Nguyệt Sương từ năm 15 tuổi đã biết tính hướng của mình không đúng,cô lại có cảm giác với phụ nữ mà không phải đàn ông,cô không dám nói với ai bởi vì cô biết Thế giới này không chấp nhận đồng tính luyến ái,cô sợ hãi ánh mắt thất vọng của cha mẹ,ánh mắt khinh bỉ từ bạn bè,ánh mắt dò xét,sự bàn tán của tất cả mọi người vì vậy cô không tiết lộ chuyện này với ai cố gắng sống như một người bình thường,để trốn tránh hiện thực bản thân thích phụ nữ cô đã hẹn hò với một bạn nam trong lớp nhưng chẳng được bao lâu tôi và hắn chia tay! :Nguyệt Sương!chúng ta chia tay đi Nguyệt Sương sửng sốt cô lúng túng hỏi:Tớ có thể hỏi lí do vì sao không!? :Chúng ta không hợp,không phải cậu cũng không thích tớ sao? ! Lần thứ hai hẹn hò là một học trưởng khoá trên,cô với hắn hẹn hò được nửa năm. Nguyệt Sương:Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì đặc biệt muốn nói sao!? Ánh mắt cô lấp lánh "Có lẽ học trưởng muốn tặng cô một mình món quà đặc biệt đi?" Nhưng thứ chờ đợi cô lại không phải một món quà đặc biệt mà lại…
Chương 13: 13: Tần Mặc Mời Cô Đi Lễ Hội!
Nam Chính Mau Tránh Đường, Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!Tác giả: Ái Lộ Lạc Y NaTruyện Bách Hợp, Truyện Nữ CườngNguyệt Sương từ năm 15 tuổi đã biết tính hướng của mình không đúng,cô lại có cảm giác với phụ nữ mà không phải đàn ông,cô không dám nói với ai bởi vì cô biết Thế giới này không chấp nhận đồng tính luyến ái,cô sợ hãi ánh mắt thất vọng của cha mẹ,ánh mắt khinh bỉ từ bạn bè,ánh mắt dò xét,sự bàn tán của tất cả mọi người vì vậy cô không tiết lộ chuyện này với ai cố gắng sống như một người bình thường,để trốn tránh hiện thực bản thân thích phụ nữ cô đã hẹn hò với một bạn nam trong lớp nhưng chẳng được bao lâu tôi và hắn chia tay! :Nguyệt Sương!chúng ta chia tay đi Nguyệt Sương sửng sốt cô lúng túng hỏi:Tớ có thể hỏi lí do vì sao không!? :Chúng ta không hợp,không phải cậu cũng không thích tớ sao? ! Lần thứ hai hẹn hò là một học trưởng khoá trên,cô với hắn hẹn hò được nửa năm. Nguyệt Sương:Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì đặc biệt muốn nói sao!? Ánh mắt cô lấp lánh "Có lẽ học trưởng muốn tặng cô một mình món quà đặc biệt đi?" Nhưng thứ chờ đợi cô lại không phải một món quà đặc biệt mà lại… Về tới nhà Nguyệt Sương vui vui vẻ vẻ lên phòng xếp đồ còn Vũ Minh đang nằm liệt trên giường bộ dạng cực kì mệt mỏiVũ Minh lau lau mồ hôiNhư thế nào đi mua sắm mấy tiếng mà còn mệt hơn ở công ty một ngày aizzNguyệt Sương sau khi xếp đồ xong thì đi tắm một cái mới đi ănỞ trên bàn ăn Nguyệt Sương một bên ăn đồ ăn tối một bên ngẫm nghĩ ngày mai có nên đi tìm Tần MặcNguyệt Sương đang tập trung suy nghĩ thì bị gõ một cái cô liền giật mình ngẩng đầu lênNgây ngốc nghĩ cái gì ăn cơm điVũ Kiệt mỉm cười cốc cốc lên đầu em gáiNguyệt Sương bĩu môiSao anh cốc đầu em lỡ ngốc thì phải sao hảVũ Kiệt mỉm cườiNgốc thì anh nuôi emNguyệt Sương bật cườiAnh không có cơ hội đó đâu ,em sẽ không ngốcNói xong cô cúi đầu nhìn bát cơm mới ăn được mấy miếng tiếp tục nhồm nhoàng ăn.Ăn xong Nguyệt Sương nằm vật vã trên giường ngủSáng hôm sau 10 giờ Nguyệt Sương mới dậy có lẽ là vì cả ngày mệt mỏi nên ngủ rất sayCô cầm lấy điện thoại xem giờ thì phát hiện Tần Mặc lúc 8h gửi đến một tin nhắnNguyệt Sương vội vàng mở khoá màn hình vào khung thoại! 8:01!Tần Mặc : Tối này cô rảnh không?,tôi dẫn cô đi lễ hội đêm! 10:23!^^^Có tôi rất rất rảnh :Nguyệt Sương^^^! 10:25!Tần Mặc : đang soạn tin...Tần Mặc : Sáng cô bận gì sao ?^^^ không có tôi mới ngủ dậy : Nguyệt ^^^^^^Sương^^^^^^Xin lỗi chị nhé :Nguyệt Sương ^^^Tần Mặc : Không saoTần Mặc : Vậy 8h tối nay ở Phố cổ Hà Nội^^^Chị không tới đón em hả :Nguyệt Sương ^^^Tần Mặc : !Tần Mặc: Vậy tôi đến đón cô^^^Hihi chị hứa đấy nhé : Nguyệt Sương ^^^Tần Mặc : ừTrò chuyện với Tần Mặc xong Nguyệt Sương xoa xoa cái bụng đói của mìnhnhảy nhót xuống nhà kiếm gì ănCả ngày hôm đó Nguyệt Sương đều vui vui vẻ vẻ làm cái nọ làm cái kia để giết thời gian chốc chốc lại lôi điện thoại ra xem giờĐến 6 giờ Nguyệt Sương vui vui vẻ vẻ đi tắm rồi trang điểm thay đồđối với ngươi khác có lẽ ngày hôm nay trôi qua rất nhanh nhưng đối với cô 8 tiếng thôi nhưng cũng rất lâuChờ đến khi Nguyệt Sương tắm rửa trang điểm thay đồ xong cũng đã 7 giờ 30 cô vui vẻ ngồi ở shopha chờ Tần Mặc tới đónTần Mặc nói 8 giờ quả nhiên đúng 8 giờ Xe của Tần Mặc dừng lại ở cửa Nguyệt Sương vội vàng chạy raChị tới rồi à, thật đúng giờ nha!Tần Mặc nhìn Nguyệt Sương gật gật đầuỪ,lên xe điLúc này Nguyệt Sương mới trèo lên xeTừ lúc trèo lên xe Nguyệt Sương bảo trì im lăng ngắm Tần MặcTần Mặc nhíu màyTừ lúc Nguyệt Sương lên xe đã 5 phút rồi tại sao cô ấy không nói gìTần Mặc một bên lái xe một bên dò hỏi Nguyệt SươngTại sao cô không nói gì?Nguyệt Sương vẫn còn đang ngắm Tần Mặc thấy Tần Mặc hỏi thì vẻ mặt nghiêm túc trả lờiKhông phải chị nói lái xe không được nói chuyện sao?Tần Mặc trầm mặcLần đầu tiên cô hối hận về việc mình đã nói như vậy!Tần Mặc âm thầm thở dài trong lòng không biết nên nói sao để Nguyệt Sương mở miệng trò chuyệnNguyệt Sương nhìn vẻ mặt bối rối của Tần Mặc âm thầm cười trộm trong lòngKhông thể để Tần Mặc bối rối đượcNguyệt Sương bắt đầu mở loa lải nha lải nhải với Tần MặcNhìn vẻ mặt thở phào của Tần Mặc Nguyệt Sương bất giác bật cười vui vẻCô cười gì đó?Nghe ý cười như chuông bạc của Nguyệt Sương tai Tần Mặc đỏ lên mặt nghiêm túc nhưng đôi tai đã đỏ au!
Về tới nhà Nguyệt Sương vui vui vẻ vẻ lên phòng xếp đồ còn Vũ Minh đang nằm liệt trên giường bộ dạng cực kì mệt mỏi
Vũ Minh lau lau mồ hôi
Như thế nào đi mua sắm mấy tiếng mà còn mệt hơn ở công ty một ngày aizz
Nguyệt Sương sau khi xếp đồ xong thì đi tắm một cái mới đi ăn
Ở trên bàn ăn Nguyệt Sương một bên ăn đồ ăn tối một bên ngẫm nghĩ ngày mai có nên đi tìm Tần Mặc
Nguyệt Sương đang tập trung suy nghĩ thì bị gõ một cái cô liền giật mình ngẩng đầu lên
Ngây ngốc nghĩ cái gì ăn cơm đi
Vũ Kiệt mỉm cười cốc cốc lên đầu em gái
Nguyệt Sương bĩu môi
Sao anh cốc đầu em lỡ ngốc thì phải sao hả
Vũ Kiệt mỉm cười
Ngốc thì anh nuôi em
Nguyệt Sương bật cười
Anh không có cơ hội đó đâu ,em sẽ không ngốc
Nói xong cô cúi đầu nhìn bát cơm mới ăn được mấy miếng tiếp tục nhồm nhoàng ăn.
Ăn xong Nguyệt Sương nằm vật vã trên giường ngủ
Sáng hôm sau 10 giờ Nguyệt Sương mới dậy có lẽ là vì cả ngày mệt mỏi nên ngủ rất say
Cô cầm lấy điện thoại xem giờ thì phát hiện Tần Mặc lúc 8h gửi đến một tin nhắn
Nguyệt Sương vội vàng mở khoá màn hình vào khung thoại
! 8:01!
Tần Mặc : Tối này cô rảnh không?,tôi dẫn cô đi lễ hội đêm
! 10:23!
^^^Có tôi rất rất rảnh :Nguyệt Sương^^^
! 10:25!
Tần Mặc : đang soạn tin.
.
.
Tần Mặc : Sáng cô bận gì sao ?
^^^ không có tôi mới ngủ dậy : Nguyệt ^^^
^^^Sương^^^
^^^Xin lỗi chị nhé :Nguyệt Sương ^^^
Tần Mặc : Không sao
Tần Mặc : Vậy 8h tối nay ở Phố cổ Hà Nội
^^^Chị không tới đón em hả :Nguyệt Sương ^^^
Tần Mặc : !
Tần Mặc: Vậy tôi đến đón cô
^^^Hihi chị hứa đấy nhé : Nguyệt Sương ^^^
Tần Mặc : ừ
Trò chuyện với Tần Mặc xong Nguyệt Sương xoa xoa cái bụng đói của mình
nhảy nhót xuống nhà kiếm gì ăn
Cả ngày hôm đó Nguyệt Sương đều vui vui vẻ vẻ làm cái nọ làm cái kia để giết thời gian chốc chốc lại lôi điện thoại ra xem giờ
Đến 6 giờ Nguyệt Sương vui vui vẻ vẻ đi tắm rồi trang điểm thay đồ
đối với ngươi khác có lẽ ngày hôm nay trôi qua rất nhanh nhưng đối với cô 8 tiếng thôi nhưng cũng rất lâu
Chờ đến khi Nguyệt Sương tắm rửa trang điểm thay đồ xong cũng đã 7 giờ 30 cô vui vẻ ngồi ở shopha chờ Tần Mặc tới đón
Tần Mặc nói 8 giờ quả nhiên đúng 8 giờ Xe của Tần Mặc dừng lại ở cửa Nguyệt Sương vội vàng chạy ra
Chị tới rồi à, thật đúng giờ nha!
Tần Mặc nhìn Nguyệt Sương gật gật đầu
Ừ,lên xe đi
Lúc này Nguyệt Sương mới trèo lên xe
Từ lúc trèo lên xe Nguyệt Sương bảo trì im lăng ngắm Tần Mặc
Tần Mặc nhíu mày
Từ lúc Nguyệt Sương lên xe đã 5 phút rồi tại sao cô ấy không nói gì
Tần Mặc một bên lái xe một bên dò hỏi Nguyệt Sương
Tại sao cô không nói gì?
Nguyệt Sương vẫn còn đang ngắm Tần Mặc thấy Tần Mặc hỏi thì vẻ mặt nghiêm túc trả lời
Không phải chị nói lái xe không được nói chuyện sao?
Tần Mặc trầm mặc
Lần đầu tiên cô hối hận về việc mình đã nói như vậy!
Tần Mặc âm thầm thở dài trong lòng không biết nên nói sao để Nguyệt Sương mở miệng trò chuyện
Nguyệt Sương nhìn vẻ mặt bối rối của Tần Mặc âm thầm cười trộm trong lòng
Không thể để Tần Mặc bối rối được
Nguyệt Sương bắt đầu mở loa lải nha lải nhải với Tần Mặc
Nhìn vẻ mặt thở phào của Tần Mặc Nguyệt Sương bất giác bật cười vui vẻ
Cô cười gì đó?
Nghe ý cười như chuông bạc của Nguyệt Sương tai Tần Mặc đỏ lên mặt nghiêm túc nhưng đôi tai đã đỏ au!
Nam Chính Mau Tránh Đường, Ta Muốn Nữ Nhân Của Ngươi!Tác giả: Ái Lộ Lạc Y NaTruyện Bách Hợp, Truyện Nữ CườngNguyệt Sương từ năm 15 tuổi đã biết tính hướng của mình không đúng,cô lại có cảm giác với phụ nữ mà không phải đàn ông,cô không dám nói với ai bởi vì cô biết Thế giới này không chấp nhận đồng tính luyến ái,cô sợ hãi ánh mắt thất vọng của cha mẹ,ánh mắt khinh bỉ từ bạn bè,ánh mắt dò xét,sự bàn tán của tất cả mọi người vì vậy cô không tiết lộ chuyện này với ai cố gắng sống như một người bình thường,để trốn tránh hiện thực bản thân thích phụ nữ cô đã hẹn hò với một bạn nam trong lớp nhưng chẳng được bao lâu tôi và hắn chia tay! :Nguyệt Sương!chúng ta chia tay đi Nguyệt Sương sửng sốt cô lúng túng hỏi:Tớ có thể hỏi lí do vì sao không!? :Chúng ta không hợp,không phải cậu cũng không thích tớ sao? ! Lần thứ hai hẹn hò là một học trưởng khoá trên,cô với hắn hẹn hò được nửa năm. Nguyệt Sương:Anh hẹn em ra đây là có chuyện gì đặc biệt muốn nói sao!? Ánh mắt cô lấp lánh "Có lẽ học trưởng muốn tặng cô một mình món quà đặc biệt đi?" Nhưng thứ chờ đợi cô lại không phải một món quà đặc biệt mà lại… Về tới nhà Nguyệt Sương vui vui vẻ vẻ lên phòng xếp đồ còn Vũ Minh đang nằm liệt trên giường bộ dạng cực kì mệt mỏiVũ Minh lau lau mồ hôiNhư thế nào đi mua sắm mấy tiếng mà còn mệt hơn ở công ty một ngày aizzNguyệt Sương sau khi xếp đồ xong thì đi tắm một cái mới đi ănỞ trên bàn ăn Nguyệt Sương một bên ăn đồ ăn tối một bên ngẫm nghĩ ngày mai có nên đi tìm Tần MặcNguyệt Sương đang tập trung suy nghĩ thì bị gõ một cái cô liền giật mình ngẩng đầu lênNgây ngốc nghĩ cái gì ăn cơm điVũ Kiệt mỉm cười cốc cốc lên đầu em gáiNguyệt Sương bĩu môiSao anh cốc đầu em lỡ ngốc thì phải sao hảVũ Kiệt mỉm cườiNgốc thì anh nuôi emNguyệt Sương bật cườiAnh không có cơ hội đó đâu ,em sẽ không ngốcNói xong cô cúi đầu nhìn bát cơm mới ăn được mấy miếng tiếp tục nhồm nhoàng ăn.Ăn xong Nguyệt Sương nằm vật vã trên giường ngủSáng hôm sau 10 giờ Nguyệt Sương mới dậy có lẽ là vì cả ngày mệt mỏi nên ngủ rất sayCô cầm lấy điện thoại xem giờ thì phát hiện Tần Mặc lúc 8h gửi đến một tin nhắnNguyệt Sương vội vàng mở khoá màn hình vào khung thoại! 8:01!Tần Mặc : Tối này cô rảnh không?,tôi dẫn cô đi lễ hội đêm! 10:23!^^^Có tôi rất rất rảnh :Nguyệt Sương^^^! 10:25!Tần Mặc : đang soạn tin...Tần Mặc : Sáng cô bận gì sao ?^^^ không có tôi mới ngủ dậy : Nguyệt ^^^^^^Sương^^^^^^Xin lỗi chị nhé :Nguyệt Sương ^^^Tần Mặc : Không saoTần Mặc : Vậy 8h tối nay ở Phố cổ Hà Nội^^^Chị không tới đón em hả :Nguyệt Sương ^^^Tần Mặc : !Tần Mặc: Vậy tôi đến đón cô^^^Hihi chị hứa đấy nhé : Nguyệt Sương ^^^Tần Mặc : ừTrò chuyện với Tần Mặc xong Nguyệt Sương xoa xoa cái bụng đói của mìnhnhảy nhót xuống nhà kiếm gì ănCả ngày hôm đó Nguyệt Sương đều vui vui vẻ vẻ làm cái nọ làm cái kia để giết thời gian chốc chốc lại lôi điện thoại ra xem giờĐến 6 giờ Nguyệt Sương vui vui vẻ vẻ đi tắm rồi trang điểm thay đồđối với ngươi khác có lẽ ngày hôm nay trôi qua rất nhanh nhưng đối với cô 8 tiếng thôi nhưng cũng rất lâuChờ đến khi Nguyệt Sương tắm rửa trang điểm thay đồ xong cũng đã 7 giờ 30 cô vui vẻ ngồi ở shopha chờ Tần Mặc tới đónTần Mặc nói 8 giờ quả nhiên đúng 8 giờ Xe của Tần Mặc dừng lại ở cửa Nguyệt Sương vội vàng chạy raChị tới rồi à, thật đúng giờ nha!Tần Mặc nhìn Nguyệt Sương gật gật đầuỪ,lên xe điLúc này Nguyệt Sương mới trèo lên xeTừ lúc trèo lên xe Nguyệt Sương bảo trì im lăng ngắm Tần MặcTần Mặc nhíu màyTừ lúc Nguyệt Sương lên xe đã 5 phút rồi tại sao cô ấy không nói gìTần Mặc một bên lái xe một bên dò hỏi Nguyệt SươngTại sao cô không nói gì?Nguyệt Sương vẫn còn đang ngắm Tần Mặc thấy Tần Mặc hỏi thì vẻ mặt nghiêm túc trả lờiKhông phải chị nói lái xe không được nói chuyện sao?Tần Mặc trầm mặcLần đầu tiên cô hối hận về việc mình đã nói như vậy!Tần Mặc âm thầm thở dài trong lòng không biết nên nói sao để Nguyệt Sương mở miệng trò chuyệnNguyệt Sương nhìn vẻ mặt bối rối của Tần Mặc âm thầm cười trộm trong lòngKhông thể để Tần Mặc bối rối đượcNguyệt Sương bắt đầu mở loa lải nha lải nhải với Tần MặcNhìn vẻ mặt thở phào của Tần Mặc Nguyệt Sương bất giác bật cười vui vẻCô cười gì đó?Nghe ý cười như chuông bạc của Nguyệt Sương tai Tần Mặc đỏ lên mặt nghiêm túc nhưng đôi tai đã đỏ au!