Tác giả:

ững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy…

Chương 9: Chương 9

Interpol Phần 1 – Biệt Thự ĐenTác giả: Muội Muộiững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy… Ừ…- Quân Anh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Oanh.- Bạn thấy không khí lớp mình vui chứ?- À, ừm.- Thoải mái chứ?- Cũng không đến nỗi.- Quân Anh nhún vai.- Mình biết bạn mới chuyển đến đây nên có lẽ ban đầu cũng sẽ hơi buồn.Quân Anh lặng im, cô muốn biết cuối cùng thì màn chào hỏi này sẽ dẫn tới đâu.- Nhóm mình có chuẩn bị cho bạn ba món quà và mong bạn hãy nhận nó. Mong là nó sẽ giúp bạn đỡ buồn chán hơn.- Tặng quà mình à?- Quân Anh tròn mắt.- Như thế có phiền quá chăng?- Ồ bạn đừng ngại.- Oanh cười, nụ cười làm cả lớp tim đập binh binh trong lồng ngực.- Thực sự là nhóm mình rất mong bạn nhận nó. Phải không Thảo Vy?Quân Anh đưa mắt qua người được nhắc đến và cô mỉm cười. Thảo Vy kiêu ngạo quay đi, lẩm bẩm:- Con nhỏ ngu ngốc.Kiều Oanh đặt ba hộp quà được gói bằng giấy bóng và có thắt nơ thật đẹp xuống trước mặt Quân Anh. Kích cỡ của ba hộp này khác nhau, hộp ở trên là hộp bé nhất, hộp dưới cùng to cỡ một hộp đựng giầy. Quân Anh ngẩng đầu cười đáp lại:- Thực sự cám ơn các bạn quá!- Bạn hãy mở nó ra đi.- Oanh giục.- Bây giờ à?- Tất nhiên. Lớp mình có quy tắc là nếu nhận được quà thì phải mở nó ra ngay trước lớp.- Ồ…Kiều Oanh cười đầy ma mãnh và đứng khoanh tay chờ đợi trước con mắt băn khoăn của Quân Anh. Nhấc lên chiếc hộp nhỏ nhất, Quân Anh ngạc nhiên, nó nhẹ tênh. Kéo nhẹ sợi ruy băng làm nó bung ra, Quân Anh mở hộp quà. Vài cô gái rú lên vì sợ, đám con trai không đến nỗi sợ hãi, nhưng cũng nhăn mặt. Riêng Quân Anh thì trố mắt sửng sốt. Những con sâu đen sì, lông lá đầy mình đang bò lổm ngổm trong hộp. Đó là loài sâu róm, một loại sâu tre thường sinh sản nhanh dữ dội vào mùa hè, nếu bị lông của chúng đâm phải sẽ rất ngứa. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ sự xấu xí đáng kinh tởm của chúng mới là cái nhiều người, nhất là các cô nàng thấy ghê sợ. Chẳng ai biết nhóm quậy của Kiều Oanh kiếm đâu ra những con sâu này giữa một thành phố đông đúc như Hà Nội. Những tưởng Quân Anh nếu không khóc òa thì cũng hét toáng lên vì sợ, nhưng cô chỉ tròn mắt nhìn những sinh vật đang bò trong hộp rồi nói:- Lần đầu tiên mình thấy loại côn trùng này. Tên nó là gì thế?

Ừ…- Quân Anh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Oanh.

- Bạn thấy không khí lớp mình vui chứ?

- À, ừm.

- Thoải mái chứ?

- Cũng không đến nỗi.- Quân Anh nhún vai.

- Mình biết bạn mới chuyển đến đây nên có lẽ ban đầu cũng sẽ hơi buồn.

Quân Anh lặng im, cô muốn biết cuối cùng thì màn chào hỏi này sẽ dẫn tới đâu.

- Nhóm mình có chuẩn bị cho bạn ba món quà và mong bạn hãy nhận nó. Mong là nó sẽ giúp bạn đỡ buồn chán hơn.

- Tặng quà mình à?- Quân Anh tròn mắt.- Như thế có phiền quá chăng?

- Ồ bạn đừng ngại.- Oanh cười, nụ cười làm cả lớp tim đập binh binh trong lồng ngực.- Thực sự là nhóm mình rất mong bạn nhận nó. Phải không Thảo Vy?

Quân Anh đưa mắt qua người được nhắc đến và cô mỉm cười. Thảo Vy kiêu ngạo quay đi, lẩm bẩm:

- Con nhỏ ngu ngốc.

Kiều Oanh đặt ba hộp quà được gói bằng giấy bóng và có thắt nơ thật đẹp xuống trước mặt Quân Anh. Kích cỡ của ba hộp này khác nhau, hộp ở trên là hộp bé nhất, hộp dưới cùng to cỡ một hộp đựng giầy. Quân Anh ngẩng đầu cười đáp lại:

- Thực sự cám ơn các bạn quá!

- Bạn hãy mở nó ra đi.- Oanh giục.

- Bây giờ à?

- Tất nhiên. Lớp mình có quy tắc là nếu nhận được quà thì phải mở nó ra ngay trước lớp.

- Ồ…

Kiều Oanh cười đầy ma mãnh và đứng khoanh tay chờ đợi trước con mắt băn khoăn của Quân Anh. Nhấc lên chiếc hộp nhỏ nhất, Quân Anh ngạc nhiên, nó nhẹ tênh. Kéo nhẹ sợi ruy băng làm nó bung ra, Quân Anh mở hộp quà. Vài cô gái rú lên vì sợ, đám con trai không đến nỗi sợ hãi, nhưng cũng nhăn mặt. Riêng Quân Anh thì trố mắt sửng sốt. Những con sâu đen sì, lông lá đầy mình đang bò lổm ngổm trong hộp. Đó là loài sâu róm, một loại sâu tre thường sinh sản nhanh dữ dội vào mùa hè, nếu bị lông của chúng đâm phải sẽ rất ngứa. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ sự xấu xí đáng kinh tởm của chúng mới là cái nhiều người, nhất là các cô nàng thấy ghê sợ. Chẳng ai biết nhóm quậy của Kiều Oanh kiếm đâu ra những con sâu này giữa một thành phố đông đúc như Hà Nội. Những tưởng Quân Anh nếu không khóc òa thì cũng hét toáng lên vì sợ, nhưng cô chỉ tròn mắt nhìn những sinh vật đang bò trong hộp rồi nói:

- Lần đầu tiên mình thấy loại côn trùng này. Tên nó là gì thế?

Interpol Phần 1 – Biệt Thự ĐenTác giả: Muội Muộiững ánh mắt tò mò. Cho đến 1 tháng trước. Một buổi sáng tháng 8 mát mẻ, hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, bay ra từ một ngôi biệt thự nào đó trong khu, một chiếc xe tải chở theo hơn chục công nhân dừng trước cổng biệt thự Đen. Một người đàn ông có tuổi mặc véc đen bình thản dùng chìa tra vào ổ khoá và chiếc cổng nặng trịch được kéo ra trong tiếng cót két đến rợn người. Chi trong một ngày, bộ mặt của ngôi nhà đã hoàn toàn thay đổi. Cỏ trong các khuôn viên quanh biệt thự đã được làm sạch, đất được xới lên và người ta trồng cây ở đó. Một tháng sau, người trong khu sửng sốt khi thấy khu vườn giờ đây tràn ngập hoa cánh bướm, một loại hoa đồng nội rất đẹp. Sự sống dường như quay lại với ngôi nhà, và nó làm cho chủ nhân của những ngôi biệt thự hiện đại và lộng lấy khác trong khu phải thèm thuồng và thầm ghen tỵ. Cánh cổng sắt đen thui và han gỉ đã được thay bằng một cánh cổng điện tử, chỉ có những bức tường phủ đầy dây hoa ti-gôn thì vẫn không thay đổi. Thỉnh thoảng người ta thấy… Ừ…- Quân Anh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Oanh.- Bạn thấy không khí lớp mình vui chứ?- À, ừm.- Thoải mái chứ?- Cũng không đến nỗi.- Quân Anh nhún vai.- Mình biết bạn mới chuyển đến đây nên có lẽ ban đầu cũng sẽ hơi buồn.Quân Anh lặng im, cô muốn biết cuối cùng thì màn chào hỏi này sẽ dẫn tới đâu.- Nhóm mình có chuẩn bị cho bạn ba món quà và mong bạn hãy nhận nó. Mong là nó sẽ giúp bạn đỡ buồn chán hơn.- Tặng quà mình à?- Quân Anh tròn mắt.- Như thế có phiền quá chăng?- Ồ bạn đừng ngại.- Oanh cười, nụ cười làm cả lớp tim đập binh binh trong lồng ngực.- Thực sự là nhóm mình rất mong bạn nhận nó. Phải không Thảo Vy?Quân Anh đưa mắt qua người được nhắc đến và cô mỉm cười. Thảo Vy kiêu ngạo quay đi, lẩm bẩm:- Con nhỏ ngu ngốc.Kiều Oanh đặt ba hộp quà được gói bằng giấy bóng và có thắt nơ thật đẹp xuống trước mặt Quân Anh. Kích cỡ của ba hộp này khác nhau, hộp ở trên là hộp bé nhất, hộp dưới cùng to cỡ một hộp đựng giầy. Quân Anh ngẩng đầu cười đáp lại:- Thực sự cám ơn các bạn quá!- Bạn hãy mở nó ra đi.- Oanh giục.- Bây giờ à?- Tất nhiên. Lớp mình có quy tắc là nếu nhận được quà thì phải mở nó ra ngay trước lớp.- Ồ…Kiều Oanh cười đầy ma mãnh và đứng khoanh tay chờ đợi trước con mắt băn khoăn của Quân Anh. Nhấc lên chiếc hộp nhỏ nhất, Quân Anh ngạc nhiên, nó nhẹ tênh. Kéo nhẹ sợi ruy băng làm nó bung ra, Quân Anh mở hộp quà. Vài cô gái rú lên vì sợ, đám con trai không đến nỗi sợ hãi, nhưng cũng nhăn mặt. Riêng Quân Anh thì trố mắt sửng sốt. Những con sâu đen sì, lông lá đầy mình đang bò lổm ngổm trong hộp. Đó là loài sâu róm, một loại sâu tre thường sinh sản nhanh dữ dội vào mùa hè, nếu bị lông của chúng đâm phải sẽ rất ngứa. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ sự xấu xí đáng kinh tởm của chúng mới là cái nhiều người, nhất là các cô nàng thấy ghê sợ. Chẳng ai biết nhóm quậy của Kiều Oanh kiếm đâu ra những con sâu này giữa một thành phố đông đúc như Hà Nội. Những tưởng Quân Anh nếu không khóc òa thì cũng hét toáng lên vì sợ, nhưng cô chỉ tròn mắt nhìn những sinh vật đang bò trong hộp rồi nói:- Lần đầu tiên mình thấy loại côn trùng này. Tên nó là gì thế?

Chương 9: Chương 9