Đại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được…
Chương 636: C636: Diệp trạch sụp đổ
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… "Mẹ!""Mẹ không thể bỏ con được!"Thấy mẹ muốn để mình lại, thay vào đó lại chọn cách đưa người cậu bị thương nặng rời khỏi chốn thị phi này.Diệp Trạch sợ đến mức muốn tè ra quần, lập tức ôm lấy đùi mẹ mà van xin.Hứa Như Vân đành phải khuyên nhủ cậu ta: "Đó là cậu của con, làm sao mẹ có thể để cậu tiếp tục chịu khổ được?""Cậu đã bị thương như thế này rồi, cứ mặc kệ cậu ấy đi... Mẹ đưa con ra khỏi đây trước đãi”"Con sợ quá mẹ ơi! Con không muốn giống như cậu đâu!""Đưa con đi đi!"Sau khi nghe được lời nói ích kỷ của Diệp Trạch, Hứa Như Vân vô cùng tức giận"Con là đồ khốn nạn, cậu của con thương con như vậy, sao con có thể tàn nhẫn bỏ rơi cậu con cơ chứ?”Nói xong, Hứa Như Vân vùng ra khỏi con trai mình bất chấp sự phản đối và khóc lóc của con traiSau đó, bà ta kiên quyết đi tới trước mặt anh trai Hứa Như Hải."Anh... Anh cố chịu đựng thêm một chút, em sẽ đưa anh đi..”Nói rồi, Hứa Như Vân cẩn thận đỡ anh trai đứng dậy."Mẹ!" Diệp Trạch tuyệt vọng kêu lên.Chữ “mẹ” này đã khiến Hứa Như Vân nhất thời yếu lòngNhưng bà ta vẫn nghiến răng nghiến lợi quyết định bỏ lại con trai mình, đưa anh cả đi trước.Tuy nhiên, trước khi Hứa Như Vân rời đi, bà ta cũng vẫn cố gắng khuyên giải Diệp Lâm."Diệp Lâm!"“Cho dù tôi có lỗi với cậu thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là lỗi của tôi, cậu đừng trút giận lên em trai mình!""Cậu phải nhớ kỹ, hai đứa là máu mủ ruột thịt! Thằng bé nó là em trai của cậu!""Cậu là một đứa trẻ tốt, sẽ không làm gì em trai mình đâu, đúng chứ?”Nói xong, Hứa Như Vân khó khăn đỡ Hứa Như Hải, từng bước rời khỏi nơi này.Bà ta không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược và tự thuyết phục mình rằng ma đầu Diệp Lâm này dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ nương tay với em trai mình.Nếu bà ta bỏ lại anh trai mình thì chắc chắn ông ta chỉ còn con đường chết."Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười nhạo.Đến lúc này mà vẫn chơi bài tình cảm với anh ư?Chẳng lẽ bà ta không biết Diệp Lâm của trước đây đã chết trong tù rồi sao?Diệp Lâm của hiện tại đã hoàn toàn lột xác, không còn ai thân thích hết!Có oán báo oán, có thù báo thù!Một bên là anh trai, một bên là con ruột.Diệp Lâm không biết mẹ kế bụng dạ rắn rết này cảm thấy thế nào khi đưa ra lựa chọn này.Giết người thì dễ nhưng g**t ch*t trái tim một người lại khó.Diệp Lâm muốn bà ta đưa ra lựa chọn đau đớn này và phải hối hận vẽ lựa chọn ngày hôm nay cho đến cuối đời."Chậc, chậc, chậc... Bây giờ cậu đã trở thành một con chó mất nhà rồi!"Lúc này, Diệp Lâm lại nhìn về phía Diệp Trạch đang bị dọa sợ, không khỏi nhếch mép khinh thường.“Anh trai...”Diệp Trạch bật khóc, bò đến dưới chân Diệp Lâm, cay đẳng cầu xin.“Anh ơi, em là em trai của anh mài”“Xin hãy tha cho em... Từ nay em sẽ nghe lời anh, không bao giờ dám chống lại anh nữa."Chỉ cần anh thả em ra, từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, anh là anh ruột của em... Không, từ nay về sau anh sẽ là cha ruột, là ông nội của em luôn!"Để được sống sót, Diệp Trạch không tiếc lời, thậm chí còn không biết mình đang nói cái gìNhững người khác nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận.Chợt nghĩ đến cảnh đoàn người nhà họ Hứa vừa rồi đã cao ngạo và hống hách như thế nào.Còn lúc này lại thê thảm và xấu hổ biết bao.Thậm chí còn mặt dày gọi anh trai là cha.Lời nói và việc làm của Diệp Trạch cũng khiến người ta cảm thấy khinh thường.So với anh trai cậu ta thì đúng là một trời một vực."Tôi không có đứa con khốn nạn như cậu!"Diệp Lâm cười nhạo một tiếng rồi đá Diệp Trạch ra."Không phải cậu vừa cao giọng đuổi tôi ra khỏi đây sao?"Diệp Trạch đứng dậy, tự tát mình liên tục, đồng thời xin lỗi: "Em có mắt như mù, em đáng chết”"Em mới là người phải cút ra ngoài...""Anh à... Xin hãy để em cút đi ngay bây giờ, coi như anh thả một quả rằm thôi, thả em đi đi mà!"Diệp Lâm cúi người, thích thú nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình, thưởng thức sự đau đớn. và sợ hãi trong mắt cậu ta."Cậu nói đúng!""Cậu đúng là có mắt như mù!""Vậy thì đôi mắt này của cậu còn có ích gì nữa, để chúng ở lại đây đi!"Vừa nói, con dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Quét qua mắt Diệp Trạch.
"Mẹ!"
"Mẹ không thể bỏ con được!"
Thấy mẹ muốn để mình lại, thay vào đó lại chọn cách đưa người cậu bị thương nặng rời khỏi chốn thị phi này.
Diệp Trạch sợ đến mức muốn tè ra quần, lập tức ôm lấy đùi mẹ mà van xin.
Hứa Như Vân đành phải khuyên nhủ cậu ta: "Đó là cậu của con, làm sao mẹ có thể để cậu tiếp tục chịu khổ được?"
"Cậu đã bị thương như thế này rồi, cứ mặc kệ cậu ấy đi... Mẹ đưa con ra khỏi đây trước đãi”
"Con sợ quá mẹ ơi! Con không muốn giống như cậu đâu!"
"Đưa con đi đi!"
Sau khi nghe được lời nói ích kỷ của Diệp Trạch, Hứa Như Vân vô cùng tức giận
"Con là đồ khốn nạn, cậu của con thương con như vậy, sao con có thể tàn nhẫn bỏ rơi cậu con cơ chứ?”
Nói xong, Hứa Như Vân vùng ra khỏi con trai mình bất chấp sự phản đối và khóc lóc của con trai
Sau đó, bà ta kiên quyết đi tới trước mặt anh trai Hứa Như Hải.
"Anh... Anh cố chịu đựng thêm một chút, em sẽ đưa anh đi..”
Nói rồi, Hứa Như Vân cẩn thận đỡ anh trai đứng dậy.
"Mẹ!" Diệp Trạch tuyệt vọng kêu lên.
Chữ “mẹ” này đã khiến Hứa Như Vân nhất thời yếu lòng
Nhưng bà ta vẫn nghiến răng nghiến lợi quyết định bỏ lại con trai mình, đưa anh cả đi trước.
Tuy nhiên, trước khi Hứa Như Vân rời đi, bà ta cũng vẫn cố gắng khuyên giải Diệp Lâm.
"Diệp Lâm!"
“Cho dù tôi có lỗi với cậu thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là lỗi của tôi, cậu đừng trút giận lên em trai mình!"
"Cậu phải nhớ kỹ, hai đứa là máu mủ ruột thịt! Thằng bé nó là em trai của cậu!"
"Cậu là một đứa trẻ tốt, sẽ không làm gì em trai mình đâu, đúng chứ?”
Nói xong, Hứa Như Vân khó khăn đỡ Hứa Như Hải, từng bước rời khỏi nơi này.
Bà ta không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược và tự thuyết phục mình rằng ma đầu Diệp Lâm này dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ nương tay với em trai mình.
Nếu bà ta bỏ lại anh trai mình thì chắc chắn ông ta chỉ còn con đường chết.
"Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười nhạo.
Đến lúc này mà vẫn chơi bài tình cảm với anh ư?
Chẳng lẽ bà ta không biết Diệp Lâm của trước đây đã chết trong tù rồi sao?
Diệp Lâm của hiện tại đã hoàn toàn lột xác, không còn ai thân thích hết!
Có oán báo oán, có thù báo thù!
Một bên là anh trai, một bên là con ruột.
Diệp Lâm không biết mẹ kế bụng dạ rắn rết này cảm thấy thế nào khi đưa ra lựa chọn này.
Giết người thì dễ nhưng g**t ch*t trái tim một người lại khó.
Diệp Lâm muốn bà ta đưa ra lựa chọn đau đớn này và phải hối hận vẽ lựa chọn ngày hôm nay cho đến cuối đời.
"Chậc, chậc, chậc... Bây giờ cậu đã trở thành một con chó mất nhà rồi!"
Lúc này, Diệp Lâm lại nhìn về phía Diệp Trạch đang bị dọa sợ, không khỏi nhếch mép khinh thường.
“Anh trai...”
Diệp Trạch bật khóc, bò đến dưới chân Diệp Lâm, cay đẳng cầu xin.
“Anh ơi, em là em trai của anh mài”
“Xin hãy tha cho em... Từ nay em sẽ nghe lời anh, không bao giờ dám chống lại anh nữa.
"Chỉ cần anh thả em ra, từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, anh là anh ruột của em... Không, từ nay về sau anh sẽ là cha ruột, là ông nội của em luôn!"
Để được sống sót, Diệp Trạch không tiếc lời, thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì
Những người khác nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận.
Chợt nghĩ đến cảnh đoàn người nhà họ Hứa vừa rồi đã cao ngạo và hống hách như thế nào.
Còn lúc này lại thê thảm và xấu hổ biết bao.
Thậm chí còn mặt dày gọi anh trai là cha.
Lời nói và việc làm của Diệp Trạch cũng khiến người ta cảm thấy khinh thường.
So với anh trai cậu ta thì đúng là một trời một vực.
"Tôi không có đứa con khốn nạn như cậu!"
Diệp Lâm cười nhạo một tiếng rồi đá Diệp Trạch ra.
"Không phải cậu vừa cao giọng đuổi tôi ra khỏi đây sao?"
Diệp Trạch đứng dậy, tự tát mình liên tục, đồng thời xin lỗi: "Em có mắt như mù, em đáng chết”
"Em mới là người phải cút ra ngoài..."
"Anh à... Xin hãy để em cút đi ngay bây giờ, coi như anh thả một quả rằm thôi, thả em đi đi mà!"
Diệp Lâm cúi người, thích thú nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình, thưởng thức sự đau đớn. và sợ hãi trong mắt cậu ta.
"Cậu nói đúng!"
"Cậu đúng là có mắt như mù!"
"Vậy thì đôi mắt này của cậu còn có ích gì nữa, để chúng ở lại đây đi!"
Vừa nói, con dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Quét qua mắt Diệp Trạch.
Cuồng Long Vượt NgụcTác giả: Phúc VươngTruyện Đô ThịĐại Hạ, Yến Kinh. Ngục giam số 0. Nơi này đang giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất thế giới, bất kỳ một kẻ nào ra ngoài cũng sẽ gây ra tổn hại không kém gì một trận động đất. Trong số họ có đại sư quyền lực nhất thế giới, người giàu nhất một nước, thần chiến tranh sa ngã, hacker hàng đầu, bác sĩ giết người, thiên sư nuôi dưỡng quỷ hay người tu hành độ kiếp thất bại... Nhưng hôm nay, bên trong nhà tù vốn ồn ào náo nhiệt lại có vẻ vô cùng yên tĩnh. Những tên tội phạm mà người khác chỉ nghe tên thôi cũng sợ vỡ mật đều lần lượt đến quảng trường, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt nhìn theo một chàng trai trẻ rời đi. Người này tên là Diệp Lâm. Đã ở nhà tù bị giam 5 năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù. Anh cũng sẽ là người đầu tiên được ra tù kể từ khi nhà tù này được xây dựng. "Tiểu Diệp tử, y thuật tôi dạy cậu chỉ có thể dùng để giết người, không thể cứu người. Cậu nhớ không?" "Tiểu Lâm, tôi nhờ cậu chăm sóc cho đứa em gái ở ngoài ngục của tôi! Cậu có thể cưới con bé làm vợ cũng được… "Mẹ!""Mẹ không thể bỏ con được!"Thấy mẹ muốn để mình lại, thay vào đó lại chọn cách đưa người cậu bị thương nặng rời khỏi chốn thị phi này.Diệp Trạch sợ đến mức muốn tè ra quần, lập tức ôm lấy đùi mẹ mà van xin.Hứa Như Vân đành phải khuyên nhủ cậu ta: "Đó là cậu của con, làm sao mẹ có thể để cậu tiếp tục chịu khổ được?""Cậu đã bị thương như thế này rồi, cứ mặc kệ cậu ấy đi... Mẹ đưa con ra khỏi đây trước đãi”"Con sợ quá mẹ ơi! Con không muốn giống như cậu đâu!""Đưa con đi đi!"Sau khi nghe được lời nói ích kỷ của Diệp Trạch, Hứa Như Vân vô cùng tức giận"Con là đồ khốn nạn, cậu của con thương con như vậy, sao con có thể tàn nhẫn bỏ rơi cậu con cơ chứ?”Nói xong, Hứa Như Vân vùng ra khỏi con trai mình bất chấp sự phản đối và khóc lóc của con traiSau đó, bà ta kiên quyết đi tới trước mặt anh trai Hứa Như Hải."Anh... Anh cố chịu đựng thêm một chút, em sẽ đưa anh đi..”Nói rồi, Hứa Như Vân cẩn thận đỡ anh trai đứng dậy."Mẹ!" Diệp Trạch tuyệt vọng kêu lên.Chữ “mẹ” này đã khiến Hứa Như Vân nhất thời yếu lòngNhưng bà ta vẫn nghiến răng nghiến lợi quyết định bỏ lại con trai mình, đưa anh cả đi trước.Tuy nhiên, trước khi Hứa Như Vân rời đi, bà ta cũng vẫn cố gắng khuyên giải Diệp Lâm."Diệp Lâm!"“Cho dù tôi có lỗi với cậu thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là lỗi của tôi, cậu đừng trút giận lên em trai mình!""Cậu phải nhớ kỹ, hai đứa là máu mủ ruột thịt! Thằng bé nó là em trai của cậu!""Cậu là một đứa trẻ tốt, sẽ không làm gì em trai mình đâu, đúng chứ?”Nói xong, Hứa Như Vân khó khăn đỡ Hứa Như Hải, từng bước rời khỏi nơi này.Bà ta không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược và tự thuyết phục mình rằng ma đầu Diệp Lâm này dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng sẽ nương tay với em trai mình.Nếu bà ta bỏ lại anh trai mình thì chắc chắn ông ta chỉ còn con đường chết."Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười nhạo.Đến lúc này mà vẫn chơi bài tình cảm với anh ư?Chẳng lẽ bà ta không biết Diệp Lâm của trước đây đã chết trong tù rồi sao?Diệp Lâm của hiện tại đã hoàn toàn lột xác, không còn ai thân thích hết!Có oán báo oán, có thù báo thù!Một bên là anh trai, một bên là con ruột.Diệp Lâm không biết mẹ kế bụng dạ rắn rết này cảm thấy thế nào khi đưa ra lựa chọn này.Giết người thì dễ nhưng g**t ch*t trái tim một người lại khó.Diệp Lâm muốn bà ta đưa ra lựa chọn đau đớn này và phải hối hận vẽ lựa chọn ngày hôm nay cho đến cuối đời."Chậc, chậc, chậc... Bây giờ cậu đã trở thành một con chó mất nhà rồi!"Lúc này, Diệp Lâm lại nhìn về phía Diệp Trạch đang bị dọa sợ, không khỏi nhếch mép khinh thường.“Anh trai...”Diệp Trạch bật khóc, bò đến dưới chân Diệp Lâm, cay đẳng cầu xin.“Anh ơi, em là em trai của anh mài”“Xin hãy tha cho em... Từ nay em sẽ nghe lời anh, không bao giờ dám chống lại anh nữa."Chỉ cần anh thả em ra, từ nay về sau em sẽ nghe lời anh, anh là anh ruột của em... Không, từ nay về sau anh sẽ là cha ruột, là ông nội của em luôn!"Để được sống sót, Diệp Trạch không tiếc lời, thậm chí còn không biết mình đang nói cái gìNhững người khác nghe vậy vừa buồn cười vừa tức giận.Chợt nghĩ đến cảnh đoàn người nhà họ Hứa vừa rồi đã cao ngạo và hống hách như thế nào.Còn lúc này lại thê thảm và xấu hổ biết bao.Thậm chí còn mặt dày gọi anh trai là cha.Lời nói và việc làm của Diệp Trạch cũng khiến người ta cảm thấy khinh thường.So với anh trai cậu ta thì đúng là một trời một vực."Tôi không có đứa con khốn nạn như cậu!"Diệp Lâm cười nhạo một tiếng rồi đá Diệp Trạch ra."Không phải cậu vừa cao giọng đuổi tôi ra khỏi đây sao?"Diệp Trạch đứng dậy, tự tát mình liên tục, đồng thời xin lỗi: "Em có mắt như mù, em đáng chết”"Em mới là người phải cút ra ngoài...""Anh à... Xin hãy để em cút đi ngay bây giờ, coi như anh thả một quả rằm thôi, thả em đi đi mà!"Diệp Lâm cúi người, thích thú nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình, thưởng thức sự đau đớn. và sợ hãi trong mắt cậu ta."Cậu nói đúng!""Cậu đúng là có mắt như mù!""Vậy thì đôi mắt này của cậu còn có ích gì nữa, để chúng ở lại đây đi!"Vừa nói, con dao găm trong tay Diệp Lâm lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Quét qua mắt Diệp Trạch.