Tác giả:

Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật của tôi, cũng là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Trình Tùng. Mỗi năm vào dịp này, tôi và anh đều cùng nhau tổ chức kỷ niệm. Vì vậy, ngày 6 tháng 7 năm nay, tôi vui vẻ cùng Trình Tùng lên kế hoạch cho ngày hôm sau. “Chúng ta đi làm một cái bình thủy tinh nhé! Em nhớ anh rất thích. Sau đó chúng ta sẽ đến ăn món bò Wagyu mà anh luôn muốn thử, và còn có bộ phim mới ra mà anh thích nữa…” Tôi hào hứng liệt kê. Nhưng Trình Tùng ngắt lời tôi với vẻ mặt khó xử. “Sinh Sinh, có lẽ anh không thể đi với em rồi, Tịnh Tịnh nói rằng con trai cô ấy có một buổi thi đấu thể thao cha con, cô ấy không thể tự chăm sóc đứa bé, nên anh phải đi.” Nụ cười trên mặt tôi lập tức tắt ngấm: “Lại là Chu Tịnh sao?” Trình Tùng không nói gì, trong lòng tôi thấy rất khó chịu, tiếp tục nói. “Cô ấy không tham gia các hoạt động thể thao thì có sao đâu? Anh đến đó với thân phận gì để cùng mẹ con cô ấy tham gia thi đấu? Cô ấy không có bạn bè nào khác sao?” Trình Tùng cau mày nhìn tôi. “Trạch Dật cũng…

Chương 8

Lần Thứ 77 Anh Ấy Bỏ Rơi TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgày 7 tháng 7 là sinh nhật của tôi, cũng là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Trình Tùng. Mỗi năm vào dịp này, tôi và anh đều cùng nhau tổ chức kỷ niệm. Vì vậy, ngày 6 tháng 7 năm nay, tôi vui vẻ cùng Trình Tùng lên kế hoạch cho ngày hôm sau. “Chúng ta đi làm một cái bình thủy tinh nhé! Em nhớ anh rất thích. Sau đó chúng ta sẽ đến ăn món bò Wagyu mà anh luôn muốn thử, và còn có bộ phim mới ra mà anh thích nữa…” Tôi hào hứng liệt kê. Nhưng Trình Tùng ngắt lời tôi với vẻ mặt khó xử. “Sinh Sinh, có lẽ anh không thể đi với em rồi, Tịnh Tịnh nói rằng con trai cô ấy có một buổi thi đấu thể thao cha con, cô ấy không thể tự chăm sóc đứa bé, nên anh phải đi.” Nụ cười trên mặt tôi lập tức tắt ngấm: “Lại là Chu Tịnh sao?” Trình Tùng không nói gì, trong lòng tôi thấy rất khó chịu, tiếp tục nói. “Cô ấy không tham gia các hoạt động thể thao thì có sao đâu? Anh đến đó với thân phận gì để cùng mẹ con cô ấy tham gia thi đấu? Cô ấy không có bạn bè nào khác sao?” Trình Tùng cau mày nhìn tôi. “Trạch Dật cũng… Nước mắt do phản ứng sinh lý khi nôn mửa và nước mắt vì tủi thân hòa lẫn vào nhau, không ngừng chảy xuống.Thấy tôi khóc, Trình Tùng có chút hoảng loạn.Anh theo phản xạ buông tay Chu Trạch Dật ra, bước nhanh về phía tôi.“Sinh Sinh, có chuyện gì vậy?”Trình Tùng ân cần vỗ nhẹ lưng tôi, rút từ túi áo ra khăn giấy cẩn thận lau miệng cho tôi. Khăn giấy có hình Doraemon mà tôi thích nhất.Tôi nhớ lại, mỗi khi tôi buồn, anh đều mượn bộ trang phục Doraemon, mặc vào để chọc tôi cười, anh nói anh chính là Doraemon của tôi, sẽ mãi bao dung, bên cạnh và bảo vệ tôi.Tôi không kìm được cảm xúc, nước mắt lại càng tuôn rơi.“Sinh Sinh, em đừng khóc nữa, được không? Bây giờ anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi.”Trình Tùng nói chuyện với tôi một cách dịu dàng như trước, nhưng giờ đây tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.Tôi hất tay anh ra, hành động của anh chững lại. Ánh mắt nhìn tôi có chút ngạc nhiên, rồi dần dần trở nên u ám.Chu Trạch Dật chạy lại kéo tay anh: “Bố ơi, về nhà với con và mẹ đi, đừng để ý đến người phụ nữ xấu xa này nữa.”Chu Tịnh nhanh chóng bước đến, kéo Chu Trạch Dật lại: “Con đừng nói lung tung, đây là vợ của chú Trình Tùng, con phải gọi là cô.”Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng nói chuyện với tôi.“Chị Sinh, em và Trình Tùng lớn lên cùng nhau, nếu muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, chị đừng lo chúng em có gì.”“Anh ấy chỉ thấy em là mẹ đơn thân nuôi con một mình vất vả, nên mới đến giúp đỡ, chị đừng trách anh ấy, đều là lỗi của em, rời xa anh ấy em chẳng làm được gì.”“Trạch Dật từ nhỏ đã không có bố, nên coi Trình Tùng là người tiếp xúc nhiều nhất như là bố của mình, chị đừng bận tâm nhé, về nhà em sẽ nói chuyện với nó.”Cô ta nói một cách đầy thản nhiên, khiến tôi trông như người vô lý.“Chúng em về trước đây, Trình Tùng, anh chăm sóc chị Sinh nhé.”Chu Trạch Dật trợn mắt, làm mặt xấu với tôi rồi chạy đến trước mặt Trình Tùng, quyến luyến nói: “Bố ơi, con và mẹ sẽ chờ bố về nhà.”Trình Tùng không hề sửa lại cách gọi “bố” này, chỉ mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Được rồi, con về trước đi, khi nào có thời gian bố sẽ đến thăm hai mẹ con.”Anh nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ xa dần, rồi thở dài, trách móc nhìn tôi: “Em thấy đấy, ngay cả đứa trẻ cũng nhường em, em còn muốn gì nữa?”“Trạch Dật từ nhỏ đã không có bố, em không thể nhường nó một chút sao? Chu Tịnh một mình nuôi con, anh cứ nghĩ em là người hiểu chuyện nhất, không ngờ em lại vô lý đến vậy.”

Nước mắt do phản ứng sinh lý khi nôn mửa và nước mắt vì tủi thân hòa lẫn vào nhau, không ngừng chảy xuống.

Thấy tôi khóc, Trình Tùng có chút hoảng loạn.

Anh theo phản xạ buông tay Chu Trạch Dật ra, bước nhanh về phía tôi.

“Sinh Sinh, có chuyện gì vậy?”

Trình Tùng ân cần vỗ nhẹ lưng tôi, rút từ túi áo ra khăn giấy cẩn thận lau miệng cho tôi. Khăn giấy có hình Doraemon mà tôi thích nhất.

Tôi nhớ lại, mỗi khi tôi buồn, anh đều mượn bộ trang phục Doraemon, mặc vào để chọc tôi cười, anh nói anh chính là Doraemon của tôi, sẽ mãi bao dung, bên cạnh và bảo vệ tôi.

Tôi không kìm được cảm xúc, nước mắt lại càng tuôn rơi.

“Sinh Sinh, em đừng khóc nữa, được không? Bây giờ anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi.”

Trình Tùng nói chuyện với tôi một cách dịu dàng như trước, nhưng giờ đây tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tôi hất tay anh ra, hành động của anh chững lại. Ánh mắt nhìn tôi có chút ngạc nhiên, rồi dần dần trở nên u ám.

Chu Trạch Dật chạy lại kéo tay anh: “Bố ơi, về nhà với con và mẹ đi, đừng để ý đến người phụ nữ xấu xa này nữa.”

Chu Tịnh nhanh chóng bước đến, kéo Chu Trạch Dật lại: “Con đừng nói lung tung, đây là vợ của chú Trình Tùng, con phải gọi là cô.”

Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng nói chuyện với tôi.

“Chị Sinh, em và Trình Tùng lớn lên cùng nhau, nếu muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, chị đừng lo chúng em có gì.”

“Anh ấy chỉ thấy em là mẹ đơn thân nuôi con một mình vất vả, nên mới đến giúp đỡ, chị đừng trách anh ấy, đều là lỗi của em, rời xa anh ấy em chẳng làm được gì.”

“Trạch Dật từ nhỏ đã không có bố, nên coi Trình Tùng là người tiếp xúc nhiều nhất như là bố của mình, chị đừng bận tâm nhé, về nhà em sẽ nói chuyện với nó.”

Cô ta nói một cách đầy thản nhiên, khiến tôi trông như người vô lý.

“Chúng em về trước đây, Trình Tùng, anh chăm sóc chị Sinh nhé.”

Chu Trạch Dật trợn mắt, làm mặt xấu với tôi rồi chạy đến trước mặt Trình Tùng, quyến luyến nói: “Bố ơi, con và mẹ sẽ chờ bố về nhà.”

Trình Tùng không hề sửa lại cách gọi “bố” này, chỉ mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Được rồi, con về trước đi, khi nào có thời gian bố sẽ đến thăm hai mẹ con.”

Anh nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ xa dần, rồi thở dài, trách móc nhìn tôi: “Em thấy đấy, ngay cả đứa trẻ cũng nhường em, em còn muốn gì nữa?”

“Trạch Dật từ nhỏ đã không có bố, em không thể nhường nó một chút sao? Chu Tịnh một mình nuôi con, anh cứ nghĩ em là người hiểu chuyện nhất, không ngờ em lại vô lý đến vậy.”

Lần Thứ 77 Anh Ấy Bỏ Rơi TôiTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgày 7 tháng 7 là sinh nhật của tôi, cũng là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Trình Tùng. Mỗi năm vào dịp này, tôi và anh đều cùng nhau tổ chức kỷ niệm. Vì vậy, ngày 6 tháng 7 năm nay, tôi vui vẻ cùng Trình Tùng lên kế hoạch cho ngày hôm sau. “Chúng ta đi làm một cái bình thủy tinh nhé! Em nhớ anh rất thích. Sau đó chúng ta sẽ đến ăn món bò Wagyu mà anh luôn muốn thử, và còn có bộ phim mới ra mà anh thích nữa…” Tôi hào hứng liệt kê. Nhưng Trình Tùng ngắt lời tôi với vẻ mặt khó xử. “Sinh Sinh, có lẽ anh không thể đi với em rồi, Tịnh Tịnh nói rằng con trai cô ấy có một buổi thi đấu thể thao cha con, cô ấy không thể tự chăm sóc đứa bé, nên anh phải đi.” Nụ cười trên mặt tôi lập tức tắt ngấm: “Lại là Chu Tịnh sao?” Trình Tùng không nói gì, trong lòng tôi thấy rất khó chịu, tiếp tục nói. “Cô ấy không tham gia các hoạt động thể thao thì có sao đâu? Anh đến đó với thân phận gì để cùng mẹ con cô ấy tham gia thi đấu? Cô ấy không có bạn bè nào khác sao?” Trình Tùng cau mày nhìn tôi. “Trạch Dật cũng… Nước mắt do phản ứng sinh lý khi nôn mửa và nước mắt vì tủi thân hòa lẫn vào nhau, không ngừng chảy xuống.Thấy tôi khóc, Trình Tùng có chút hoảng loạn.Anh theo phản xạ buông tay Chu Trạch Dật ra, bước nhanh về phía tôi.“Sinh Sinh, có chuyện gì vậy?”Trình Tùng ân cần vỗ nhẹ lưng tôi, rút từ túi áo ra khăn giấy cẩn thận lau miệng cho tôi. Khăn giấy có hình Doraemon mà tôi thích nhất.Tôi nhớ lại, mỗi khi tôi buồn, anh đều mượn bộ trang phục Doraemon, mặc vào để chọc tôi cười, anh nói anh chính là Doraemon của tôi, sẽ mãi bao dung, bên cạnh và bảo vệ tôi.Tôi không kìm được cảm xúc, nước mắt lại càng tuôn rơi.“Sinh Sinh, em đừng khóc nữa, được không? Bây giờ anh sẽ đưa em về nghỉ ngơi.”Trình Tùng nói chuyện với tôi một cách dịu dàng như trước, nhưng giờ đây tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.Tôi hất tay anh ra, hành động của anh chững lại. Ánh mắt nhìn tôi có chút ngạc nhiên, rồi dần dần trở nên u ám.Chu Trạch Dật chạy lại kéo tay anh: “Bố ơi, về nhà với con và mẹ đi, đừng để ý đến người phụ nữ xấu xa này nữa.”Chu Tịnh nhanh chóng bước đến, kéo Chu Trạch Dật lại: “Con đừng nói lung tung, đây là vợ của chú Trình Tùng, con phải gọi là cô.”Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng nói chuyện với tôi.“Chị Sinh, em và Trình Tùng lớn lên cùng nhau, nếu muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, chị đừng lo chúng em có gì.”“Anh ấy chỉ thấy em là mẹ đơn thân nuôi con một mình vất vả, nên mới đến giúp đỡ, chị đừng trách anh ấy, đều là lỗi của em, rời xa anh ấy em chẳng làm được gì.”“Trạch Dật từ nhỏ đã không có bố, nên coi Trình Tùng là người tiếp xúc nhiều nhất như là bố của mình, chị đừng bận tâm nhé, về nhà em sẽ nói chuyện với nó.”Cô ta nói một cách đầy thản nhiên, khiến tôi trông như người vô lý.“Chúng em về trước đây, Trình Tùng, anh chăm sóc chị Sinh nhé.”Chu Trạch Dật trợn mắt, làm mặt xấu với tôi rồi chạy đến trước mặt Trình Tùng, quyến luyến nói: “Bố ơi, con và mẹ sẽ chờ bố về nhà.”Trình Tùng không hề sửa lại cách gọi “bố” này, chỉ mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Được rồi, con về trước đi, khi nào có thời gian bố sẽ đến thăm hai mẹ con.”Anh nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ xa dần, rồi thở dài, trách móc nhìn tôi: “Em thấy đấy, ngay cả đứa trẻ cũng nhường em, em còn muốn gì nữa?”“Trạch Dật từ nhỏ đã không có bố, em không thể nhường nó một chút sao? Chu Tịnh một mình nuôi con, anh cứ nghĩ em là người hiểu chuyện nhất, không ngờ em lại vô lý đến vậy.”

Chương 8