Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 313: C313: Tại sao tôi lại không thể ở đây
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… "Sao anh lại tới đây?" Diệp Trạch không vui hỏi lại."Tại sao tôi lại không thể ở đây?" Diệp Lâm lười trả lời đối phương, nhưng đối phương lại không ngừng hỏi, thế là anh bình tĩnh hỏi lại: "Quán bar này là do cậu mở ra sao?"“Anh?” Một câu khiến Diệp Trạch không nói nên lời.Làm sao cậu ta có đủ tư cách để mở một quán bar ở cấp độ này? Địa vị củamọi cổ đông ở đây đều rất nổi bật, không phải một cậu chủ nhà giàu bình thường như cậu ta có thể so sánh.Lúc này, những người bạn đi cùng Diệp Trạch đều tò mò hỏi: "Diệp thiếu gia, người này là ai? Tại sao vừa rồi cậu lại gọi anh ta là anh trai? Tôi có nghe nhầm không?”"Hừ!" Diệp Trạch khinh thường hừ một tiếng: “Anh ta chính là người mà tôi kể cho các cậu đó, tên anh trai dùng xe tông chết người, bị bắt giam, tuần trước vừa mới được thả ra!"“ỒI" Đám cậu chủ này nghe vậy thì đều nhận ra: “Thì ra là anh ta!”Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Lâm bắt đầu trở nên không thiện cảm, thậm chí tràn đầy khinh thường.Bởi vì bình thường, khi Diệp Trạch nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lời nói của cậu ta cũng vô cùng mỉa mai.Bị ảnh hưởng bởi điều này, nhóm bạn này đương nhiên sẽ không coi trọng Diệp Lâm.Huống chỉ, họ còn nghe Diệp Trạch nói anh trai là nỗi ô nhục của gia tộc, sau khi ra tù lại bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, trở thành kẻ vô dụng.Một chú chó hoang phải ngồi tù năm năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. Mọi người càng khinh thường Diệp Lâm.“Quán bar này là nơi mà các công tử đứng đầu Yến Kinh thường tụ tập.”"Anh ta vẫn tưởng mình là cậu cả của nhà họ Diệp chắc? Anh ta còn mặt mũi đến nơi như thế này sao?”"Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!" Mọi người thi nhau bàn tán, lời nói đầy sự bài xích và chế nhạo.Diệp Trạch cũng lạnh lùng nói với Diệp Lâm: "Anh không có tư cách đi tới những nơi như vậy đâu!"Mặc dù quán bar này mở cho mọi người. Nhưng vì những người hay lui tới tụ tập phần lớn đều là những cô cậu chủ ở trong giới nhà giàu nên theo thời gian, người bình thường cũng biết mình khôngthể hòa nhập nên không dám chủ động tới đây nữa... Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé... Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéNgay cả Diệp Trạch cũng vì mấy năm gần đây quen biết một nhà đầu tư của quán bar, một cậu chủ hàng đầu ở Yến Kinh nên mới vào được, không hề dễ dàng.Nhưng hôm nay, nhìn thấy Diệp Lâm công khai xuất hiện ở đây, Diệp Trạch vừa tức giận vừa buồn cười."Anh nhìn lại chính mình đi!""Anh có tư cách gì mà ngồi ở đây?""Anh chỉ là con chó hoang mà thôi!"Diệp Trạch bắt đầu nói những lời khó nghe với Diệp Lâm.Xung quanh dần dần có nhiều người vây quanh, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra ở đây.Suy cho cùng, đây là một vòng tròn quan hệ cố định, những người trong đó đều rất nổi bật và quen biết lẫn nhau nên ít xảy ra xung đột.Sau khi nghe tin người ngồi đó là một kẻ sát nhân đã lái xe tông chết người, nhiều vị khách bắt đầu có ác ý với Diệp Lâm, thậm chí còn hò hét đuổi anh ra khỏi đây.Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.Sắc mặt Diệp Trạch dần dần trở nên đắc ý và ngạo mạn.Đây là điều cậu ta mong muốn.Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ xấu hổ cụp đuôi rời đi.Không ngờ Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.Như thể những lời bàn tán xung quanh không phải đang nói về anh vậy."Anh?" Diệp Trạch cũng bị chọc giận."Nói xong chưa?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi."Hả?" Diệp Trạch giật mình, sau đó cười nhạo nói: "Nể tình anh đã là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, tôi đã rất lịch sự rồi, sao anh còn không mau cút khỏi đây?""Cậu mới là người nên cút đấy!"Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã rót hết rượu trong ly lên mặt Diệp Trạch, lạnh lùng nói: "Cút khỏi đây cho tôi!"
"Sao anh lại tới đây?" Diệp Trạch không vui hỏi lại.
"Tại sao tôi lại không thể ở đây?" Diệp Lâm lười trả lời đối phương, nhưng đối phương lại không ngừng hỏi, thế là anh bình tĩnh hỏi lại: "Quán bar này là do cậu mở ra sao?"
“Anh?” Một câu khiến Diệp Trạch không nói nên lời.
Làm sao cậu ta có đủ tư cách để mở một quán bar ở cấp độ này? Địa vị của
mọi cổ đông ở đây đều rất nổi bật, không phải một cậu chủ nhà giàu bình thường như cậu ta có thể so sánh.
Lúc này, những người bạn đi cùng Diệp Trạch đều tò mò hỏi: "Diệp thiếu gia, người này là ai? Tại sao vừa rồi cậu lại gọi anh ta là anh trai? Tôi có nghe nhầm không?”
"Hừ!" Diệp Trạch khinh thường hừ một tiếng: “Anh ta chính là người mà tôi kể cho các cậu đó, tên anh trai dùng xe tông chết người, bị bắt giam, tuần trước vừa mới được thả ra!"
“ỒI" Đám cậu chủ này nghe vậy thì đều nhận ra: “Thì ra là anh ta!”
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Lâm bắt đầu trở nên không thiện cảm, thậm chí tràn đầy khinh thường.
Bởi vì bình thường, khi Diệp Trạch nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lời nói của cậu ta cũng vô cùng mỉa mai.
Bị ảnh hưởng bởi điều này, nhóm bạn này đương nhiên sẽ không coi trọng Diệp Lâm.
Huống chỉ, họ còn nghe Diệp Trạch nói anh trai là nỗi ô nhục của gia tộc, sau khi ra tù lại bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, trở thành kẻ vô dụng.
Một chú chó hoang phải ngồi tù năm năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. Mọi người càng khinh thường Diệp Lâm.
“Quán bar này là nơi mà các công tử đứng đầu Yến Kinh thường tụ tập.”
"Anh ta vẫn tưởng mình là cậu cả của nhà họ Diệp chắc? Anh ta còn mặt mũi đến nơi như thế này sao?”
"Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!" Mọi người thi nhau bàn tán, lời nói đầy sự bài xích và chế nhạo.
Diệp Trạch cũng lạnh lùng nói với Diệp Lâm: "Anh không có tư cách đi tới những nơi như vậy đâu!"
Mặc dù quán bar này mở cho mọi người. Nhưng vì những người hay lui tới tụ tập phần lớn đều là những cô cậu chủ ở trong giới nhà giàu nên theo thời gian, người bình thường cũng biết mình không
thể hòa nhập nên không dám chủ động tới đây nữa.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Ngay cả Diệp Trạch cũng vì mấy năm gần đây quen biết một nhà đầu tư của quán bar, một cậu chủ hàng đầu ở Yến Kinh nên mới vào được, không hề dễ dàng.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Diệp Lâm công khai xuất hiện ở đây, Diệp Trạch vừa tức giận vừa buồn cười.
"Anh nhìn lại chính mình đi!"
"Anh có tư cách gì mà ngồi ở đây?"
"Anh chỉ là con chó hoang mà thôi!"
Diệp Trạch bắt đầu nói những lời khó nghe với Diệp Lâm.
Xung quanh dần dần có nhiều người vây quanh, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Suy cho cùng, đây là một vòng tròn quan hệ cố định, những người trong đó đều rất nổi bật và quen biết lẫn nhau nên ít xảy ra xung đột.
Sau khi nghe tin người ngồi đó là một kẻ sát nhân đã lái xe tông chết người, nhiều vị khách bắt đầu có ác ý với Diệp Lâm, thậm chí còn hò hét đuổi anh ra khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Sắc mặt Diệp Trạch dần dần trở nên đắc ý và ngạo mạn.
Đây là điều cậu ta mong muốn.
Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ xấu hổ cụp đuôi rời đi.
Không ngờ Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Như thể những lời bàn tán xung quanh không phải đang nói về anh vậy.
"Anh?" Diệp Trạch cũng bị chọc giận.
"Nói xong chưa?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi.
"Hả?" Diệp Trạch giật mình, sau đó cười nhạo nói: "Nể tình anh đã là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, tôi đã rất lịch sự rồi, sao anh còn không mau cút khỏi đây?"
"Cậu mới là người nên cút đấy!"
Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã rót hết rượu trong ly lên mặt Diệp Trạch, lạnh lùng nói: "Cút khỏi đây cho tôi!"
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… "Sao anh lại tới đây?" Diệp Trạch không vui hỏi lại."Tại sao tôi lại không thể ở đây?" Diệp Lâm lười trả lời đối phương, nhưng đối phương lại không ngừng hỏi, thế là anh bình tĩnh hỏi lại: "Quán bar này là do cậu mở ra sao?"“Anh?” Một câu khiến Diệp Trạch không nói nên lời.Làm sao cậu ta có đủ tư cách để mở một quán bar ở cấp độ này? Địa vị củamọi cổ đông ở đây đều rất nổi bật, không phải một cậu chủ nhà giàu bình thường như cậu ta có thể so sánh.Lúc này, những người bạn đi cùng Diệp Trạch đều tò mò hỏi: "Diệp thiếu gia, người này là ai? Tại sao vừa rồi cậu lại gọi anh ta là anh trai? Tôi có nghe nhầm không?”"Hừ!" Diệp Trạch khinh thường hừ một tiếng: “Anh ta chính là người mà tôi kể cho các cậu đó, tên anh trai dùng xe tông chết người, bị bắt giam, tuần trước vừa mới được thả ra!"“ỒI" Đám cậu chủ này nghe vậy thì đều nhận ra: “Thì ra là anh ta!”Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Lâm bắt đầu trở nên không thiện cảm, thậm chí tràn đầy khinh thường.Bởi vì bình thường, khi Diệp Trạch nhắc đến anh trai cùng cha khác mẹ của mình, lời nói của cậu ta cũng vô cùng mỉa mai.Bị ảnh hưởng bởi điều này, nhóm bạn này đương nhiên sẽ không coi trọng Diệp Lâm.Huống chỉ, họ còn nghe Diệp Trạch nói anh trai là nỗi ô nhục của gia tộc, sau khi ra tù lại bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp, trở thành kẻ vô dụng.Một chú chó hoang phải ngồi tù năm năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà. Mọi người càng khinh thường Diệp Lâm.“Quán bar này là nơi mà các công tử đứng đầu Yến Kinh thường tụ tập.”"Anh ta vẫn tưởng mình là cậu cả của nhà họ Diệp chắc? Anh ta còn mặt mũi đến nơi như thế này sao?”"Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!" Mọi người thi nhau bàn tán, lời nói đầy sự bài xích và chế nhạo.Diệp Trạch cũng lạnh lùng nói với Diệp Lâm: "Anh không có tư cách đi tới những nơi như vậy đâu!"Mặc dù quán bar này mở cho mọi người. Nhưng vì những người hay lui tới tụ tập phần lớn đều là những cô cậu chủ ở trong giới nhà giàu nên theo thời gian, người bình thường cũng biết mình khôngthể hòa nhập nên không dám chủ động tới đây nữa... Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé... Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhéNgay cả Diệp Trạch cũng vì mấy năm gần đây quen biết một nhà đầu tư của quán bar, một cậu chủ hàng đầu ở Yến Kinh nên mới vào được, không hề dễ dàng.Nhưng hôm nay, nhìn thấy Diệp Lâm công khai xuất hiện ở đây, Diệp Trạch vừa tức giận vừa buồn cười."Anh nhìn lại chính mình đi!""Anh có tư cách gì mà ngồi ở đây?""Anh chỉ là con chó hoang mà thôi!"Diệp Trạch bắt đầu nói những lời khó nghe với Diệp Lâm.Xung quanh dần dần có nhiều người vây quanh, tò mò xem chuyện gì đang xảy ra ở đây.Suy cho cùng, đây là một vòng tròn quan hệ cố định, những người trong đó đều rất nổi bật và quen biết lẫn nhau nên ít xảy ra xung đột.Sau khi nghe tin người ngồi đó là một kẻ sát nhân đã lái xe tông chết người, nhiều vị khách bắt đầu có ác ý với Diệp Lâm, thậm chí còn hò hét đuổi anh ra khỏi đây.Chẳng mấy chốc, Diệp Lâm trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.Sắc mặt Diệp Trạch dần dần trở nên đắc ý và ngạo mạn.Đây là điều cậu ta mong muốn.Vốn tưởng rằng Diệp Lâm sẽ xấu hổ cụp đuôi rời đi.Không ngờ Diệp Lâm vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.Như thể những lời bàn tán xung quanh không phải đang nói về anh vậy."Anh?" Diệp Trạch cũng bị chọc giận."Nói xong chưa?" Diệp Lâm lạnh lùng hỏi."Hả?" Diệp Trạch giật mình, sau đó cười nhạo nói: "Nể tình anh đã là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, tôi đã rất lịch sự rồi, sao anh còn không mau cút khỏi đây?""Cậu mới là người nên cút đấy!"Lời còn chưa dứt, Diệp Lâm đã rót hết rượu trong ly lên mặt Diệp Trạch, lạnh lùng nói: "Cút khỏi đây cho tôi!"