Chap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó…
Chương 57
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… ...- Tôi thích cô!_ hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thủng con người, khiến tim nó rung lên từng đợt.Nó cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó, khoé mắt rơi dần những giọt lệ long lanh như pha lê. Hắn lấy tay ngửng đầu nó lên, thấy nó đang khóc thì rất hoảng hốt:- Tôi… Tôi xin lỗi! Lẽ ra tôi ko nên như vậy! Tôi xin lỗi!- Ngốc!_ nó phì cười trong khi giọt nước mắt vẫn đang rơi.- Hả?_ hắn nghệt mặt nhìn nó.- Ngốc! Ko sao cả!_ nó vẫn cười_ chỉ vì tôi vui quá thôi!- Nghĩa là…? ...- Minh Tuấn, tôi… cũng… Thích anh!_ nó ngập ngừng nói, trên môi vẫn ko thiếu nụ cười.Hắn tim như ngừng đập vì quá vui mừng. Sợ mình nghe nhầm nên hắn lay lay nó hỏi lại:- Thật… Thật ko? Tôi… Ko nghe nhầm chứ? Là sự thật phải ko?- Anh ko nghe nhầm_ nó khẳng định_ nhưng… Tôi sẽ ko nhắc lại lần hai đâu.- Ừm… Tôi biết rồi mà!- Anh khác với mọi khi quá. Ai mà nhìn thấy anh như thế này chắc sụp đổ hình tượng trầm trọng!- Vợ lo cho anh hả? Vậy thì anh phải cố giữ hình tượng để vợ ko phải xấu mặt mới được!- Ai là vợ anh chứ! Đáng ghét!_ nó đỏ mặt, đánh vào ngực hắn.- Thui đau chồng mà! Vợ gì ác thế!_ hắn cười đểu.- Đi chết đi!- Hahaha!…
.
.
.
- Tôi thích cô!_ hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thủng con người, khiến tim nó rung lên từng đợt.
Nó cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó, khoé mắt rơi dần những giọt lệ long lanh như pha lê. Hắn lấy tay ngửng đầu nó lên, thấy nó đang khóc thì rất hoảng hốt:
- Tôi… Tôi xin lỗi! Lẽ ra tôi ko nên như vậy! Tôi xin lỗi!
- Ngốc!_ nó phì cười trong khi giọt nước mắt vẫn đang rơi.
- Hả?_ hắn nghệt mặt nhìn nó.
- Ngốc! Ko sao cả!_ nó vẫn cười_ chỉ vì tôi vui quá thôi!
- Nghĩa là…? .
.
.
- Minh Tuấn, tôi… cũng… Thích anh!_ nó ngập ngừng nói, trên môi vẫn ko thiếu nụ cười.
Hắn tim như ngừng đập vì quá vui mừng. Sợ mình nghe nhầm nên hắn lay lay nó hỏi lại:
- Thật… Thật ko? Tôi… Ko nghe nhầm chứ? Là sự thật phải ko?
- Anh ko nghe nhầm_ nó khẳng định_ nhưng… Tôi sẽ ko nhắc lại lần hai đâu.
- Ừm… Tôi biết rồi mà!
- Anh khác với mọi khi quá. Ai mà nhìn thấy anh như thế này chắc sụp đổ hình tượng trầm trọng!
- Vợ lo cho anh hả? Vậy thì anh phải cố giữ hình tượng để vợ ko phải xấu mặt mới được!
- Ai là vợ anh chứ! Đáng ghét!_ nó đỏ mặt, đánh vào ngực hắn.
- Thui đau chồng mà! Vợ gì ác thế!_ hắn cười đểu.
- Đi chết đi!
- Hahaha!
…
Công Chúa Lạnh Lùng Và Hoàng Tử Sát GáiTác giả: Huyền ScorpioChap 1. Quá khứ đau thương 7 năm trước - Papa, papa đừng bỏ rơi con mà, huhu…_ một đứa bé khoảng 9,10t đang quỳ trước một người đàn ông, khóc thảm thiết_ con làm gì sai con sẽ sửa, con sẽ ko nhõng nhẽo đòi papa nữa mà, con sẽ ngoan mà papa, hixhix… - KO BAO GIỜ! Mày đã gây rắc rối cho ta và cái gđ này rồi_ người đàn ông đó lên tiếng_ hãy rời khỏi cái gđ này ngay lập tức! Quản gia đưa con bé này ra ngoài đuổi nó đi, MAU LÊN! - Papa ơi đừng đuổi con mà papa_ thấy bóng một cậu bé đi xuống, nó liền hét to_ hai ơi hai, hai ơi bảo papa đừng đuổi em đi mà hai, hai thương em mà hai… Hai ơi… Hix…hix… Nó vẫn gào thét, nước mắt chảy ra như suối. Cậu bé vẫn ko nói gì, ánh mắt đau thương nhìn cô em gái đang bị lôi đi, rồi lập tức chạy lên phòng giấu nước mắt đang chảy tràn trên khoé mi, gục đầu xuống. " Hai xin lỗi, hai có lỗi với bé Băng nhiều lắm. Rồi lớn lên hai sẽ đón bé về. Hai hứa đó". Tiếng cô bé đáng thương khuất dần sau cánh cửa. Người đàn ông đó cũng quỳ xuống, giọt nước mắt cũng theo đó… ...- Tôi thích cô!_ hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thủng con người, khiến tim nó rung lên từng đợt.Nó cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó, khoé mắt rơi dần những giọt lệ long lanh như pha lê. Hắn lấy tay ngửng đầu nó lên, thấy nó đang khóc thì rất hoảng hốt:- Tôi… Tôi xin lỗi! Lẽ ra tôi ko nên như vậy! Tôi xin lỗi!- Ngốc!_ nó phì cười trong khi giọt nước mắt vẫn đang rơi.- Hả?_ hắn nghệt mặt nhìn nó.- Ngốc! Ko sao cả!_ nó vẫn cười_ chỉ vì tôi vui quá thôi!- Nghĩa là…? ...- Minh Tuấn, tôi… cũng… Thích anh!_ nó ngập ngừng nói, trên môi vẫn ko thiếu nụ cười.Hắn tim như ngừng đập vì quá vui mừng. Sợ mình nghe nhầm nên hắn lay lay nó hỏi lại:- Thật… Thật ko? Tôi… Ko nghe nhầm chứ? Là sự thật phải ko?- Anh ko nghe nhầm_ nó khẳng định_ nhưng… Tôi sẽ ko nhắc lại lần hai đâu.- Ừm… Tôi biết rồi mà!- Anh khác với mọi khi quá. Ai mà nhìn thấy anh như thế này chắc sụp đổ hình tượng trầm trọng!- Vợ lo cho anh hả? Vậy thì anh phải cố giữ hình tượng để vợ ko phải xấu mặt mới được!- Ai là vợ anh chứ! Đáng ghét!_ nó đỏ mặt, đánh vào ngực hắn.- Thui đau chồng mà! Vợ gì ác thế!_ hắn cười đểu.- Đi chết đi!- Hahaha!…