Tác giả:

Kiếp trước kiếp này, Đau, thân thể như hoàn toàn tê liệt, Lam Nguyệt không biết chính mình bị làm sao, hắn còn mơ hồ nhớ rõ mình đang phát sốt, mơ mơ màng màng cảm giác thứ gì đó thật lớn dần, từng bước di chuyển toàn thân, đau đến nổi thầm nghĩ muốn trơn mắt , thầm nghĩ muốn hô to, nhưng cái gì cũng không làm được , hắn nghĩ chả lẽ mình thật sự bệnh nặng như thế, tại sao lại như thế, tại sao hắn không thể làm được gì? Qua một hồi lâu có thể chớp mắt một cái, loại cảm giác đau đớn này đột nhiên biến mất, hắn cảm giác ấm áp như được ai đang ôm trước ngực, cả người có cảm giác dính dính, cả người đ65t nhiên cảm thấy thiếu không khí, nhịn không được mà la lên :”Oa…. Oa…. Oa….” Âm thanh trong trẻo lại non nớt vang lên tận mây xanh, sao lại thế này? Lam Nguyệt trong lòng cả kinh, biến cố kế tiếp làm hắn ngây người .  .  .  .  .  . “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là tiểu hoàng tử.” “Thật sự? Mau, mau ôm lại đây cho bản cung nhìn một cái” Âm thanh tuy suy yếu nhưng tôn quý…

Truyện chữ