ là chán ghét đồng tính luyến ái, cũng chưa nói sẽ không chạm vào.”
“Thế thì khác cái gì a? Nói cho cùng, ngươi vẫn chán ghét Gay, mà lão tử là Gay, như thế nào? !”
Quý Lạc lớn tiếng, sắc hổ phách trong mắt đã có điểm ủy khuất.
“Ngươi uất ức cái gì.” Phỉ Ngâm Mặc liếc cậu một cái, “Ta không ghét ngươi.”
“Cái, cái gì?”
“Lão tử không ghét ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc lột bỏ quần thiếu niên ném ra ngoài. q**n l*t cũng c** s*ch vứt qua bên. Ăn mặc đúng thật là ph*ng đ*ng, hừm.
“Uy, uy, đừng lột nhanh như vậy.”
Quý Lạc đột nhiên vặn vẹo nhăn nhó, khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy, vậy ngươi thích lão tử a? Thổ lộ với lão tử sao?”
Nói liên tiếp, thanh âm của thiếu niên mắt mèo tràn ngập sung sướng, “Ngao ngao, lão tử biết mà, lão tử xinh đẹp như thế, kỹ thuật tốt như thế, ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão tử chứ!”
“Sai rồi, là ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Phỉ Ngâm Mặc âm trầm cười, bao bọc lấy tiểu đệ đệ của Quý Lạc, dùng lực nắm chặt v**t v*.
“. . . . . đừng, nhẹ . . . . . nhẹ thôi . . . . .” Quý Lạc lúc này mới sợ hãi phát hiện, tiểu đệ đệ của mình toàn bộ bị nắm giữ trong tay nam nhân.
Ngô, tuy rằng muốn nam nhân giúp cậu thủ *** là nguyện vọng lâu nay . Vì cái gì . . . . . hiện tại cậu lại có chút run . . . . . hoài nghi ý nguyện của mình liệu có đúng hay không . . . . .
“Sao vậy? Khó chịu?” Nam nhân nhướn mày, lạnh lùng hỏi.
“Không, rất thoải mái.” Cho dù run như cầy sấy, nhưng vừa nghĩ rằng là tay củaPhỉ Ngâm Mặc, cậu nhịn không được cả người huyết mạch sôi trào.
“Lão tử mặc kệ bất cứ giá nào! Chết thì chết!” Thiếu niên nhắm chặt mắt, phảng phất như phải hùng hồn hy sinh, chỉ là một lát sau vẫn đáng thương mở mắt ra, “Có thể hay không . . . . . đừng nắm đứt tiểu đệ đệ của ta . . . . .”
Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… “Lão tử, lão tử . . . . .” Quý Lạc bịt mũi, thối lui về sau vài bước, mắt mèo mở to trừng trừng nhìn nam nhân, vẻ mặt đỏ lên, “Đều là ngươi làm hại ta!”“Đem khăn tới đây.”“Nè.” Quý Lạc rút ra một cái khăn mặt, muốn hung hăng ném qua, thế nhưng lại không dám, cuối cùng ngoan ngoãn tự mình đem đến.“Chà lưng cho ta.” Phỉ Ngâm Mặc rất vừa lòng thái độ của thiếu niên, nhắm hờ hai mắt, phân phó nói.“Kỳ, kỳ lưng a.” Quý Lạc nhìn những đường cong bả vai hoàn mỹ nuốt nuốt nước bọt, làn da lôi cuốn mê người vương hờ bọt nước, giống như có ma lực che mắt người ta.“Không muốn?” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng.“Không, không, ta làm.” Quý Lạc vội vã dùng khăn tay lau máu mũi, lấy chiếc ghế nhỏ ngồi vào bên cạnh, cầm khăn cẩn thận chà xát tấm lưng nam nhân, đường cong xương sống ưu mỹ từ cần cổ kéo dài đến sát mông.“Ngươi kỳ ở đâu đó?” Con mắt dài nhỏ đột nhiên mở ra, con ngươi sâu thẳm khêu gợi, thấy Quý Lạc đang mặt đỏ tim đập.“A, a?” Quý Lạc lúc này mới phát hiện ngón tay đã đi tới chỗ vểnh lên g*** h** ch*n Phỉ Ngâm Mặc, đành phải hì hì cười ngây ngô, “Kìm lòng không nổi, kìm lòng không nổi.”“Còn cười?” Phỉ Ngâm Mặc sắc mặt có điểm khó coi, cầm lấy cổ tay Quý Lạc, dùng sức kéo.“Rầm” một tiếng, Quý Lạc ngã mạnh vào bồn tắm lớn, uống cả ngụm nước, toàn thân đều ướt sũng, cậu chật vật quát, “Phát điên cái gì, kéo lão tử vào đây làm chi . . . . .”“Hừ, ngươi không phải vừa rồi chưa được thỏa mãn sao?” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh, các đốt ngón tay linh hoạt nắm lấy vật g*** h** ch*n thiếu niên.“Ngươi, ngươi . . . . . Ngươi nói sẽ không đụng đến đồng tính mà?” Quý Lạc trợn mắt nhìn, nhưng lỗ tai đỏ lên đầy khả nghi.“Ta chỉ là chán ghét đồng tính luyến ái, cũng chưa nói sẽ không chạm vào.”“Thế thì khác cái gì a? Nói cho cùng, ngươi vẫn chán ghét Gay, mà lão tử là Gay, như thế nào? !”Quý Lạc lớn tiếng, sắc hổ phách trong mắt đã có điểm ủy khuất.“Ngươi uất ức cái gì.” Phỉ Ngâm Mặc liếc cậu một cái, “Ta không ghét ngươi.”“Cái, cái gì?”“Lão tử không ghét ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc lột bỏ quần thiếu niên ném ra ngoài. q**n l*t cũng c** s*ch vứt qua bên. Ăn mặc đúng thật là ph*ng đ*ng, hừm.“Uy, uy, đừng lột nhanh như vậy.”Quý Lạc đột nhiên vặn vẹo nhăn nhó, khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy, vậy ngươi thích lão tử a? Thổ lộ với lão tử sao?”Nói liên tiếp, thanh âm của thiếu niên mắt mèo tràn ngập sung sướng, “Ngao ngao, lão tử biết mà, lão tử xinh đẹp như thế, kỹ thuật tốt như thế, ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão tử chứ!”“Sai rồi, là ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Phỉ Ngâm Mặc âm trầm cười, bao bọc lấy tiểu đệ đệ của Quý Lạc, dùng lực nắm chặt v**t v*.“. . . . . đừng, nhẹ . . . . . nhẹ thôi . . . . .” Quý Lạc lúc này mới sợ hãi phát hiện, tiểu đệ đệ của mình toàn bộ bị nắm giữ trong tay nam nhân.Ngô, tuy rằng muốn nam nhân giúp cậu thủ *** là nguyện vọng lâu nay . Vì cái gì . . . . . hiện tại cậu lại có chút run . . . . . hoài nghi ý nguyện của mình liệu có đúng hay không . . . . .“Sao vậy? Khó chịu?” Nam nhân nhướn mày, lạnh lùng hỏi.“Không, rất thoải mái.” Cho dù run như cầy sấy, nhưng vừa nghĩ rằng là tay củaPhỉ Ngâm Mặc, cậu nhịn không được cả người huyết mạch sôi trào.“Lão tử mặc kệ bất cứ giá nào! Chết thì chết!” Thiếu niên nhắm chặt mắt, phảng phất như phải hùng hồn hy sinh, chỉ là một lát sau vẫn đáng thương mở mắt ra, “Có thể hay không . . . . . đừng nắm đứt tiểu đệ đệ của ta . . . . .”