Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn…

Chương 26

Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… Phỉ Ngâm Mặc lần này cười ra tiếng.“Ai thèm niết đứt tiểu đệ đệ của ngươi.” Ánh mắt chuyển hướng đến vật tinh tế g*** h** ch*n thiếu niên, non mềm trắng mịn gì đó, nhỏ không nhỏ, phỏng chừng cũng chẳng sử dụng qua mấy, hiện tại ở trong lòng bàn tay hắn rụt rè đứng thẳng.“Nhan sắc không tệ.” Phỉ Ngâm Mặc câu dẫn ra khóe môi, ngón trỏ dùng móng tay gảy nhẹ một chút, tiểu đệ đệ của đối phương liền giật giật run rẩy, lỗ nhỏ trên đỉnh tiết ra vài giọt chất lỏng trong suốt.Thực sự là kỳ quái.Hắn bình thường nghĩ cái đó của nam nhân, trên người đối phương có, hắn cũng có, không có gì đặc biệt. Thế nhưng hiện tại cảm thấy thân thể tiểu mèo hoang này . . . . . còn có gì rất thú vị.Quý Lạc gương mặt ửng đỏ, khẽ cắn môi nhẫn nại, cuối cùng nhịn không được bạp phát, “Con mẹ nó, ngươi muốn làm thì làm mau lên, lão tử chịu đựng rất-tân-khổ, ngươi có biết hay không!”“Câm miệng.” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, “Ở đây chỉ có ta được nói.”“Ta * ngươi!” Quý Lạc hướng đối phương nghiến răng, còn thấy lấp lánh mấy chiếc răng nanh.Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, đảo mắt đem vòng eo thiếu niên mạnh mẽ đè xuống, tấm lưng nhẵn nhụi trơn truột như sứ men xanh của cậu lập tức phát ra ánh sáng nhạt màu, nhất thời, đầu ngập trong bồn nước.“A a ngươi định giết ta a . . . . .” Quý Lạc cố gắng vùng lên hét vài tiếng, tức khắc đã bị ấn trở lại, “ục ục” uống mấy ngụm nước.Quý Lạc muốn phun hết nước ra, kết quả vừa hé miệng, nước ấm từ bốn phương tám hướng đổ tới, chạy thẳng xuống họng.“%&. . . . .*(#%¥. . . . .*” Cậu phản kháng, khua loạn hai tay, tạo nên từng lớp sóng.Động tác mạnh bạo hận không thể đem cả cái bồn tắm lớn ném đi, nước không ngừng trào ra, ướt nhẹp sàn nhà.Thế nhưng, Phỉ Ngâm Mặc lại hung hăng áp chế thắt lưng cậu, cậu vừa trồi lên một chút, thở vội mấy hơi đã bị nam nhân tiếp tục đè ép.Trong lúc đó, trong lúc đó . . . . .Bàn tay nam nhân ở phía sau v**t v* tiểu đệ đệ cậu, không ngừng di chuyển trên dưới, từng đợt sung sướng tê dại lan ra phần eo, cậu cùng lúc phải kháng cự tai họa ngập đầu, cùng lúc từ thắt lưng liên tục truyền đến cảm giác hưng phấn đầy k*ch th*ch, tại thời điểm sắp bị chết đuối lại có loại kh*** c*m cường liệt không gì sánh kịp, so với trước đây bất luận cái gì cũng hơn . . . . .A a a . . . . . Cậu quả thực sắp điên mất . . . . .Quý Lạc cuối cùng thành ra hư nhuyễn nằm úp sấp một đoàn, không còn khí lực phản kháng . . . .Hừ hừ, chết thì chết! Cho dù làm quỷ, cậu cũng sẽ không buông tha nam nhân! Cậu phải canh giữ ở đây trong bồn tắm này, chỉ cần nam nhân tắm, cậu sẽ đi ra quấy rầy hắn, quấy rối *** hắn . . . . .Đang lúc choáng váng đầu óc đông đặc, nam nhân buông tha cậu, khóe miệng hàm trứ nét cười câu nhân.“Đúng vậy, thế này khôn hơn.” Niên thiếu xụi lơ trên người hắn, giống như mèo nhỏ sợ nước, tiểu móng vuốt mềm nhũn. Phỉ Ngâm Mặc nhìn niên thiếu không đứng dậy nổi trước mắt, thoả mãn gật đầu. Lần nữa thả xuống nước, rửa sạch dịch thể, đem chính mình cùng thiếu niên đều tẩy trừ một lần.“Được rồi, trở về phòng ngủ.” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ cái mông thiếu niên.Quý Lạc vừa đứng lên, chân liền nhũn ra, thiếu chút nữa ngã chết tại bồn tắm.“Thật vô dụng.” Phỉ Ngâm Mặc ở trên cao nhìn xuống, dùng chân đỡ lấy Quý Lạc mới miễn cưỡng không có ngã úp sấp.“. . . . . Ngươi, ngươi  . . . . . Một ngày nào đó . . . . . Lão tử phải thao chết ngươi . . . . .”Thiếu niên mở to mắt mèo trừng hắn, phô trương thanh thế.Phỉ Ngâm Mặc khẽ cười một tiếng.Nâng cẳng chân xinh đẹp còn dính nước, giẫm nhẹ lên đầu Quý Lạc. Lòng bàn chân sạch sẽ nhấn nhấn mái tóc ướt át của đối phương, loại cảm giác này thập phần hảo.“Ta sẽ đợi.” Phỉ Ngâm Mặc cười cười, cao cao tại thượng nói.Cảnh xuân g*** h** ch*n, bởi vì động tác của nam nhân càng thêm ghẹo người, Quý Lạc khóe mắt liếc nhìn, không chỉ thấy thứ cực đại ấy mà còn thấy nó . . . . . chính là bộ vị *** đãng nhất.Trời ạ thực sự là nguy hiểm!“Ngươi lại chảy máu mũi.” Nam nhân đá vào bụng cậu một phát, có điểm chán ghét nói.. . . . .Kiền, ngươi cho là ai làm hại a.

Phỉ Ngâm Mặc lần này cười ra tiếng.

“Ai thèm niết đứt tiểu đệ đệ của ngươi.” Ánh mắt chuyển hướng đến vật tinh tế g*** h** ch*n thiếu niên, non mềm trắng mịn gì đó, nhỏ không nhỏ, phỏng chừng cũng chẳng sử dụng qua mấy, hiện tại ở trong lòng bàn tay hắn rụt rè đứng thẳng.

“Nhan sắc không tệ.” Phỉ Ngâm Mặc câu dẫn ra khóe môi, ngón trỏ dùng móng tay gảy nhẹ một chút, tiểu đệ đệ của đối phương liền giật giật run rẩy, lỗ nhỏ trên đỉnh tiết ra vài giọt chất lỏng trong suốt.

Thực sự là kỳ quái.

Hắn bình thường nghĩ cái đó của nam nhân, trên người đối phương có, hắn cũng có, không có gì đặc biệt. Thế nhưng hiện tại cảm thấy thân thể tiểu mèo hoang này . . . . . còn có gì rất thú vị.

Quý Lạc gương mặt ửng đỏ, khẽ cắn môi nhẫn nại, cuối cùng nhịn không được bạp phát, “Con mẹ nó, ngươi muốn làm thì làm mau lên, lão tử chịu đựng rất-tân-khổ, ngươi có biết hay không!”

“Câm miệng.” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, “Ở đây chỉ có ta được nói.”

“Ta * ngươi!” Quý Lạc hướng đối phương nghiến răng, còn thấy lấp lánh mấy chiếc răng nanh.

Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, đảo mắt đem vòng eo thiếu niên mạnh mẽ đè xuống, tấm lưng nhẵn nhụi trơn truột như sứ men xanh của cậu lập tức phát ra ánh sáng nhạt màu, nhất thời, đầu ngập trong bồn nước.

“A a ngươi định giết ta a . . . . .” Quý Lạc cố gắng vùng lên hét vài tiếng, tức khắc đã bị ấn trở lại, “ục ục” uống mấy ngụm nước.

Quý Lạc muốn phun hết nước ra, kết quả vừa hé miệng, nước ấm từ bốn phương tám hướng đổ tới, chạy thẳng xuống họng.

“%&. . . . .*(#%¥. . . . .*” Cậu phản kháng, khua loạn hai tay, tạo nên từng lớp sóng.

Động tác mạnh bạo hận không thể đem cả cái bồn tắm lớn ném đi, nước không ngừng trào ra, ướt nhẹp sàn nhà.

Thế nhưng, Phỉ Ngâm Mặc lại hung hăng áp chế thắt lưng cậu, cậu vừa trồi lên một chút, thở vội mấy hơi đã bị nam nhân tiếp tục đè ép.

Trong lúc đó, trong lúc đó . . . . .

Bàn tay nam nhân ở phía sau v**t v* tiểu đệ đệ cậu, không ngừng di chuyển trên dưới, từng đợt sung sướng tê dại lan ra phần eo, cậu cùng lúc phải kháng cự tai họa ngập đầu, cùng lúc từ thắt lưng liên tục truyền đến cảm giác hưng phấn đầy k*ch th*ch, tại thời điểm sắp bị chết đuối lại có loại kh*** c*m cường liệt không gì sánh kịp, so với trước đây bất luận cái gì cũng hơn . . . . .

A a a . . . . . Cậu quả thực sắp điên mất . . . . .

Quý Lạc cuối cùng thành ra hư nhuyễn nằm úp sấp một đoàn, không còn khí lực phản kháng . . . .

Hừ hừ, chết thì chết! Cho dù làm quỷ, cậu cũng sẽ không buông tha nam nhân! Cậu phải canh giữ ở đây trong bồn tắm này, chỉ cần nam nhân tắm, cậu sẽ đi ra quấy rầy hắn, quấy rối *** hắn . . . . .

Đang lúc choáng váng đầu óc đông đặc, nam nhân buông tha cậu, khóe miệng hàm trứ nét cười câu nhân.

“Đúng vậy, thế này khôn hơn.” Niên thiếu xụi lơ trên người hắn, giống như mèo nhỏ sợ nước, tiểu móng vuốt mềm nhũn. Phỉ Ngâm Mặc nhìn niên thiếu không đứng dậy nổi trước mắt, thoả mãn gật đầu. Lần nữa thả xuống nước, rửa sạch dịch thể, đem chính mình cùng thiếu niên đều tẩy trừ một lần.

“Được rồi, trở về phòng ngủ.” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ cái mông thiếu niên.

Quý Lạc vừa đứng lên, chân liền nhũn ra, thiếu chút nữa ngã chết tại bồn tắm.

“Thật vô dụng.” Phỉ Ngâm Mặc ở trên cao nhìn xuống, dùng chân đỡ lấy Quý Lạc mới miễn cưỡng không có ngã úp sấp.

“. . . . . Ngươi, ngươi  . . . . . Một ngày nào đó . . . . . Lão tử phải thao chết ngươi . . . . .”Thiếu niên mở to mắt mèo trừng hắn, phô trương thanh thế.

Phỉ Ngâm Mặc khẽ cười một tiếng.

Nâng cẳng chân xinh đẹp còn dính nước, giẫm nhẹ lên đầu Quý Lạc. Lòng bàn chân sạch sẽ nhấn nhấn mái tóc ướt át của đối phương, loại cảm giác này thập phần hảo.

“Ta sẽ đợi.” Phỉ Ngâm Mặc cười cười, cao cao tại thượng nói.

Cảnh xuân g*** h** ch*n, bởi vì động tác của nam nhân càng thêm ghẹo người, Quý Lạc khóe mắt liếc nhìn, không chỉ thấy thứ cực đại ấy mà còn thấy nó . . . . . chính là bộ vị *** đãng nhất.

Trời ạ thực sự là nguy hiểm!

“Ngươi lại chảy máu mũi.” Nam nhân đá vào bụng cậu một phát, có điểm chán ghét nói.

. . . . .Kiền, ngươi cho là ai làm hại a.

Dã Miêu Tuần Dưỡng PhápTác giả: Thanh La Phiến TửTruyện Đam MỹPhỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát. Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới. Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!” “Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc. “Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn… Phỉ Ngâm Mặc lần này cười ra tiếng.“Ai thèm niết đứt tiểu đệ đệ của ngươi.” Ánh mắt chuyển hướng đến vật tinh tế g*** h** ch*n thiếu niên, non mềm trắng mịn gì đó, nhỏ không nhỏ, phỏng chừng cũng chẳng sử dụng qua mấy, hiện tại ở trong lòng bàn tay hắn rụt rè đứng thẳng.“Nhan sắc không tệ.” Phỉ Ngâm Mặc câu dẫn ra khóe môi, ngón trỏ dùng móng tay gảy nhẹ một chút, tiểu đệ đệ của đối phương liền giật giật run rẩy, lỗ nhỏ trên đỉnh tiết ra vài giọt chất lỏng trong suốt.Thực sự là kỳ quái.Hắn bình thường nghĩ cái đó của nam nhân, trên người đối phương có, hắn cũng có, không có gì đặc biệt. Thế nhưng hiện tại cảm thấy thân thể tiểu mèo hoang này . . . . . còn có gì rất thú vị.Quý Lạc gương mặt ửng đỏ, khẽ cắn môi nhẫn nại, cuối cùng nhịn không được bạp phát, “Con mẹ nó, ngươi muốn làm thì làm mau lên, lão tử chịu đựng rất-tân-khổ, ngươi có biết hay không!”“Câm miệng.” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, “Ở đây chỉ có ta được nói.”“Ta * ngươi!” Quý Lạc hướng đối phương nghiến răng, còn thấy lấp lánh mấy chiếc răng nanh.Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, đảo mắt đem vòng eo thiếu niên mạnh mẽ đè xuống, tấm lưng nhẵn nhụi trơn truột như sứ men xanh của cậu lập tức phát ra ánh sáng nhạt màu, nhất thời, đầu ngập trong bồn nước.“A a ngươi định giết ta a . . . . .” Quý Lạc cố gắng vùng lên hét vài tiếng, tức khắc đã bị ấn trở lại, “ục ục” uống mấy ngụm nước.Quý Lạc muốn phun hết nước ra, kết quả vừa hé miệng, nước ấm từ bốn phương tám hướng đổ tới, chạy thẳng xuống họng.“%&. . . . .*(#%¥. . . . .*” Cậu phản kháng, khua loạn hai tay, tạo nên từng lớp sóng.Động tác mạnh bạo hận không thể đem cả cái bồn tắm lớn ném đi, nước không ngừng trào ra, ướt nhẹp sàn nhà.Thế nhưng, Phỉ Ngâm Mặc lại hung hăng áp chế thắt lưng cậu, cậu vừa trồi lên một chút, thở vội mấy hơi đã bị nam nhân tiếp tục đè ép.Trong lúc đó, trong lúc đó . . . . .Bàn tay nam nhân ở phía sau v**t v* tiểu đệ đệ cậu, không ngừng di chuyển trên dưới, từng đợt sung sướng tê dại lan ra phần eo, cậu cùng lúc phải kháng cự tai họa ngập đầu, cùng lúc từ thắt lưng liên tục truyền đến cảm giác hưng phấn đầy k*ch th*ch, tại thời điểm sắp bị chết đuối lại có loại kh*** c*m cường liệt không gì sánh kịp, so với trước đây bất luận cái gì cũng hơn . . . . .A a a . . . . . Cậu quả thực sắp điên mất . . . . .Quý Lạc cuối cùng thành ra hư nhuyễn nằm úp sấp một đoàn, không còn khí lực phản kháng . . . .Hừ hừ, chết thì chết! Cho dù làm quỷ, cậu cũng sẽ không buông tha nam nhân! Cậu phải canh giữ ở đây trong bồn tắm này, chỉ cần nam nhân tắm, cậu sẽ đi ra quấy rầy hắn, quấy rối *** hắn . . . . .Đang lúc choáng váng đầu óc đông đặc, nam nhân buông tha cậu, khóe miệng hàm trứ nét cười câu nhân.“Đúng vậy, thế này khôn hơn.” Niên thiếu xụi lơ trên người hắn, giống như mèo nhỏ sợ nước, tiểu móng vuốt mềm nhũn. Phỉ Ngâm Mặc nhìn niên thiếu không đứng dậy nổi trước mắt, thoả mãn gật đầu. Lần nữa thả xuống nước, rửa sạch dịch thể, đem chính mình cùng thiếu niên đều tẩy trừ một lần.“Được rồi, trở về phòng ngủ.” Phỉ Ngâm Mặc vỗ vỗ cái mông thiếu niên.Quý Lạc vừa đứng lên, chân liền nhũn ra, thiếu chút nữa ngã chết tại bồn tắm.“Thật vô dụng.” Phỉ Ngâm Mặc ở trên cao nhìn xuống, dùng chân đỡ lấy Quý Lạc mới miễn cưỡng không có ngã úp sấp.“. . . . . Ngươi, ngươi  . . . . . Một ngày nào đó . . . . . Lão tử phải thao chết ngươi . . . . .”Thiếu niên mở to mắt mèo trừng hắn, phô trương thanh thế.Phỉ Ngâm Mặc khẽ cười một tiếng.Nâng cẳng chân xinh đẹp còn dính nước, giẫm nhẹ lên đầu Quý Lạc. Lòng bàn chân sạch sẽ nhấn nhấn mái tóc ướt át của đối phương, loại cảm giác này thập phần hảo.“Ta sẽ đợi.” Phỉ Ngâm Mặc cười cười, cao cao tại thượng nói.Cảnh xuân g*** h** ch*n, bởi vì động tác của nam nhân càng thêm ghẹo người, Quý Lạc khóe mắt liếc nhìn, không chỉ thấy thứ cực đại ấy mà còn thấy nó . . . . . chính là bộ vị *** đãng nhất.Trời ạ thực sự là nguy hiểm!“Ngươi lại chảy máu mũi.” Nam nhân đá vào bụng cậu một phát, có điểm chán ghét nói.. . . . .Kiền, ngươi cho là ai làm hại a.

Chương 26