Tác giả:

ở ngoại ô thành phố Thanh Châu, trên ngọn núi hoang cằn cỗi vô danh. “Bùm!” Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu. Trong một hang động phủ đầy mạng nhện, một bóng người b ắn ra, cắm mình vào vách đá với tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, làm rung chuyến cả mặt đất. “Khụ khụ khụ khụ… Cuối cùng, cũng trở về rồi.” Đây là một thanh niên mặc trang phục cổ xưa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài tung bay. Anh tên là Ninh Thiên, mới từ Tu chân giới trở về. Nói ra cũng quá ly kỳ, hai ngàn năm trước, anh rất thích thám hiểm dã ngoại, đã đến ngọn núi hoang này nhân dịp kỳ nghỉ hè lúc tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại vô tình xuyên đến Tu Chân giới thông qua một truyền tổng trận cố xưa. Luyện Khí, Trúc Cơ, Tử Phủ, Kim Đan, Nguyên Anh… Với tư chất tầm thường, anh phải mất hai ngàn năm mới có thế đột phá Nguyên Anh, trở thành lão tố của tông môn.  Hai ngàn năm truyền tống trận mới mở ra một lần, anh vốn định quay trở lại Địa cầu vào hôm nay nhưng không ngờ lại bị một đám…

Chương 30: C30: Không được

Lão Tổ Tu Chân Ở Đại HọcTác giả: Trần BìnhTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Khôngở ngoại ô thành phố Thanh Châu, trên ngọn núi hoang cằn cỗi vô danh. “Bùm!” Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu. Trong một hang động phủ đầy mạng nhện, một bóng người b ắn ra, cắm mình vào vách đá với tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, làm rung chuyến cả mặt đất. “Khụ khụ khụ khụ… Cuối cùng, cũng trở về rồi.” Đây là một thanh niên mặc trang phục cổ xưa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài tung bay. Anh tên là Ninh Thiên, mới từ Tu chân giới trở về. Nói ra cũng quá ly kỳ, hai ngàn năm trước, anh rất thích thám hiểm dã ngoại, đã đến ngọn núi hoang này nhân dịp kỳ nghỉ hè lúc tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại vô tình xuyên đến Tu Chân giới thông qua một truyền tổng trận cố xưa. Luyện Khí, Trúc Cơ, Tử Phủ, Kim Đan, Nguyên Anh… Với tư chất tầm thường, anh phải mất hai ngàn năm mới có thế đột phá Nguyên Anh, trở thành lão tố của tông môn.  Hai ngàn năm truyền tống trận mới mở ra một lần, anh vốn định quay trở lại Địa cầu vào hôm nay nhưng không ngờ lại bị một đám… “Không được!”Trương Tân Hiên nói mạnh mẽ: “Cố vấn quy định tất cả sinh viên nam trong lớp phải đăng ký ít nhất một hạng mục, ngay cả Phương Đào cũng đã đăng ký nhảy cao, cậu cũng không thể là ngoại lệ.”Phương Đào là Phương Tiểu Bàn, cao một mét sáu lăm, đăng ký nhảy cao, ừm, khá bản lĩnh.“Nhưng tôi thực sự không có hứng thú...” Khóe miệng Ninh Thiên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.Để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh tham gia đại hội thể dục thể thao, lỡ như anh phá vỡ kỷ lục thế giới thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao.Trương Tân Hiên không bỏ cuộc, tiếp tục ép buộc anh: “Lúc huấn luyện quân sự cậu mạnh như vậy, đánh bại cả huấn luyện viên, sao cậu lại không chịu thamgia đại hội thể dục thể thao?”“Trong đại hội thể dục thể thao không có bộ môn chống đẩy mà, nếu có, tôi sẽ tham gia.” Ninh Thiên nói.“Cậu...” Trương Tân Hiên nghiến răng giận dữ.“Bỏ đi Tân Hiên, người này là loại người không có tinh thần tập thể, là một con ma ích kỷ!”Lúc này, một giọng nói rõ ràng xen lẫn mỉa mai truyền đến, đó chính là lớp phó Lý Huyền Minh.Anh ta cao, da trắng, có tính cách nhiệt tình và rất được các cô gái trong lớp yêu thích.“Có cậu ta hay không thì cũng vậy thôi.” Lý Huyền Minh đi tới cùng mấy nam sinh, mỉm cười nói:“Yên tâm đi, phòng tớ và phòng bên cạnh đã chào hỏi nhau, thứ hạng của lớp lâm sàng hai sẽ do chúng tớ bảo vệ!”“Đúng là ra vẻ.”Phương Tiểu Bàn ở bên cạnh thấp giọng nói với Trương Đại Xuân.Trương Đại Xuân tò mò, Ninh Thiên giỏi chống đẩy như vậy, thể lực hẳn là không tệ, tại sao lại không muốn tham gia đại hội thể dục thể thao? Đây rõ ràng là thời cơ tốt để có được sự chú ý.“Cảm ơn cậu đã ủng hộ, Huyền Minh.”Trương Tân Hiên liếc mắt nhìn Lý Huyền Minh, sau đó nhìn Ninh Thiên, ánh mắt rõ ràng có chút bực bội, “Đây là ý của cố vấn, mọi người đều phải đăng ký, nếu cậu không đăng ký, tôi sẽ đi nói với cố vấn.”“... Tại sao cậu lại phiền vậy?”Ninh Thiên bực mình, “Được rồi, cậu đăng ký cho tôi đi, cái nào cũng được.”“Được thôi, đến lúc đó cậu đừng có giở trò biến mất đó.” Trương Tân Hiên nói xong liền rời đi. Trở lại chỗ ngồi, cô đang do dự đăng ký cho Ninh Thiên ở hạng mục nào.Lý Huyền Minh đi tới, cầm bút lên, trực tiếp điền tên Ninh Thiên vào cột chạy nước rút một trăm mét.“Huyền Minh, cậu...”Trương Tân Hiên ngạc nhiên, tại sao Lý Huyền Minh lại đăng ký cho Ninh Thiên hạng mục chạy nước rút một trăm mét?Ninh Thiên rất giỏi chống đẩy, anh rõ ràng là một tuyển thủ có thể mạnh về sức bền.“Không phải cậu ta nói tuỳ tiện đăng ký sao?” Lý Huyền Minh nhún vai.Trương Tân Hiên không muốn đắc tội anh ta, suy nghĩ một chút lại điền tên Ninh Thiên vào cột nâng tạ.Đương nhiên Ninh Thiên không quan tâm chuyện này, anh chỉ quan tâm cốt truyện của tiểu thuyết mình đọc tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.“Ninh Thiên.” Lại một hình bóng xinh đẹp mang theo làn gió thơm mà tới. Ninh Thiên ngẩng đầu lên, phát hiện là Tô Vấn Vãn.Vẻ mặt Tô Vẫn Vấn tiều tuy, đôi mắt hơi đỏ, hiển nhiên là một đêm không ngủ, “Ninh Thiên, tối qua...”“Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.” Ninh Thiên nói chắc nịch.

“Không được!”

Trương Tân Hiên nói mạnh mẽ: “Cố vấn quy định tất cả sinh viên nam trong lớp phải đăng ký ít nhất một hạng mục, ngay cả Phương Đào cũng đã đăng ký nhảy cao, cậu cũng không thể là ngoại lệ.”

Phương Đào là Phương Tiểu Bàn, cao một mét sáu lăm, đăng ký nhảy cao, ừm, khá bản lĩnh.

“Nhưng tôi thực sự không có hứng thú...” Khóe miệng Ninh Thiên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh tham gia đại hội thể dục thể thao, lỡ như anh phá vỡ kỷ lục thế giới thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao.

Trương Tân Hiên không bỏ cuộc, tiếp tục ép buộc anh: “Lúc huấn luyện quân sự cậu mạnh như vậy, đánh bại cả huấn luyện viên, sao cậu lại không chịu tham

gia đại hội thể dục thể thao?”

“Trong đại hội thể dục thể thao không có bộ môn chống đẩy mà, nếu có, tôi sẽ tham gia.” Ninh Thiên nói.

“Cậu...” Trương Tân Hiên nghiến răng giận dữ.

“Bỏ đi Tân Hiên, người này là loại người không có tinh thần tập thể, là một con ma ích kỷ!”

Lúc này, một giọng nói rõ ràng xen lẫn mỉa mai truyền đến, đó chính là lớp phó Lý Huyền Minh.

Anh ta cao, da trắng, có tính cách nhiệt tình và rất được các cô gái trong lớp yêu thích.

“Có cậu ta hay không thì cũng vậy thôi.” Lý Huyền Minh đi tới cùng mấy nam sinh, mỉm cười nói:

“Yên tâm đi, phòng tớ và phòng bên cạnh đã chào hỏi nhau, thứ hạng của lớp lâm sàng hai sẽ do chúng tớ bảo vệ!”

“Đúng là ra vẻ.”

Phương Tiểu Bàn ở bên cạnh thấp giọng nói với Trương Đại Xuân.

Trương Đại Xuân tò mò, Ninh Thiên giỏi chống đẩy như vậy, thể lực hẳn là không tệ, tại sao lại không muốn tham gia đại hội thể dục thể thao? Đây rõ ràng là thời cơ tốt để có được sự chú ý.

“Cảm ơn cậu đã ủng hộ, Huyền Minh.”

Trương Tân Hiên liếc mắt nhìn Lý Huyền Minh, sau đó nhìn Ninh Thiên, ánh mắt rõ ràng có chút bực bội, “Đây là ý của cố vấn, mọi người đều phải đăng ký, nếu cậu không đăng ký, tôi sẽ đi nói với cố vấn.”

“... Tại sao cậu lại phiền vậy?”

Ninh Thiên bực mình, “Được rồi, cậu đăng ký cho tôi đi, cái nào cũng được.”

“Được thôi, đến lúc đó cậu đừng có giở trò biến mất đó.” Trương Tân Hiên nói xong liền rời đi. Trở lại chỗ ngồi, cô đang do dự đăng ký cho Ninh Thiên ở hạng mục nào.

Lý Huyền Minh đi tới, cầm bút lên, trực tiếp điền tên Ninh Thiên vào cột chạy nước rút một trăm mét.

“Huyền Minh, cậu...”

Trương Tân Hiên ngạc nhiên, tại sao Lý Huyền Minh lại đăng ký cho Ninh Thiên hạng mục chạy nước rút một trăm mét?

Ninh Thiên rất giỏi chống đẩy, anh rõ ràng là một tuyển thủ có thể mạnh về sức bền.

“Không phải cậu ta nói tuỳ tiện đăng ký sao?” Lý Huyền Minh nhún vai.

Trương Tân Hiên không muốn đắc tội anh ta, suy nghĩ một chút lại điền tên Ninh Thiên vào cột nâng tạ.

Đương nhiên Ninh Thiên không quan tâm chuyện này, anh chỉ quan tâm cốt truyện của tiểu thuyết mình đọc tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.

“Ninh Thiên.” Lại một hình bóng xinh đẹp mang theo làn gió thơm mà tới. Ninh Thiên ngẩng đầu lên, phát hiện là Tô Vấn Vãn.

Vẻ mặt Tô Vẫn Vấn tiều tuy, đôi mắt hơi đỏ, hiển nhiên là một đêm không ngủ, “Ninh Thiên, tối qua...”

“Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.” Ninh Thiên nói chắc nịch.

Lão Tổ Tu Chân Ở Đại HọcTác giả: Trần BìnhTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Khôngở ngoại ô thành phố Thanh Châu, trên ngọn núi hoang cằn cỗi vô danh. “Bùm!” Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu. Trong một hang động phủ đầy mạng nhện, một bóng người b ắn ra, cắm mình vào vách đá với tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, làm rung chuyến cả mặt đất. “Khụ khụ khụ khụ… Cuối cùng, cũng trở về rồi.” Đây là một thanh niên mặc trang phục cổ xưa, mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài tung bay. Anh tên là Ninh Thiên, mới từ Tu chân giới trở về. Nói ra cũng quá ly kỳ, hai ngàn năm trước, anh rất thích thám hiểm dã ngoại, đã đến ngọn núi hoang này nhân dịp kỳ nghỉ hè lúc tốt nghiệp cấp ba, nhưng lại vô tình xuyên đến Tu Chân giới thông qua một truyền tổng trận cố xưa. Luyện Khí, Trúc Cơ, Tử Phủ, Kim Đan, Nguyên Anh… Với tư chất tầm thường, anh phải mất hai ngàn năm mới có thế đột phá Nguyên Anh, trở thành lão tố của tông môn.  Hai ngàn năm truyền tống trận mới mở ra một lần, anh vốn định quay trở lại Địa cầu vào hôm nay nhưng không ngờ lại bị một đám… “Không được!”Trương Tân Hiên nói mạnh mẽ: “Cố vấn quy định tất cả sinh viên nam trong lớp phải đăng ký ít nhất một hạng mục, ngay cả Phương Đào cũng đã đăng ký nhảy cao, cậu cũng không thể là ngoại lệ.”Phương Đào là Phương Tiểu Bàn, cao một mét sáu lăm, đăng ký nhảy cao, ừm, khá bản lĩnh.“Nhưng tôi thực sự không có hứng thú...” Khóe miệng Ninh Thiên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.Để một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như anh tham gia đại hội thể dục thể thao, lỡ như anh phá vỡ kỷ lục thế giới thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao.Trương Tân Hiên không bỏ cuộc, tiếp tục ép buộc anh: “Lúc huấn luyện quân sự cậu mạnh như vậy, đánh bại cả huấn luyện viên, sao cậu lại không chịu thamgia đại hội thể dục thể thao?”“Trong đại hội thể dục thể thao không có bộ môn chống đẩy mà, nếu có, tôi sẽ tham gia.” Ninh Thiên nói.“Cậu...” Trương Tân Hiên nghiến răng giận dữ.“Bỏ đi Tân Hiên, người này là loại người không có tinh thần tập thể, là một con ma ích kỷ!”Lúc này, một giọng nói rõ ràng xen lẫn mỉa mai truyền đến, đó chính là lớp phó Lý Huyền Minh.Anh ta cao, da trắng, có tính cách nhiệt tình và rất được các cô gái trong lớp yêu thích.“Có cậu ta hay không thì cũng vậy thôi.” Lý Huyền Minh đi tới cùng mấy nam sinh, mỉm cười nói:“Yên tâm đi, phòng tớ và phòng bên cạnh đã chào hỏi nhau, thứ hạng của lớp lâm sàng hai sẽ do chúng tớ bảo vệ!”“Đúng là ra vẻ.”Phương Tiểu Bàn ở bên cạnh thấp giọng nói với Trương Đại Xuân.Trương Đại Xuân tò mò, Ninh Thiên giỏi chống đẩy như vậy, thể lực hẳn là không tệ, tại sao lại không muốn tham gia đại hội thể dục thể thao? Đây rõ ràng là thời cơ tốt để có được sự chú ý.“Cảm ơn cậu đã ủng hộ, Huyền Minh.”Trương Tân Hiên liếc mắt nhìn Lý Huyền Minh, sau đó nhìn Ninh Thiên, ánh mắt rõ ràng có chút bực bội, “Đây là ý của cố vấn, mọi người đều phải đăng ký, nếu cậu không đăng ký, tôi sẽ đi nói với cố vấn.”“... Tại sao cậu lại phiền vậy?”Ninh Thiên bực mình, “Được rồi, cậu đăng ký cho tôi đi, cái nào cũng được.”“Được thôi, đến lúc đó cậu đừng có giở trò biến mất đó.” Trương Tân Hiên nói xong liền rời đi. Trở lại chỗ ngồi, cô đang do dự đăng ký cho Ninh Thiên ở hạng mục nào.Lý Huyền Minh đi tới, cầm bút lên, trực tiếp điền tên Ninh Thiên vào cột chạy nước rút một trăm mét.“Huyền Minh, cậu...”Trương Tân Hiên ngạc nhiên, tại sao Lý Huyền Minh lại đăng ký cho Ninh Thiên hạng mục chạy nước rút một trăm mét?Ninh Thiên rất giỏi chống đẩy, anh rõ ràng là một tuyển thủ có thể mạnh về sức bền.“Không phải cậu ta nói tuỳ tiện đăng ký sao?” Lý Huyền Minh nhún vai.Trương Tân Hiên không muốn đắc tội anh ta, suy nghĩ một chút lại điền tên Ninh Thiên vào cột nâng tạ.Đương nhiên Ninh Thiên không quan tâm chuyện này, anh chỉ quan tâm cốt truyện của tiểu thuyết mình đọc tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.“Ninh Thiên.” Lại một hình bóng xinh đẹp mang theo làn gió thơm mà tới. Ninh Thiên ngẩng đầu lên, phát hiện là Tô Vấn Vãn.Vẻ mặt Tô Vẫn Vấn tiều tuy, đôi mắt hơi đỏ, hiển nhiên là một đêm không ngủ, “Ninh Thiên, tối qua...”“Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.” Ninh Thiên nói chắc nịch.

Chương 30: C30: Không được