Tác giả:

"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…

Chương 170

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Giọng nói chua xót trách hờn, lại ai oán vang lên từ phía đằng sau Long, bỗng dưng khiến anh nổi gai ốc.Lâm đang đứng đằng sau ba người, sát khí đằng đằng."Cậu làm sao thế?" "Em chào anh ạ.""Vâng, tôi chả dám."Lâm lườm một cái đanh đá, sau đó hậm hực bỏ đi. "Phó đội bị làm sao thế nhỉ?"Anh lính lầm bầm rồi lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.Á à, chắc cậu ta đang khi dỗi vụ mình đi vào làng bản với Liên mà không cho đi theo đây mà. "Kệ cậu ta. Báo với các anh em tập trung lại. Bà con trong bản cho chúng ta một số thứ, bảo anh em nhà bếp chuẩn bị đi. Cầm lấy cái sọt này."Long hạ sọt từ trên vai xuống."Chỗ bọc lá và buộc lạt này thì để nguyên. Chỗ còn lại thì lấy ra nấu nướng." "Úi giồi ôi, thịt à?"Anh lính áo xanh mắt sáng rực lên. Hình như lâu lắm rồi mới ngửi thấy mùi thịt, nhỉ?Long chờ cho bộ đội kia đi mất, quay về phía Liên. "Nay Liên ở lại ăn cơm với đơn vị chúng tôi?""A, dạ thôi. Các chị bên lán dặn trước là chờ em về ăn cơm nữa ạ. Ngại quá."Liên vén tóc mai ra đằng sau tai, cười ngượng. Mặt mũi đỏ ửng hết lên. "Ồ, vậy để lần khác đơn vị anh em chúng tôi mời Liên nhé. Giờ Liên về luôn à? Hay tôi đưa về nhé?""Không... Không cần đâu ạ. Phiền anh quá. Anh quay lại với anh em đi ạ. Em tự đi được rồi.""Vậy Liên đi cẩn thận." Liên gật đầu rồi chạy như bay về phía đường dẫn tới lán quân y. Long nhìn bóng cô mất dạng, tự nhiên lại muốn buồn cười.Xác định Liên đã đi xa, lúc này anh mới quay lại chỉ về phía bụi cây rậm đằng trước mặt."Các cậu hóng chuyện đủ chưa? Có cần tôi gọi tên từng người một bước ra đây hay không?" ...Bụi cây phía trước bỗng nhiên xào xạc, lại có tiếng động đậy mà biết nói."Ui da, đau. Cậu tránh ra cho tôi ra trước." "Im đi. Để tôi ra trước."Một đám người lần lượt kéo nhau ra đứng thành hàng trước mặt Long. Anh nín cười, nghiêm mặt lại."Các cậu giỏi nhỉ. Từ khi nào mà học thói xấu của mấy bà ngoài chợ thế kia?" "Đại đội trưởng, chúng tôi sai rồi.""Lần sau có sai nữa không?""Không có." "Được. Tạm cho qua lần này. Nhưng tôi vẫn để bụng đấy.""Ha ha, tôi biết anh Long là người hào phóng mà. Chúng ta đi ăn thịt thôi."Nhìn vẻ mặt không hề hối lỗi của đám người trước mặt, Long vừa buồn cười lại vừa bực. Anh xua xua tay, chuẩn bị ra phổ biến kiến thức đi rừng mới học được. 

Giọng nói chua xót trách hờn, lại ai oán vang lên từ phía đằng sau Long, bỗng dưng khiến anh nổi gai ốc.

Lâm đang đứng đằng sau ba người, sát khí đằng đằng.

"Cậu làm sao thế?" 

"Em chào anh ạ."

"Vâng, tôi chả dám."

Lâm lườm một cái đanh đá, sau đó hậm hực bỏ đi. 

"Phó đội bị làm sao thế nhỉ?"

Anh lính lầm bầm rồi lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Á à, chắc cậu ta đang khi dỗi vụ mình đi vào làng bản với Liên mà không cho đi theo đây mà. 

"Kệ cậu ta. Báo với các anh em tập trung lại. Bà con trong bản cho chúng ta một số thứ, bảo anh em nhà bếp chuẩn bị đi. Cầm lấy cái sọt này."

Long hạ sọt từ trên vai xuống.

"Chỗ bọc lá và buộc lạt này thì để nguyên. Chỗ còn lại thì lấy ra nấu nướng." 

"Úi giồi ôi, thịt à?"

Anh lính áo xanh mắt sáng rực lên. Hình như lâu lắm rồi mới ngửi thấy mùi thịt, nhỉ?

Long chờ cho bộ đội kia đi mất, quay về phía Liên. 

"Nay Liên ở lại ăn cơm với đơn vị chúng tôi?"

"A, dạ thôi. Các chị bên lán dặn trước là chờ em về ăn cơm nữa ạ. Ngại quá."

Liên vén tóc mai ra đằng sau tai, cười ngượng. Mặt mũi đỏ ửng hết lên. 

"Ồ, vậy để lần khác đơn vị anh em chúng tôi mời Liên nhé. Giờ Liên về luôn à? Hay tôi đưa về nhé?"

"Không... Không cần đâu ạ. Phiền anh quá. Anh quay lại với anh em đi ạ. Em tự đi được rồi."

"Vậy Liên đi cẩn thận." 

Liên gật đầu rồi chạy như bay về phía đường dẫn tới lán quân y. Long nhìn bóng cô mất dạng, tự nhiên lại muốn buồn cười.

Xác định Liên đã đi xa, lúc này anh mới quay lại chỉ về phía bụi cây rậm đằng trước mặt.

"Các cậu hóng chuyện đủ chưa? Có cần tôi gọi tên từng người một bước ra đây hay không?" 

...

Bụi cây phía trước bỗng nhiên xào xạc, lại có tiếng động đậy mà biết nói.

"Ui da, đau. Cậu tránh ra cho tôi ra trước." 

"Im đi. Để tôi ra trước."

Một đám người lần lượt kéo nhau ra đứng thành hàng trước mặt Long. Anh nín cười, nghiêm mặt lại.

"Các cậu giỏi nhỉ. Từ khi nào mà học thói xấu của mấy bà ngoài chợ thế kia?" 

"Đại đội trưởng, chúng tôi sai rồi."

"Lần sau có sai nữa không?"

"Không có." 

"Được. Tạm cho qua lần này. Nhưng tôi vẫn để bụng đấy."

"Ha ha, tôi biết anh Long là người hào phóng mà. Chúng ta đi ăn thịt thôi."

Nhìn vẻ mặt không hề hối lỗi của đám người trước mặt, Long vừa buồn cười lại vừa bực. Anh xua xua tay, chuẩn bị ra phổ biến kiến thức đi rừng mới học được. 

Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Giọng nói chua xót trách hờn, lại ai oán vang lên từ phía đằng sau Long, bỗng dưng khiến anh nổi gai ốc.Lâm đang đứng đằng sau ba người, sát khí đằng đằng."Cậu làm sao thế?" "Em chào anh ạ.""Vâng, tôi chả dám."Lâm lườm một cái đanh đá, sau đó hậm hực bỏ đi. "Phó đội bị làm sao thế nhỉ?"Anh lính lầm bầm rồi lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.Á à, chắc cậu ta đang khi dỗi vụ mình đi vào làng bản với Liên mà không cho đi theo đây mà. "Kệ cậu ta. Báo với các anh em tập trung lại. Bà con trong bản cho chúng ta một số thứ, bảo anh em nhà bếp chuẩn bị đi. Cầm lấy cái sọt này."Long hạ sọt từ trên vai xuống."Chỗ bọc lá và buộc lạt này thì để nguyên. Chỗ còn lại thì lấy ra nấu nướng." "Úi giồi ôi, thịt à?"Anh lính áo xanh mắt sáng rực lên. Hình như lâu lắm rồi mới ngửi thấy mùi thịt, nhỉ?Long chờ cho bộ đội kia đi mất, quay về phía Liên. "Nay Liên ở lại ăn cơm với đơn vị chúng tôi?""A, dạ thôi. Các chị bên lán dặn trước là chờ em về ăn cơm nữa ạ. Ngại quá."Liên vén tóc mai ra đằng sau tai, cười ngượng. Mặt mũi đỏ ửng hết lên. "Ồ, vậy để lần khác đơn vị anh em chúng tôi mời Liên nhé. Giờ Liên về luôn à? Hay tôi đưa về nhé?""Không... Không cần đâu ạ. Phiền anh quá. Anh quay lại với anh em đi ạ. Em tự đi được rồi.""Vậy Liên đi cẩn thận." Liên gật đầu rồi chạy như bay về phía đường dẫn tới lán quân y. Long nhìn bóng cô mất dạng, tự nhiên lại muốn buồn cười.Xác định Liên đã đi xa, lúc này anh mới quay lại chỉ về phía bụi cây rậm đằng trước mặt."Các cậu hóng chuyện đủ chưa? Có cần tôi gọi tên từng người một bước ra đây hay không?" ...Bụi cây phía trước bỗng nhiên xào xạc, lại có tiếng động đậy mà biết nói."Ui da, đau. Cậu tránh ra cho tôi ra trước." "Im đi. Để tôi ra trước."Một đám người lần lượt kéo nhau ra đứng thành hàng trước mặt Long. Anh nín cười, nghiêm mặt lại."Các cậu giỏi nhỉ. Từ khi nào mà học thói xấu của mấy bà ngoài chợ thế kia?" "Đại đội trưởng, chúng tôi sai rồi.""Lần sau có sai nữa không?""Không có." "Được. Tạm cho qua lần này. Nhưng tôi vẫn để bụng đấy.""Ha ha, tôi biết anh Long là người hào phóng mà. Chúng ta đi ăn thịt thôi."Nhìn vẻ mặt không hề hối lỗi của đám người trước mặt, Long vừa buồn cười lại vừa bực. Anh xua xua tay, chuẩn bị ra phổ biến kiến thức đi rừng mới học được. 

Chương 170