CHƯƠNG 1 Hoàng hôn dần buông xuống, kéo theo đó là một cơn mưa như trút nước. Trên mặt đường lầy lội, có hai bóng người chạy băng băng trong màn mưa tầm tã, tiếng bước chân dồn dập vang động. Dưới mặt đất, từng mảng bọt nước b*n r* tung tóe khắp nơi. Người chạy phía sau dường như không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn trượt chân thiếu chút thì té xuống mặt đường. Tức giận vuốt lại mấy sợi tóc phủ xuống trán, hắn lớn tiếng quát với người còn đang chạy phía trước: “Dừng lại, dừng lại!” Thanh âm vang lên bị tiếng mưa ầm ĩ làm loãng đi không ít, nhưng người phía trước vẫn có thể nghe thấy, ngay lập tức quay lại bên cạnh hắn: “Xin người hãy cố gắng thêm chút nữa, phía trước có một rừng mận gai, chúng ta trốn vào trong đó sẽ an toàn hơn nhiều.” Khuôn mặt kiên nghị thấm đẫm nước mưa, cùng với giọng nói trầm ấm mang theo sự cung kính, người vừa trở lại một mặt dùng ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, mặt khác thì không ngừng kiên trì thuyết phục. Nam nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn,…
Chương 22
Đoạt TướngTác giả: Duật KiềuTruyện Đam MỹCHƯƠNG 1 Hoàng hôn dần buông xuống, kéo theo đó là một cơn mưa như trút nước. Trên mặt đường lầy lội, có hai bóng người chạy băng băng trong màn mưa tầm tã, tiếng bước chân dồn dập vang động. Dưới mặt đất, từng mảng bọt nước b*n r* tung tóe khắp nơi. Người chạy phía sau dường như không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn trượt chân thiếu chút thì té xuống mặt đường. Tức giận vuốt lại mấy sợi tóc phủ xuống trán, hắn lớn tiếng quát với người còn đang chạy phía trước: “Dừng lại, dừng lại!” Thanh âm vang lên bị tiếng mưa ầm ĩ làm loãng đi không ít, nhưng người phía trước vẫn có thể nghe thấy, ngay lập tức quay lại bên cạnh hắn: “Xin người hãy cố gắng thêm chút nữa, phía trước có một rừng mận gai, chúng ta trốn vào trong đó sẽ an toàn hơn nhiều.” Khuôn mặt kiên nghị thấm đẫm nước mưa, cùng với giọng nói trầm ấm mang theo sự cung kính, người vừa trở lại một mặt dùng ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, mặt khác thì không ngừng kiên trì thuyết phục. Nam nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn,… CHƯƠNG 22Hành lễ với phụ hoàng xong, y liền chuyển sang phía Phượng Quân, quan tâm hỏi: “Thương thế của hoàng huynh đã tốt lên chưa?” “Cảm ơn tam đệ quan tâm, sau khi hồi cung tĩnh dưỡng, vết thương của ta cũng tốt lên nhiều rồi.” Phượng Quân thản nhiên nói.Hai huynh đệ bọn họ vốn từ trước đã không thân thiết, nên khi hàn huyên cũng không có gì nhiều để nói.Phượng Lăng đảo mắt, lúc này mới giả vờ như vừa phát hiện ra người khác, làm ra dáng vẻ bất ngờ nói: “Đây không phải là Lý tướng quân sao?”“Bái kiến Tam hoàng tử!” Lý Toàn ôm quyền hành lễ nói.Phượng Lăng tự tiếu phi tiếu, nói: “Không nghĩ tới bên chỗ của hoàng huynh lại náo nhiệt như thế.”Phượng Vũ ra hiệu cho y ngồi xuống, “Là trẫm gọi Lý Toàn tới, thương thế của Quân nhi còn chưa hồi phục, có Lý Toàn bảo hộ ở đây sẽ khiến trẫm yên tâm hơn.”Phượng Vũ làm sao không biết hai nhi tử của mình không hòa thuận với nhau, lần này Phượng Lăng đến đây, dĩ nhiên cũng không phải là do thật sự quan tâm tới thương thế của Phượng Quân, cung đình nội đấu khó lòng phòng bị, bởi vậy y mới ra lệnh cho Lý Toàn ngày đêm canh giữ tại đây.Cung nhân dâng trà lên, Phượng Lăng bưng lên nhấm nháp rồi nói: “Đúng vậy, Lý Toàn làm việc rất tỉ mỉ, khi nhi thần ở ngoài cung, cũng được hắn chăm sóc rất cẩn thận.”Hiếm khi được nhàn rỗi như vậy, phụ tử ba người liền ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Phượng Lăng vốn không có tâm tư nói chuyện, tâm trí đều hướng về phía Lý Toàn, ánh mắt nóng bỏng của y như đang muốn nói điều gì đó, thế nhưng Lý Toàn tâm địa chất phác lại hoàn toàn không hiểu ẩn ý của y.(Tiểu Hắc: cái này mà là chất phác á, cái này gọi là đồ đầu đất á, trời ơi, ta điên tiết bợn Toàn này quá rồi đấy nhá >”ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
CHƯƠNG 22
Hành lễ với phụ hoàng xong, y liền chuyển sang phía Phượng Quân, quan tâm hỏi: “Thương thế của hoàng huynh đã tốt lên chưa?”
“Cảm ơn tam đệ quan tâm, sau khi hồi cung tĩnh dưỡng, vết thương của ta cũng tốt lên nhiều rồi.” Phượng Quân thản nhiên nói.
Hai huynh đệ bọn họ vốn từ trước đã không thân thiết, nên khi hàn huyên cũng không có gì nhiều để nói.
Phượng Lăng đảo mắt, lúc này mới giả vờ như vừa phát hiện ra người khác, làm ra dáng vẻ bất ngờ nói: “Đây không phải là Lý tướng quân sao?”
“Bái kiến Tam hoàng tử!” Lý Toàn ôm quyền hành lễ nói.
Phượng Lăng tự tiếu phi tiếu, nói: “Không nghĩ tới bên chỗ của hoàng huynh lại náo nhiệt như thế.”
Phượng Vũ ra hiệu cho y ngồi xuống, “Là trẫm gọi Lý Toàn tới, thương thế của Quân nhi còn chưa hồi phục, có Lý Toàn bảo hộ ở đây sẽ khiến trẫm yên tâm hơn.”
Phượng Vũ làm sao không biết hai nhi tử của mình không hòa thuận với nhau, lần này Phượng Lăng đến đây, dĩ nhiên cũng không phải là do thật sự quan tâm tới thương thế của Phượng Quân, cung đình nội đấu khó lòng phòng bị, bởi vậy y mới ra lệnh cho Lý Toàn ngày đêm canh giữ tại đây.
Cung nhân dâng trà lên, Phượng Lăng bưng lên nhấm nháp rồi nói: “Đúng vậy, Lý Toàn làm việc rất tỉ mỉ, khi nhi thần ở ngoài cung, cũng được hắn chăm sóc rất cẩn thận.”
Hiếm khi được nhàn rỗi như vậy, phụ tử ba người liền ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Phượng Lăng vốn không có tâm tư nói chuyện, tâm trí đều hướng về phía Lý Toàn, ánh mắt nóng bỏng của y như đang muốn nói điều gì đó, thế nhưng Lý Toàn tâm địa chất phác lại hoàn toàn không hiểu ẩn ý của y.
(Tiểu Hắc: cái này mà là chất phác á, cái này gọi là đồ đầu đất á, trời ơi, ta điên tiết bợn Toàn này quá rồi đấy nhá >”
Báo lỗi chương
Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đoạt TướngTác giả: Duật KiềuTruyện Đam MỹCHƯƠNG 1 Hoàng hôn dần buông xuống, kéo theo đó là một cơn mưa như trút nước. Trên mặt đường lầy lội, có hai bóng người chạy băng băng trong màn mưa tầm tã, tiếng bước chân dồn dập vang động. Dưới mặt đất, từng mảng bọt nước b*n r* tung tóe khắp nơi. Người chạy phía sau dường như không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn trượt chân thiếu chút thì té xuống mặt đường. Tức giận vuốt lại mấy sợi tóc phủ xuống trán, hắn lớn tiếng quát với người còn đang chạy phía trước: “Dừng lại, dừng lại!” Thanh âm vang lên bị tiếng mưa ầm ĩ làm loãng đi không ít, nhưng người phía trước vẫn có thể nghe thấy, ngay lập tức quay lại bên cạnh hắn: “Xin người hãy cố gắng thêm chút nữa, phía trước có một rừng mận gai, chúng ta trốn vào trong đó sẽ an toàn hơn nhiều.” Khuôn mặt kiên nghị thấm đẫm nước mưa, cùng với giọng nói trầm ấm mang theo sự cung kính, người vừa trở lại một mặt dùng ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, mặt khác thì không ngừng kiên trì thuyết phục. Nam nhân này rõ ràng lớn tuổi hơn,… CHƯƠNG 22Hành lễ với phụ hoàng xong, y liền chuyển sang phía Phượng Quân, quan tâm hỏi: “Thương thế của hoàng huynh đã tốt lên chưa?” “Cảm ơn tam đệ quan tâm, sau khi hồi cung tĩnh dưỡng, vết thương của ta cũng tốt lên nhiều rồi.” Phượng Quân thản nhiên nói.Hai huynh đệ bọn họ vốn từ trước đã không thân thiết, nên khi hàn huyên cũng không có gì nhiều để nói.Phượng Lăng đảo mắt, lúc này mới giả vờ như vừa phát hiện ra người khác, làm ra dáng vẻ bất ngờ nói: “Đây không phải là Lý tướng quân sao?”“Bái kiến Tam hoàng tử!” Lý Toàn ôm quyền hành lễ nói.Phượng Lăng tự tiếu phi tiếu, nói: “Không nghĩ tới bên chỗ của hoàng huynh lại náo nhiệt như thế.”Phượng Vũ ra hiệu cho y ngồi xuống, “Là trẫm gọi Lý Toàn tới, thương thế của Quân nhi còn chưa hồi phục, có Lý Toàn bảo hộ ở đây sẽ khiến trẫm yên tâm hơn.”Phượng Vũ làm sao không biết hai nhi tử của mình không hòa thuận với nhau, lần này Phượng Lăng đến đây, dĩ nhiên cũng không phải là do thật sự quan tâm tới thương thế của Phượng Quân, cung đình nội đấu khó lòng phòng bị, bởi vậy y mới ra lệnh cho Lý Toàn ngày đêm canh giữ tại đây.Cung nhân dâng trà lên, Phượng Lăng bưng lên nhấm nháp rồi nói: “Đúng vậy, Lý Toàn làm việc rất tỉ mỉ, khi nhi thần ở ngoài cung, cũng được hắn chăm sóc rất cẩn thận.”Hiếm khi được nhàn rỗi như vậy, phụ tử ba người liền ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Phượng Lăng vốn không có tâm tư nói chuyện, tâm trí đều hướng về phía Lý Toàn, ánh mắt nóng bỏng của y như đang muốn nói điều gì đó, thế nhưng Lý Toàn tâm địa chất phác lại hoàn toàn không hiểu ẩn ý của y.(Tiểu Hắc: cái này mà là chất phác á, cái này gọi là đồ đầu đất á, trời ơi, ta điên tiết bợn Toàn này quá rồi đấy nhá >”ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.