Nguyệt Sương từ năm 15 tuổi đã biết tính hướng của mình không đúng,cô lại có cảm giác với phụ nữ mà không phải đàn ông,cô không dám nói với ai bởi vì cô biết Thế giới này không chấp nhận đồng tính luyến ái,cô sợ hãi ánh mắt thất vọng của cha mẹ,ánh mắt khinh bỉ từ bạn bè,ánh mắt dò xét,sự bàn tán của tất cả mọi người vì vậy cô không tiết lộ chuyện này với ai cố gắng sống như một người bình thường,để trốn tránh hiện thực bản thân thích phụ nữ cô đã hẹn hò với một bạn nam trong lớp nhưng chẳng được bao lâu tôi và hắn chia tay! :Nguyệt Sương!chúng ta chia tay đi Nguyệt Sương sửng sốt cô lúng túng hỏi:Tớ có thể hỏi lí do vì sao không!? :Chúng ta không hợp,không phải cậu cũng không thích tớ sao? ! Lần thứ hai hẹn hò là một học trưởng khoá trên,cô với hắn hẹn hò được nửa năm. Nguyệt Sương:Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì đặc biệt muốn nói sao!? Ánh mắt cô lấp lánh "Có lẽ học trưởng muốn tặng cô một mình món quà đặc biệt đi?" Nhưng thứ chờ đợi cô lại không phải một món quà đặc biệt mà lại…

Chương 12: 12: Được Anh Trai Dẫn Đi Mua Sắm

Nam Chính Mau Tránh Đường, Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!Tác giả: Ái Lộ Lạc Y NaTruyện Bách Hợp, Truyện Nữ CườngNguyệt Sương từ năm 15 tuổi đã biết tính hướng của mình không đúng,cô lại có cảm giác với phụ nữ mà không phải đàn ông,cô không dám nói với ai bởi vì cô biết Thế giới này không chấp nhận đồng tính luyến ái,cô sợ hãi ánh mắt thất vọng của cha mẹ,ánh mắt khinh bỉ từ bạn bè,ánh mắt dò xét,sự bàn tán của tất cả mọi người vì vậy cô không tiết lộ chuyện này với ai cố gắng sống như một người bình thường,để trốn tránh hiện thực bản thân thích phụ nữ cô đã hẹn hò với một bạn nam trong lớp nhưng chẳng được bao lâu tôi và hắn chia tay! :Nguyệt Sương!chúng ta chia tay đi Nguyệt Sương sửng sốt cô lúng túng hỏi:Tớ có thể hỏi lí do vì sao không!? :Chúng ta không hợp,không phải cậu cũng không thích tớ sao? ! Lần thứ hai hẹn hò là một học trưởng khoá trên,cô với hắn hẹn hò được nửa năm. Nguyệt Sương:Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì đặc biệt muốn nói sao!? Ánh mắt cô lấp lánh "Có lẽ học trưởng muốn tặng cô một mình món quà đặc biệt đi?" Nhưng thứ chờ đợi cô lại không phải một món quà đặc biệt mà lại… Nguyệt Sương sờ lên đôi mắt ướt nhoè thở dài cười khẩyHoá ra cô ấy vốn dĩ biết Kỳ Phong ghét cô ấyNguyệt Sương vuốt vuốt cuốn nhật kí bị nước mắt làm ướt màu mực trên chữ nhoè đi.Cô đóng quyển nhật kí lại cúi người xuống bàn cất quyển nhật ký về chỗ cũ.Nguyệt Sương tựa vào ghế thở dài tựa đầu vào ghếBỗng từ sau một giọng nói vang lên làm cô giật mình quay lạiAnh Cả! sao anh đi mà không có tiếng động, làm em giật mìnhVũ Minh nhíu mày nhìn nước mắt trên mặt em gáiSao lại khóc? là vì tên Kỳ Phong kia?Nguyệt Sương ngơ ngácKhông có!Vậy như thế nào lại khóc ?Lông mày của Vũ Minh gắt gao nhíuNguyệt Sương xấu hổ nhìn Anh trai ngượng ngùng nóiNhớ lại chuyện cũ,nhất thời xúc động thôiVũ Minh Trầm mặc, giọng điệu dò hỏiNhớ lại chuyện cũNguyệt Sương gật gật đầuVũ Minh vẻ mặt trầm tư suy nghĩLàm thế nào để sương sương vui lênNghĩ rồi nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra , Vũ Minh nhìn cô em gái đang tò mò nhìn mình nóisương sương,muốn đi chơi không?Nguyệt Sương ngẩng đầu nhanh nhảu trả lờiMuốn!!,đi chơi ở đâu vậy?Vũ Minh cười hỏiEm muốn đi chơi đâu thì đi chơi đóNguyệt Sương mắt lấp lánh nóiEm muốn đi mua sắmVũ Minh nhìn cô em gái của mình gật đầu đồng ýTuy không phải là đi chơi nhưng cũng là ra ngoài chắc cũng được!Thay đồ đi anh xuống phòng khách chờ,đúng rồi!nhanh chútNguyệt Sương gật gật đầuem biết rồi màNghe vậy Vũ Minh an tâm quay người xuống shopha phòng khách ngồinhưng mà ngồi được 30 phútVũ Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại quay đầu lên ngồi nghiêm túcHơn một tiếng sau lúc Vũ Minh vẫn còn đang cúi đầu nhìn đồng hồ đếm từng giây Nguyệt Sương đã trang điểm thay đồ xong đi xuốngAnh đi thôiNguyệt Sương mỉm cười nóiVũ Minh ngẩng đầu lên nhanh chóng dậy trên mặt là vui vẻ chi sắc,trong lòng thầm nghĩCuối cùng cũng xong!Vũ Minh nhanh chóng lái xe đưa em gái của mình đi tới khu mua sắmỞ khu mua sắm lúc nàyNguyệt Sương đang vui vui vẻ vẻ mua đồAnh thấy bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơnNguyệt Sương cầm hai cái váy giống hệt nhau một cái màu trắng một cái màu đỏgiơ ra trước mặt Vũ MinhVũ Minh vẻ mặt trấn tĩnh chỉ vào cái váy màu trắngMàu trắng đẹp hơnTrong lòng thì thầm nghĩHai cái váy này giống hệt nhau mà chỉ khác màuNguyệt Sương phồng má tay chỉ chỉ vào chiếc váy màu đỏNhưng em thấy chiếc váy màu đỏ đẹp hơnVũ Minh câm nínVậy em còn hỏi anh làm gì! ?Nguyệt Sương ngẩng đầuTham khảo ý kiếnVũ minh thở dài chỉ vào chiếc váy màu trắng rồi lại chỉ vào chiếc váy màu đỏEm có thể mua hết mà nhà ta cũng không thiếu chút tiền nàyNguyệt Sương vui vẻ thốt lênEm quên mấtNguyệt Sương quay người lại chạy tới dãy quần áo lấy ra cái váy giống hệt 2 chiếc váy kia nhưng là màu đenVậy em lấy luôn cái nàyVũ Minh ôm một đống túi đi theo em gái như là vệ sĩ khiến cho rất nhiều cô gái ghé mắtNguyệt Sương vui vẻ mua sắm không hề để ý đến việc đống quần áo của mình sắp che hết người anh trai của mìnhNguyệt Sương đang nhảy nhót đi mua đồ mắt bỗng sáng lên chạy về phía bán gấu bôngỞ phía sau Vũ Minh ôm đống quần áo chật vật chạy theoĐợi Nguyệt Sương chọn tới chọn lui trong đống gấu bông cuối cùng chọn một con gấu hồng, một con thỏ trắng, một con DoraemonNguyệt Sương cầm đống gấu bông đã đóng gói quay đầu nói với Vũ MinhAnh-Vũ Minh chăn đứng lời nói của Nguyệt Sương yếu ớt nóiGiờ cũng muộn rồi,về thôiNguyệt Sương chớp chớp mắt nhìn đống quần áo che khuất Anh trai mình xấu hổ cườiĐược

Nguyệt Sương sờ lên đôi mắt ướt nhoè thở dài cười khẩy

Hoá ra cô ấy vốn dĩ biết Kỳ Phong ghét cô ấy

Nguyệt Sương vuốt vuốt cuốn nhật kí bị nước mắt làm ướt màu mực trên chữ nhoè đi.

Cô đóng quyển nhật kí lại cúi người xuống bàn cất quyển nhật ký về chỗ cũ.

Nguyệt Sương tựa vào ghế thở dài tựa đầu vào ghế

Bỗng từ sau một giọng nói vang lên làm cô giật mình quay lại

Anh Cả! sao anh đi mà không có tiếng động, làm em giật mình

Vũ Minh nhíu mày nhìn nước mắt trên mặt em gái

Sao lại khóc? là vì tên Kỳ Phong kia?

Nguyệt Sương ngơ ngác

Không có!

Vậy như thế nào lại khóc ?

Lông mày của Vũ Minh gắt gao nhíu

Nguyệt Sương xấu hổ nhìn Anh trai ngượng ngùng nói

Nhớ lại chuyện cũ,nhất thời xúc động thôi

Vũ Minh Trầm mặc, giọng điệu dò hỏi

Nhớ lại chuyện cũ

Nguyệt Sương gật gật đầu

Vũ Minh vẻ mặt trầm tư suy nghĩ

Làm thế nào để sương sương vui lên

Nghĩ rồi nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra , Vũ Minh nhìn cô em gái đang tò mò nhìn mình nói

sương sương,muốn đi chơi không?

Nguyệt Sương ngẩng đầu nhanh nhảu trả lời

Muốn!!,đi chơi ở đâu vậy?

Vũ Minh cười hỏi

Em muốn đi chơi đâu thì đi chơi đó

Nguyệt Sương mắt lấp lánh nói

Em muốn đi mua sắm

Vũ Minh nhìn cô em gái của mình gật đầu đồng ý

Tuy không phải là đi chơi nhưng cũng là ra ngoài chắc cũng được!

Thay đồ đi anh xuống phòng khách chờ,đúng rồi!nhanh chút

Nguyệt Sương gật gật đầu

em biết rồi mà

Nghe vậy Vũ Minh an tâm quay người xuống shopha phòng khách ngồi

nhưng mà ngồi được 30 phút

Vũ Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại quay đầu lên ngồi nghiêm túc

Hơn một tiếng sau lúc Vũ Minh vẫn còn đang cúi đầu nhìn đồng hồ đếm từng giây Nguyệt Sương đã trang điểm thay đồ xong đi xuống

Anh đi thôi

Nguyệt Sương mỉm cười nói

Vũ Minh ngẩng đầu lên nhanh chóng dậy trên mặt là vui vẻ chi sắc,trong lòng thầm nghĩ

Cuối cùng cũng xong!

Vũ Minh nhanh chóng lái xe đưa em gái của mình đi tới khu mua sắm

Ở khu mua sắm lúc này

Nguyệt Sương đang vui vui vẻ vẻ mua đồ

Anh thấy bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơn

Nguyệt Sương cầm hai cái váy giống hệt nhau một cái màu trắng một cái màu đỏ

giơ ra trước mặt Vũ Minh

Vũ Minh vẻ mặt trấn tĩnh chỉ vào cái váy màu trắng

Màu trắng đẹp hơn

Trong lòng thì thầm nghĩ

Hai cái váy này giống hệt nhau mà chỉ khác màu

Nguyệt Sương phồng má tay chỉ chỉ vào chiếc váy màu đỏ

Nhưng em thấy chiếc váy màu đỏ đẹp hơn

Vũ Minh câm nín

Vậy em còn hỏi anh làm gì! ?

Nguyệt Sương ngẩng đầu

Tham khảo ý kiến

Vũ minh thở dài chỉ vào chiếc váy màu trắng rồi lại chỉ vào chiếc váy màu đỏ

Em có thể mua hết mà nhà ta cũng không thiếu chút tiền này

Nguyệt Sương vui vẻ thốt lên

Em quên mất

Nguyệt Sương quay người lại chạy tới dãy quần áo lấy ra cái váy giống hệt 2 chiếc váy kia nhưng là màu đen

Vậy em lấy luôn cái này

Vũ Minh ôm một đống túi đi theo em gái như là vệ sĩ khiến cho rất nhiều cô gái ghé mắt

Nguyệt Sương vui vẻ mua sắm không hề để ý đến việc đống quần áo của mình sắp che hết người anh trai của mình

Nguyệt Sương đang nhảy nhót đi mua đồ mắt bỗng sáng lên chạy về phía bán gấu bông

Ở phía sau Vũ Minh ôm đống quần áo chật vật chạy theo

Đợi Nguyệt Sương chọn tới chọn lui trong đống gấu bông cuối cùng chọn một con gấu hồng, một con thỏ trắng, một con Doraemon

Nguyệt Sương cầm đống gấu bông đã đóng gói quay đầu nói với Vũ Minh

Anh-

Vũ Minh chăn đứng lời nói của Nguyệt Sương yếu ớt nói

Giờ cũng muộn rồi,về thôi

Nguyệt Sương chớp chớp mắt nhìn đống quần áo che khuất Anh trai mình xấu hổ cười

Được

Nam Chính Mau Tránh Đường, Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!Tác giả: Ái Lộ Lạc Y NaTruyện Bách Hợp, Truyện Nữ CườngNguyệt Sương từ năm 15 tuổi đã biết tính hướng của mình không đúng,cô lại có cảm giác với phụ nữ mà không phải đàn ông,cô không dám nói với ai bởi vì cô biết Thế giới này không chấp nhận đồng tính luyến ái,cô sợ hãi ánh mắt thất vọng của cha mẹ,ánh mắt khinh bỉ từ bạn bè,ánh mắt dò xét,sự bàn tán của tất cả mọi người vì vậy cô không tiết lộ chuyện này với ai cố gắng sống như một người bình thường,để trốn tránh hiện thực bản thân thích phụ nữ cô đã hẹn hò với một bạn nam trong lớp nhưng chẳng được bao lâu tôi và hắn chia tay! :Nguyệt Sương!chúng ta chia tay đi Nguyệt Sương sửng sốt cô lúng túng hỏi:Tớ có thể hỏi lí do vì sao không!? :Chúng ta không hợp,không phải cậu cũng không thích tớ sao? ! Lần thứ hai hẹn hò là một học trưởng khoá trên,cô với hắn hẹn hò được nửa năm. Nguyệt Sương:Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì đặc biệt muốn nói sao!? Ánh mắt cô lấp lánh "Có lẽ học trưởng muốn tặng cô một mình món quà đặc biệt đi?" Nhưng thứ chờ đợi cô lại không phải một món quà đặc biệt mà lại… Nguyệt Sương sờ lên đôi mắt ướt nhoè thở dài cười khẩyHoá ra cô ấy vốn dĩ biết Kỳ Phong ghét cô ấyNguyệt Sương vuốt vuốt cuốn nhật kí bị nước mắt làm ướt màu mực trên chữ nhoè đi.Cô đóng quyển nhật kí lại cúi người xuống bàn cất quyển nhật ký về chỗ cũ.Nguyệt Sương tựa vào ghế thở dài tựa đầu vào ghếBỗng từ sau một giọng nói vang lên làm cô giật mình quay lạiAnh Cả! sao anh đi mà không có tiếng động, làm em giật mìnhVũ Minh nhíu mày nhìn nước mắt trên mặt em gáiSao lại khóc? là vì tên Kỳ Phong kia?Nguyệt Sương ngơ ngácKhông có!Vậy như thế nào lại khóc ?Lông mày của Vũ Minh gắt gao nhíuNguyệt Sương xấu hổ nhìn Anh trai ngượng ngùng nóiNhớ lại chuyện cũ,nhất thời xúc động thôiVũ Minh Trầm mặc, giọng điệu dò hỏiNhớ lại chuyện cũNguyệt Sương gật gật đầuVũ Minh vẻ mặt trầm tư suy nghĩLàm thế nào để sương sương vui lênNghĩ rồi nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra , Vũ Minh nhìn cô em gái đang tò mò nhìn mình nóisương sương,muốn đi chơi không?Nguyệt Sương ngẩng đầu nhanh nhảu trả lờiMuốn!!,đi chơi ở đâu vậy?Vũ Minh cười hỏiEm muốn đi chơi đâu thì đi chơi đóNguyệt Sương mắt lấp lánh nóiEm muốn đi mua sắmVũ Minh nhìn cô em gái của mình gật đầu đồng ýTuy không phải là đi chơi nhưng cũng là ra ngoài chắc cũng được!Thay đồ đi anh xuống phòng khách chờ,đúng rồi!nhanh chútNguyệt Sương gật gật đầuem biết rồi màNghe vậy Vũ Minh an tâm quay người xuống shopha phòng khách ngồinhưng mà ngồi được 30 phútVũ Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại quay đầu lên ngồi nghiêm túcHơn một tiếng sau lúc Vũ Minh vẫn còn đang cúi đầu nhìn đồng hồ đếm từng giây Nguyệt Sương đã trang điểm thay đồ xong đi xuốngAnh đi thôiNguyệt Sương mỉm cười nóiVũ Minh ngẩng đầu lên nhanh chóng dậy trên mặt là vui vẻ chi sắc,trong lòng thầm nghĩCuối cùng cũng xong!Vũ Minh nhanh chóng lái xe đưa em gái của mình đi tới khu mua sắmỞ khu mua sắm lúc nàyNguyệt Sương đang vui vui vẻ vẻ mua đồAnh thấy bộ này đẹp hơn hay bộ này đẹp hơnNguyệt Sương cầm hai cái váy giống hệt nhau một cái màu trắng một cái màu đỏgiơ ra trước mặt Vũ MinhVũ Minh vẻ mặt trấn tĩnh chỉ vào cái váy màu trắngMàu trắng đẹp hơnTrong lòng thì thầm nghĩHai cái váy này giống hệt nhau mà chỉ khác màuNguyệt Sương phồng má tay chỉ chỉ vào chiếc váy màu đỏNhưng em thấy chiếc váy màu đỏ đẹp hơnVũ Minh câm nínVậy em còn hỏi anh làm gì! ?Nguyệt Sương ngẩng đầuTham khảo ý kiếnVũ minh thở dài chỉ vào chiếc váy màu trắng rồi lại chỉ vào chiếc váy màu đỏEm có thể mua hết mà nhà ta cũng không thiếu chút tiền nàyNguyệt Sương vui vẻ thốt lênEm quên mấtNguyệt Sương quay người lại chạy tới dãy quần áo lấy ra cái váy giống hệt 2 chiếc váy kia nhưng là màu đenVậy em lấy luôn cái nàyVũ Minh ôm một đống túi đi theo em gái như là vệ sĩ khiến cho rất nhiều cô gái ghé mắtNguyệt Sương vui vẻ mua sắm không hề để ý đến việc đống quần áo của mình sắp che hết người anh trai của mìnhNguyệt Sương đang nhảy nhót đi mua đồ mắt bỗng sáng lên chạy về phía bán gấu bôngỞ phía sau Vũ Minh ôm đống quần áo chật vật chạy theoĐợi Nguyệt Sương chọn tới chọn lui trong đống gấu bông cuối cùng chọn một con gấu hồng, một con thỏ trắng, một con DoraemonNguyệt Sương cầm đống gấu bông đã đóng gói quay đầu nói với Vũ MinhAnh-Vũ Minh chăn đứng lời nói của Nguyệt Sương yếu ớt nóiGiờ cũng muộn rồi,về thôiNguyệt Sương chớp chớp mắt nhìn đống quần áo che khuất Anh trai mình xấu hổ cườiĐược

Chương 12: 12: Được Anh Trai Dẫn Đi Mua Sắm