"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không…
Chương 171
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Sau bữa ăn trưa, Long tập hợp các anh em trong đội lại."Mọi người đã biết phân biệt được nấm nào là nấm độc nấm nào là nấm ăn được chưa?""Rồi ạ." "Vậy thì được. Chiều nay cử hai người vào rừng hái nấm đào củ mài. Tất cả anh em còn lại thì thám thính tình hình địch. Chờ chỉ thị của cấp trên đưa ra, chúng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu.""Rõ.""Giải tán đi." Anh em vừa tản hàng ra, Long cũng vào bên trong lán. Có duy nhất một lán chỉ huy được dựng ở khi bìa rừng này. Khi anh đi vào đã thấy Lâm ngồi ở đây từ bao giờ."Đại đội trưởng.""Gì thế này? Sao tự nhiên thấy khách sáo thế kia?" "Khách sáo cái gì? Đồ độc ác? Rõ là qua tôi đã cẩn thận dặn cậu trước là phải cho tôi đi cùng với. Cuối cùng thì cậu...""Tôi làm sao? Tôi đi rồi cậu phải ở lại chỉ huy mọi người. Hơn nữa cấp trên chưa có chỉ thị gì. Địch cũng chưa có động thái, chuyện quân lương là chuyện gấp chứ không nói giỡn nói chơi để hai người hay ba người rủ nhau đi."Long chau mày lại. "Ôi ôi. Đại đội trưởng, đừng nóng, đừng nóng."Lâm đứng lên, vỗ vai Long một cái."Ơ. Sao lại bị đứt khuy áo thế kia?" "Hả?"Lâm chỉ chỉ tay vào ngực Long khiến anh cũng giật mình nhìn theo."Quái lạ. Này, sao tưởng áo này mới được cấp cái mới? Nhanh đứt chỉ à?" "Không có đâu. Chắc là do hồi nãy đi rừng, quặc vào cành cây nào đấy, nên là bị rơi khuy ra thôi.""Thế à?""Ừ." "Thật chứ?""Cậu có ý kiến hay suy nghĩ gì khác à?""Không có. Tôi hỏi thế cho vui mồm vui miệng thôi." Lâm không đùa với Long nữa, bước ra ngoài lán thở dài."Ước gì tôi hay bị ốm nhỉ...""Điên à?" "Để thường xuyên được gặp Liên ấy mà."Nói đoạn, Lâm cười ha hả.Cái thằng này... "Tôi nghe anh em đồn là cậu và Liên nói chuyện thân thiết với nhau lắm à? Không sao ha ha. Tôi đây đẹp trai hơn đứt cậu. Đừng bao giờ nghĩ là mình sẽ thắng nhé.""Bị điên à? Mau cút ra khỏi lán trước khi tôi đá đít cậu.""Giờ đi giờ đi. Tôi phải đi kiểm tra quân trang đây. Sáng ngày kia phải viết báo cáo nộp cho phía trên kia rồi nhỉ." "Ừ. Liệu hồn mà làm cho tử tế."Cả hai người vừa bước ra ngoài, phát hiện ra phía từng, mây đen cuồn cuộn lấn tới, trái lại hẳn với ánh mặt trời phía bên này."Ôi, hình như hướng kia là hướng dân bản đang ở. Sao ở đấy có vẻ mưa to thế nhỉ? Thôi, tôi đi trước đây." Long cũng nhìn theo hướng chỉ của Lâm, nhìn có vẻ âm u kì quái. Mây đen càng ngày càng kết tụ lại từng đám to, mỗi lúc một kéo đến nhanh hơn, về phía bản làng.Phút chốc anh cảm thấy lồng ngực khó thở vô cùng, mồ hôi túa ra.Phía xa, Lâm vừa đi vừa đọc nghêu ngao câu thơ mình thích. "Nắng mưa là chuyện của trờiTương tư là chuyện của tôi yêu nàng..."
Sau bữa ăn trưa, Long tập hợp các anh em trong đội lại.
"Mọi người đã biết phân biệt được nấm nào là nấm độc nấm nào là nấm ăn được chưa?"
"Rồi ạ."
"Vậy thì được. Chiều nay cử hai người vào rừng hái nấm đào củ mài. Tất cả anh em còn lại thì thám thính tình hình địch. Chờ chỉ thị của cấp trên đưa ra, chúng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu."
"Rõ."
"Giải tán đi."
Anh em vừa tản hàng ra, Long cũng vào bên trong lán. Có duy nhất một lán chỉ huy được dựng ở khi bìa rừng này. Khi anh đi vào đã thấy Lâm ngồi ở đây từ bao giờ.
"Đại đội trưởng."
"Gì thế này? Sao tự nhiên thấy khách sáo thế kia?"
"Khách sáo cái gì? Đồ độc ác? Rõ là qua tôi đã cẩn thận dặn cậu trước là phải cho tôi đi cùng với. Cuối cùng thì cậu..."
"Tôi làm sao? Tôi đi rồi cậu phải ở lại chỉ huy mọi người. Hơn nữa cấp trên chưa có chỉ thị gì. Địch cũng chưa có động thái, chuyện quân lương là chuyện gấp chứ không nói giỡn nói chơi để hai người hay ba người rủ nhau đi."
Long chau mày lại.
"Ôi ôi. Đại đội trưởng, đừng nóng, đừng nóng."
Lâm đứng lên, vỗ vai Long một cái.
"Ơ. Sao lại bị đứt khuy áo thế kia?"
"Hả?"
Lâm chỉ chỉ tay vào ngực Long khiến anh cũng giật mình nhìn theo.
"Quái lạ. Này, sao tưởng áo này mới được cấp cái mới? Nhanh đứt chỉ à?"
"Không có đâu. Chắc là do hồi nãy đi rừng, quặc vào cành cây nào đấy, nên là bị rơi khuy ra thôi."
"Thế à?"
"Ừ."
"Thật chứ?"
"Cậu có ý kiến hay suy nghĩ gì khác à?"
"Không có. Tôi hỏi thế cho vui mồm vui miệng thôi."
Lâm không đùa với Long nữa, bước ra ngoài lán thở dài.
"Ước gì tôi hay bị ốm nhỉ..."
"Điên à?"
"Để thường xuyên được gặp Liên ấy mà."
Nói đoạn, Lâm cười ha hả.
Cái thằng này...
"Tôi nghe anh em đồn là cậu và Liên nói chuyện thân thiết với nhau lắm à? Không sao ha ha. Tôi đây đẹp trai hơn đứt cậu. Đừng bao giờ nghĩ là mình sẽ thắng nhé."
"Bị điên à? Mau cút ra khỏi lán trước khi tôi đá đít cậu."
"Giờ đi giờ đi. Tôi phải đi kiểm tra quân trang đây. Sáng ngày kia phải viết báo cáo nộp cho phía trên kia rồi nhỉ."
"Ừ. Liệu hồn mà làm cho tử tế."
Cả hai người vừa bước ra ngoài, phát hiện ra phía từng, mây đen cuồn cuộn lấn tới, trái lại hẳn với ánh mặt trời phía bên này.
"Ôi, hình như hướng kia là hướng dân bản đang ở. Sao ở đấy có vẻ mưa to thế nhỉ? Thôi, tôi đi trước đây."
Long cũng nhìn theo hướng chỉ của Lâm, nhìn có vẻ âm u kì quái. Mây đen càng ngày càng kết tụ lại từng đám to, mỗi lúc một kéo đến nhanh hơn, về phía bản làng.
Phút chốc anh cảm thấy lồng ngực khó thở vô cùng, mồ hôi túa ra.
Phía xa, Lâm vừa đi vừa đọc nghêu ngao câu thơ mình thích.
"Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng..."
Pháp Sư Đôi MươiTác giả: nhisanhh, Nhĩ SanhTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Chào cô, cháu về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ" Hoàng sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cậu mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cậu vốn bay nhảy, không thích hợp để ở trong đó. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cậu, sau khi nghe tin, đã hối thúc cậu chuyển đi. Chiếc xe buýt tới bến, cậu nhanh chân bước xuống, ở cùng cậu là một nam sinh tên Nam, giờ này chắc đang cày game trong phòng. Hoàng bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Nam, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Linh, bạn gái Hoàng, tới đây thăm cậu mà cậu không có ở phòng chăng? Nghĩ đoạn, Hoàng nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Hoàng khựng lại "Linh, để tâm đến thằng Hoàng làm gì, anh nói cho em biết, em mà không… Sau bữa ăn trưa, Long tập hợp các anh em trong đội lại."Mọi người đã biết phân biệt được nấm nào là nấm độc nấm nào là nấm ăn được chưa?""Rồi ạ." "Vậy thì được. Chiều nay cử hai người vào rừng hái nấm đào củ mài. Tất cả anh em còn lại thì thám thính tình hình địch. Chờ chỉ thị của cấp trên đưa ra, chúng ta sẽ sẵn sàng chiến đấu.""Rõ.""Giải tán đi." Anh em vừa tản hàng ra, Long cũng vào bên trong lán. Có duy nhất một lán chỉ huy được dựng ở khi bìa rừng này. Khi anh đi vào đã thấy Lâm ngồi ở đây từ bao giờ."Đại đội trưởng.""Gì thế này? Sao tự nhiên thấy khách sáo thế kia?" "Khách sáo cái gì? Đồ độc ác? Rõ là qua tôi đã cẩn thận dặn cậu trước là phải cho tôi đi cùng với. Cuối cùng thì cậu...""Tôi làm sao? Tôi đi rồi cậu phải ở lại chỉ huy mọi người. Hơn nữa cấp trên chưa có chỉ thị gì. Địch cũng chưa có động thái, chuyện quân lương là chuyện gấp chứ không nói giỡn nói chơi để hai người hay ba người rủ nhau đi."Long chau mày lại. "Ôi ôi. Đại đội trưởng, đừng nóng, đừng nóng."Lâm đứng lên, vỗ vai Long một cái."Ơ. Sao lại bị đứt khuy áo thế kia?" "Hả?"Lâm chỉ chỉ tay vào ngực Long khiến anh cũng giật mình nhìn theo."Quái lạ. Này, sao tưởng áo này mới được cấp cái mới? Nhanh đứt chỉ à?" "Không có đâu. Chắc là do hồi nãy đi rừng, quặc vào cành cây nào đấy, nên là bị rơi khuy ra thôi.""Thế à?""Ừ." "Thật chứ?""Cậu có ý kiến hay suy nghĩ gì khác à?""Không có. Tôi hỏi thế cho vui mồm vui miệng thôi." Lâm không đùa với Long nữa, bước ra ngoài lán thở dài."Ước gì tôi hay bị ốm nhỉ...""Điên à?" "Để thường xuyên được gặp Liên ấy mà."Nói đoạn, Lâm cười ha hả.Cái thằng này... "Tôi nghe anh em đồn là cậu và Liên nói chuyện thân thiết với nhau lắm à? Không sao ha ha. Tôi đây đẹp trai hơn đứt cậu. Đừng bao giờ nghĩ là mình sẽ thắng nhé.""Bị điên à? Mau cút ra khỏi lán trước khi tôi đá đít cậu.""Giờ đi giờ đi. Tôi phải đi kiểm tra quân trang đây. Sáng ngày kia phải viết báo cáo nộp cho phía trên kia rồi nhỉ." "Ừ. Liệu hồn mà làm cho tử tế."Cả hai người vừa bước ra ngoài, phát hiện ra phía từng, mây đen cuồn cuộn lấn tới, trái lại hẳn với ánh mặt trời phía bên này."Ôi, hình như hướng kia là hướng dân bản đang ở. Sao ở đấy có vẻ mưa to thế nhỉ? Thôi, tôi đi trước đây." Long cũng nhìn theo hướng chỉ của Lâm, nhìn có vẻ âm u kì quái. Mây đen càng ngày càng kết tụ lại từng đám to, mỗi lúc một kéo đến nhanh hơn, về phía bản làng.Phút chốc anh cảm thấy lồng ngực khó thở vô cùng, mồ hôi túa ra.Phía xa, Lâm vừa đi vừa đọc nghêu ngao câu thơ mình thích. "Nắng mưa là chuyện của trờiTương tư là chuyện của tôi yêu nàng..."