Ninh Yên guồng chân đạp xe qua các cung đường trong thị trấn, không phải vì vội đến trường, mà nó chỉ muốn được tận hưởng cái cảm giác có gió thổi căng phồng áo trắng và da mặt thì lạnh tái tê. Trên dải vỉa hè dài tít tắp, những cành xà cừ sần sùi trơ trọi giờ đã lú nhú vài nhánh cây non xanh mơn mởn. Bầu trời nặng nề, ủ dột suốt mùa đông như vừa được ai dội rửa bằng nước sạch, cao, rộng và trong veo. Yên gửi xe ở một cửa hàng bên kia phố, thong thả đi bộ một đoạn để đến trường. Có một ngày, không may, bạn vô tình đánh trúng một ai đó, (giả sử thôi nhé) nghiêm trọng hơn là người ấy đã bất tỉnh nhân sự, ngay lúc đó bạn phải xử lí làm sao? Bỏ chạy thật xa à? Không được, như thế thì thiếu đạo đức quá. Hay là hô hoán lên để người ta đến cứu? Từ từ, đừng nóng vội hỏng chuyện đấy. Đúng rồi, đầu tiên phải kiểm tra xem đứa xấu số ấy đã tắt thở chưa. Ninh Yên ngồi xổm cạnh cái xác, không không, cạnh người bị nạn, vừa lo lắng lại vừa áy náy, Yên đưa ngón tay trỏ lên ngang lỗ mũi người nọ. Năm…
Tác giả: